“Mới có mười năm, tôi nghĩ rằng chắc là cô vẫn còn chưa quên.” Ngô Thần lại vừa cười vừa nói: “Cô gái đó tên là Bành Hiểu Vân, đúng không? Mười bảy tuổi, một độ tuổi đẹp đẽ, hồn nhiên, rực rỡ, vô tư không chút lo âu như vậy, đang mớ chớm yêu...”
“Được rồi, đủ rồi.” Lý Nhược Băng ngắt lời Ngô Thần.
“Không muốn tôi nói tiếp à?” Ngô Thần cười hỏi.
“Làm thế nào mà anh tìm ra được?” Lý Nhược Băng hỏi ngược lại Ngô Thần.
“Bí mật thương mại.” Ngô Thần mỉm cười.
Anh sẽ không nói với Lý Nhược Băng, những chuyện này là do chính bản thân Lý Nhược Băng đã nói với anh!
Trong ngàn năm luân hồi, Ngô Thần đã từng ngủ với Lý Nhược Băng khoảng hơn cả trăm lần, mặc dù phương pháp để tóm gọn cô ta trong một ngày mỗi lần đều na ná nhau, nhưng những gì nói lại khác.
Chỉ cần Ngô Thần nói những điều khác nhau, Lý Nhược Băng sẽ bị dẫn dụ nói những chuyện khác nhau.
Về chuyện mùa hè năm cô ta mười bảy tuổi là do đích thân cô ta đã nói như vậy.
Lúc đó hai người vừa mới làm xong việc nên đều rất thoải mái, Ngô Thần nói đùa với cô ta, nói một người phụ nữ xinh đẹp và mạnh mẽ như cô ta không chỉ có đàn ông thích mà thậm chí còn có rất nhiều phụ nữ thích cô ta.
Điều này khơi gợi lại ký ức của Lý Nhược Băng.
Cô ta nói rằng quả thật cũng có những cô gái thích cô ta.
Đó là khi cô ta mười bảy tuổi, khi cô ta đang học trung học, có một cô gái tên là Bành Hiểu Vân.
Lúc đó, Lý Nhược Băng là chị đại trong trường, tính cách rất ngầu, từ nhỏ tính cách cô ta đã rất mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ, khi các băng nhóm đánh nhau còn dám xông lên đứng đầu, thời trung học, cô ta không hổ là một nhân vật hạng nhất.
Trên thực tế, vào thời điểm đó Bành Hiểu Vân không phải là cô gái duy nhất thích Lý Nhược Băng, mặc dù có rất ít đồng tính nữ trong trường nhưng cũng có vài người.
Lý do tại sao Bành Hiểu Vân đặc biệt là Lý Nhược Băng đã bị kích động vì cô ta. Có thể vì đang ở độ tuổi mới lớn, có thể do tính cách quá mạnh mẽ, hoặc cũng có thể vì lúc đó áp lực học hành quá nhiều, còn một năm nữa là phải thi đại học rồi.
Lý Nhược Băng chưa bao giờ có quan hệ tình cảm với con trai, nhưng suýt chút nữa là đã nảy sinh tình cảm với một cô gái.
Theo lời Lý Nhược Băng nói, lúc đó cô ta cũng không biết mình bị sao nữa, cô gái với mái tóc ngắn đó rất dễ thương, bọn họ đã từng nắm tay, ôm nhau, nhưng vì đó không phải kiểu ôm giữa những người bạn thân, cộng với việc Bành Hiểu Vân lại đột nhiên tỏ tình với cô ta, khiến cho mọi thứ đều thay đổi.
Cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Cuối cùng vẫn không có kết quả.
Nó gần như đã xảy ra rồi, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Lý Nhược Băng đã từng mơ màng mất phương hướng cuối cùng cũng xác định được xu hướng tính dục của mình, không phải lưỡng tính mà là dị tính.
Trên thực tế, chuyện này không phải là một vấn đề lớn
Lý Nhược Băng đã không vượt qua chuyện đó, bởi vì cô ta không thể chấp nhận được về mặt thể chất lẫn tâm lý. Chỉ là lúc đó cô ta trông quá “ngầu” trong số các cô gái, nên mới dẫn đến xảy ra tình trạng đó.
Tuy nhiên, chuyện này đối với Lý Nhược Băng hiện tai đã hai mươi bảy tuổi và chưa lập gia đình mà nói thì chắc chắn là một lịch sử đen.
Cô ta đang bị gia đình ép kết hôn.
Cô ta vẫn luôn chống đối sự sắp đặt của gia đình, hơn nữa chưa từng yêu đương.
Nếu bây giờ để người ta biết được trước đây cô đã từng có một đoạn hồi ức hỗn độn, đơn thuần nhưng lại đáng để ghi nhớ như vậy, nhất định sẽ phát sinh ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ đến cô ta.
Lý Nhược Băng nhìn Ngô Thần, đưa tay vuốt lại tóc, vén ra sau tai, cô đưa tay ôm lấy đầu, rồi lại lên tiếng nói: “Anh không nghĩ là mình đã biết quá nhiều rồi sao? Ngay cả chuyện nhỏ xíu năm tôi mười bảy tuổi anh cũng biết, anh không nhắc đến chắc tôi đã quên rồi.”
“Cô đang cảnh cáo tôi sao?” Ngô Thần bình tĩnh nói, lại nở nụ cười: “Hay là cô cho tôi mười triệu nữa, xem như là phí bịt miệng thì sao?”
Anh cảm nhận được rằng Lý Nhược Băng đã bắt đầu sợ hãi anh rồi.
Bởi vì anh biết quá nhiều, quả thật là rất nhiều!
Đương nhiên không phải là vì chuyện năm cô ta mười bảy tuổi, mà là vì Ngô Thần vậy mà lại có thể kể rõ sự việc đó, đồng nghĩa với việc khả năng điều tra của anh gần như là ma quỷ, anh thực sự có thể biết tất cả mọi chuyện của một người!
Chuyện này thật là quá đáng sợ!
Nó sẽ khiến Lý Nhược Băng có cảm giác như cô ta đang khỏa thân đứng trước Ngô Thần.
Không hề có chút riêng tư! Không có bí mật gì cả!
Ngô Thần cố tình làm như vậy, anh hiểu rõ Lý Nhược Băng và biết những gì anh nói sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Truyện Quân SựĐối mặt với một người phụ nữ như Lý Nhược Băng, Ngô Thần chỉ có hai sự lựa chọn, chinh phục cô ta, hoặc là bị cô ta chinh phục và điều khiển!
Lý Nhược Băng rất tôn sùng năng lực cá nhân!
Vì vậy, Ngô Thần sẽ khiến cô ta dần dần hiểu ra bản thân anh đáng sợ đến thế nào!
Chuyện này rất có thể sẽ bị suy sụp, một khi Lý Nhược Băng hoàn toàn mất đi cảm giác khống chế, cô nhất định sẽ không thương xót, nhưng Ngô Thần sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, anh sẽ không để cho Lý Nhược Băng hoàn toàn mất đi cảm giác khống chế!
Yêu tiền! Đó là cảm giác khống chế mà Ngô Thần đã chủ động trao cho Lý Nhược Băng!
Bởi vì Ngô Thần yêu tiền, mà Lý Nhược Băng lại có tiền, Ngô Thần đang chủ động tìm kiếm sự hợp tác với cô ta, vì vậy cô ta sẽ luôn cảm thấy rằng cô ta có thể dùng tiền, hoặc là lợi ích để kiểm soát Ngô Thần!
Ngô Thần sẽ duy trì tình trạng này.
Cho đến khi trong lòng Lý Nhược Băng buông bỏ sự cảnh giác đối với Ngô Thần, thừa nhận rằng Ngô Thần là một người đàn ông mạnh mẽ hơn cô ta.
Sau đó, sẽ hoàn toàn chinh phục cô ta!
Điều đáng nói là mạnh mẽ hơn Lý Nhược Băng chỉ là một trong những điều kiện để chinh phục cô ta, nhưng nó không phải là điều kiện duy nhất, không phải chỉ cần là một người đàn ông mạnh mẽ hơn Lý Nhược Băng thì sẽ nhất định sẽ trở thành một người bạn đồng hành lý tưởng trong lòng của cô ta.
Đó chỉ là điều kiện cơ bản mà thôi.
Nếu như muốn hoàn toàn chinh phục cô ta từ tâm lý đến thể chất thì không hề dễ dàng.
“Trong đầu anh chỉ biết nghĩ tới tiền thôi sao?” Lý Nhược Băng nói một câu, rồi bưng ly rượu lên, sau đó quay đầu lại thản nhiên nhìn lướt qua tình hình trong nhà hàng.
Cô ta quan sát xem có ai đang nghe lén cuộc nói chuyện giữa bọn họ không.
Không hề có.
Những người tới đây ăn đều không phải người tầm thường, làm gì mà có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của người khác.
“Không đưa thì không đưa, đừng có chế giễu tôi có được không?” Ngô Thần liền đáp lại: “Thực ra cô dò hỏi tôi đến cùng là bởi vì cô rất muốn biết rốt cuộc là tôi đã biết những gì, cô bảo tôi nói nhưng nếu cô không hỏi, tôi sẽ không nhắc đến nó với bất kỳ ai cả.”
“Anh quen biết cô ta à?” Lý Nhược Băng phớt lờ lời nói của Ngô Thần, thay vào đó lại hỏi ngược lại.
Ngô Thần nhìn theo ánh mắt của Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng đang quay lại nhìn một cô gái xinh đẹp vừa bước xuống cầu thang.
“Đỗ Nhu, tuổi…, con gái út của Đỗ Phong ông chủ tập đoàn Đông Tửu, chiều cao…, ba vòng…, size giày…, là người theo chủ nghĩa ăn chay, có nuôi một con mèo xanh của Anh tên là “bóng da”, đã từng bị đau ruột thừa cấp tính phải làm phẫu thuật, trên bụng có một vết sẹo rất nông khoảng 2 cm. Vừa mới kết hôn vào tháng ba năm nay, tháng năm tổ chức đám cưới vào, chồng là...”
“Còn người đó thì sao?” Ngô Thần còn chưa kịp nói xong, Lý Nhược Băng đã chỉ về hướng khác.
Ngô Thần quay đầu lại nhìn, lần này là một người phụ nữ trưởng thành trông có vẻ rất trải đời, mặc một bộ đồ vest như quý bà, đang đứng nâng ly chúc mừng.
“Hách Lộ Lộ, tuổi…, quản lý bộ phận quan hệ công chúng của Công nghiệp Trường Hưng, đã kết hôn, có một cậu con trai một tuổi. Cô ta đang duy trì mối quan hệ không chính đáng với Dương Bảo Văn, phó chủ tịch Công nghiệp Trường Hưng, chiều thứ 7 hàng tuần đều sẽ đến thẩm mỹ viện n Đình, đường Văn Thuận, Tây Thành để chăm sóc da...”
“Anh thắng rồi, ăn thôi.” Lý Nhược Băng lại cắt ngang lần nữa.
Người phụ nữ với tính cách như thế vậy mà lại có thể nói ra ba chữ “anh thắng rồi” là điều cực kỳ hiếm có!
Không hỏi nữa.
Cô ta đã không còn hứng thú với việc tiếp tục thử thách tính chuyên nghiệp của một nhà kinh doanh tình báo như Ngô Thần nữa rồi.
Hai người dùng bữa.
Lý Nhược Băng thậm chí còn chủ động gắp thức ăn cho Ngô Thần, vì đây là nơi công cộng, cô ta không quên đóng giả làm người yêu của nhau.
Nhưng đa phần ánh mắt của cô cứ luôn hạ xuống, liếc mắt nhìn trên mặt bàn, có chút mất tập trung.
“Ba vòng của tôi bao nhiêu?” Lý Nhược Băng đột nhiên nhẹ giọng hỏi, không thèm nhìn Ngô Thần, vừa gắp thức ăn rồi ăn vừa hỏi.
Vẫn chưa bỏ cuộc à?
“…” Ngô Thần cũng đang ăn nên thuận miệng nói.
“Trên cơ thể của tôi có đặc trưng gì?” Lý Nhược Băng lại nhẹ giọng hỏi tiếp.
“Cô là Bạch Hổ.” Ngô Thần trầm giọng đáp.
Lạch cạch.
Lý Nhược Băng không cầm đũa vững được nữa, chúng trực tiếp rơi trên bàn.