Hai bên thảm cỏ có một con đường trải nhựa dẫn thẳng vào cổng biệt thự.

Ngô Thần và Trang Tiểu Điệp đang đi vào.

Vừa đến bậc thang, còn chưa kịp đi lên, cửa biệt thự đã mở ra trước, một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất xuất chúng đứng trước cửa… Đào Mạn Ảnh!

“Là Đào...” Trang Tiểu Điệp suýt chút nữa là đã kêu lên, đây là phản ứng bình thường khi nhìn thấy một ngôi sao lớn, nhưng cô ấy đã kiềm chế được cảm xúc của mình, không thực sự hét lớn lên, trong lòng có chút kích động.

“Anh Ngô.” Đào Mạn Ảnh mặc một bộ lễ phục màu đen nghiêm chỉnh và váy dài, đeo phụ kiện trang sức, cô ta đã mở cửa đi ra để đón tiếp Ngô Thần.

Cô ta nhìn thấy Ngô Thần đã lên tiếng chào hỏi trước, sau đó bước nhanh vài bước, giày cao gót vang lên tiếng “cạch cạch” đi xuống bậc thềm, tiến lên bắt tay với Ngô Thần.

“Cô Đào.” Ngô Thần mỉm cười và bắt tay với Đào Mạn Ảnh.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Một ngôi sao nổi tiếng như Đào Mạn Ảnh đương nhiên là ai cũng đều biết đến.

Tuy nhiên, Đào Mạn Ảnh cũng “biết” Ngô Thần do đã xem ảnh trước.

“Anh Ngô, phía bên này, xin mời.” Trong sự đoan trang của Đào Mạn Ảnh còn có cả sự nhiệt tình, cô ta bắt tay Ngô Thần rồi mời Ngô Thần vào nhà.

Khi nói chuyện, cô ta còn liếc nhìn Trang Tiểu Điệp đang khoác tay Ngô Thần.

Khuôn mặt chợt thoáng qua vẻ không đúng.

Cô ta biết Ngô Thần là bạn trai của cháu gái trưởng nhà họ Lý, Lý Nhược Băng, vì vậy cô ta không thể hiểu được cô gái đang khoác tay Ngô Thần là ai.

Tình nhân à?

Bạn trai của Lý Nhược Băng, còn dám có tình nhân sao? Lại cả gan dẫn đi gặp bạn bè nữa à? Cũng gan quá đấy chứ!

Vào biệt thự.

Trang trí của căn biệt thự này có thể nói là rất nguy nga lộng lẫy, phòng khách để trống vô cùng lớn, trông vô cùng xa hoa. Theo như Ngô Thần được biết, Lôi Thành đã mua căn biệt thự này cách đây tám năm, mua qua tay, sau khi mua về, phần trang trí ban đầu đã được tu sửa rất nhiều, nên phải bỏ ra thêm ba mươi triệu nữa, sau khi tu sửa lại xong nó mới có được dáng vẻ ngày nay.

Ngô Thần và Trang Tiểu Điệp vào phòng khách, dừng một chút, nhìn phòng khách, sau đó mới tiếp tục đi vào trong.

Có thể thấy các bà giúp việc đang đặt đĩa trái cây đã rửa và cắt xong trên bàn cà phê, còn có vài vệ sĩ, đứng rải rác bên các cửa sổ khác nhau, nhìn ra bên ngoài.

Bởi vì phòng khách này cực lớn, ngay cả khi có những người này, nó cũng vẫn trông rất rộng rãi và trống trải.

“Anh Ngô, phía bên này.” Đào Mạn Ảnh bước đến ghế sô pha và mời Ngô Thần lại.

Ngô Thần và Trang Tiểu Điệp đi tới ghế sô pha, Ngô Thần cười lên tiếng hỏi: “Anh Lôi đâu? Sao không thấy ai cả?”

“Cha nuôi đang ở trên lầu. Ông ấy vừa mới nhận điện thoại và một lúc nữa sẽ xuống.” Đào Mạn Ảnh cười giải thích.

Ngô Thần và Trang Tiểu Điệp ngồi xuống.

“Anh Ngô, hai người ngồi xuống trước đi, tôi đi pha cho hai người một tách trà.” Đào Mạn Ảnh nói rồi liền chuẩn bị rời đi.

“Không cần phiền phức như vậy đâu...” Ngô Thần mỉm cười nói.

“Không phiền phức, anh là một vị khách quý.” Đào Mạn Ảnh đáp lại một câu, rồi đi pha trà.

Có người giúp việc, nhưng Đào Mạn Ảnh vẫn đích thân đi pha trà, đây là điều mà Lôi Thành đã dặn dò cô ta, không phải đặc biệt dặn cô ta phải tự mình pha trà, mà đã cố ý dặn cô ta là hôm nay Ngô Thần sẽ đến nhà, anh là một vị khách quý!

Chỉ khoảng hai phút.

Đào Mạn Ảnh pha xong trà, bưng một cái khay nhỏ, trong đó đựng bốn tách trà đến.

Cô ta đặt cái khay lên bàn cà phê, bưng một cốc cho Ngô Thần, đồng thời mỉm cười với Ngô Thần: “Anh Ngô, uống trà.”

“Cảm ơn.” Ngô Thần bưng một tách trà rồi nói.

“Mời cô uống trà.” Đào Mạn Ảnh lại lấy một cốc khác cho Trang Tiểu Điệp.

“Cảm ơn cô Đào.” Trang Tiểu Điệp vội vàng cảm ơn, đưa cả hai tay lên định nhận, nhưng Đào Mạn Ảnh đã lập tức nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”

Trang Tiểu Điệp thực sự có cảm giác được tôn trọng mà thấy lo sợ, cô ấy chỉ là một học sinh, một cô gái được tặng cho Ngô Thần làm tình nhân, nhưng Đào Mạn Ảnh là siêu sao nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, ngôi sao lớn này đang tự tay rót trà cho cô ấy, cảm giác này… thật khó nói ra bằng lời!

Sẽ có một cảm giác thất thần như đang rơi vào một giấc mơ, trong lòng cũng nảy sinh có một cảm giác rằng cuộc sống này cũng có thể kỳ diệu đến thế.

Trang Tiểu Điệp đương nhiên có thể thông qua thái độ của Đào Mạn Ảnh mà đoán ra được là bởi vì Ngô Thần rất quan trọng và đặc biệt!

Ngô Thần và cha nuôi của Đào Mạn Ảnh là bạn, còn cha nuôi của cô ta... Trang Tiểu Điệp đương nhiên cũng tự động hiểu cái tiết mục cha nuôi kim chủ nâng đỡ các ngôi sao nữ. Lần này, cô ấy đã tự suy luận đúng rồi!

Sau khi Đào Mạn Ảnh đặt hai tách trà còn lại xuống, cô ta liền ngồi xuống đối diện với Trang Tiểu Điệp.

Bên cạnh tách trà có một chỗ trống, đương nhiên là của Lôi Thành.

“Anh Ngô, anh thật là trẻ nhỉ, tôi đã luôn nghe cha nuôi nhắc đến anh.” Đào Mạn Ảnh lại chủ động bắt chuyện với Ngô Thần một lần nữa.

Trước khi Lôi Thành đi xuống, cô ta phải tiếp đãi những vị khách này thật tốt, không thể để không khí quá lạnh lẽo.

Những người lăn lộn ở trong làng giải trí có thể lên đến được địa vị như cô ta đương nhiên là những người rất biết nói chuyện.

Ngô Thần trò chuyện với Đào Mạn Ảnh, lịch sự đáp lại vài câu, sau đó lại nói về chuyện đại ngôn. Ba ngày trước Đào Mạn Ảnh mới quay trở lại Đông Hải, những ngày này buổi sáng về cơ bản cô ta đều ở bên cạnh Lý Nhược Băng, quay quảng cáo, quay tư liệu để tuyên truyền.

Chỉ có hôm nay là không có, bởi vì hôm nay Lý Nhược Băng không đến công ty.

“… Buổi quay quảng cáo cho Huyễn Thải vẫn diễn ra tốt đẹp chứ?” Ngô Thần cười hỏi.

“Tiến triển rất thuận lợi, cô Lý rất chăm sóc cho tội.” Đào Mạn Ảnh nói, câu nói này có thể nói là đã hạ thái độ của mình xuống rất thấp.

Vẫn luôn là Ngô Thần nói chuyện với Đào Mạn Ảnh.

Trang Tiểu Điệp không dám tùy ý nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.

Cô ấy đã bắt đầu có chút bối rối rồi, lúc trước Ngô Thần không dặn dò cô ấy cái gì cả, cô ấy còn không biết Ngô Thần đến gặp bạn nữa mà... Hình như người bạn này là một nhân vật lớn rất có quyền lực, vậy mang theo cô ấy đến đây làm gì?

Còn gặp Đào Mạn Ảnh nữa chứ.

Vào những dịp như vậy, có vẻ như sắp bàn một chuyện to lớn gì đó, trong lòng cô ấy không khỏi căng thẳng.

Trang Tiểu Điệp vẫn chưa hiểu tại sao Ngô Thần lại đưa cô ấy đến đây...

Nói chuyện được vài phút.

“Được rồi, được rồi, chuyện này tôi cũng không muốn nói nhiều với anh, không có liên quan gì đến anh, cứ như vậy đi…” Từ cầu thang trên lầu hai vang lên giọng một người đàn ông, đương nhiên đó là Lôi Thành.

Cuộc trò chuyện dừng lại, nhóm người quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy Lôi Thành đang mặc đồ ở nhà, đi dép lê vừa đi xuống cầu thang vừa nói chuyện điện thoại, ông ta nói xong rồi... Đi tới cầu thang, cuộc trò chuyện điện thoại của ông ta cũng kết thúc nên đã cúp máy.

“Người anh em đến rồi à, ha ha ha ha ha...” Lôi Thành đi xuống phòng khách, cười to vui vẻ rồi đi nhanh tới bàn cà phê. Đọc tru𝔂ệ𝐧 chuẩ𝐧 khô𝐧g quả𝐧g cáo + tru 𝗆tru𝔂𝖊𝐧.v𝐧 +

Nhóm người đều đứng lên.

Ngô Thần và Lôi Thành bắt tay, Lôi Thành còn kéo Ngô Thần một cái, hai người chạm vai nhau, Lôi Thành vỗ nhẹ vào lưng Ngô Thần.

Vô cùng nhiệt tình.

Sau vài câu chào hỏi, Lôi Thành lại liếc nhìn Trang Tiểu Điệp, sau đó nhoẻn miệng cười với Ngô Thần hỏi: “Cậu em Ngô, đây là...”

“Trang Tiểu Điệp.” Ngô Thần giới thiệu, rồi lại mỉm cười: “Người phụ nữ của tôi.”

“À...” Lôi Thành có hơi sửng sốt một chút, nhưng thật ra trong lòng lại chấn động rất lớn.

Có Lý Nhược Băng rồi mà Ngô Thần còn dám đùa giỡn lung tung à?

“Đây là ông chủ Lôi.” Ngô Thần giới thiệu với Trang Tiểu Điệp.

“Ông chủ Lôi, xin chào.” Trang Tiểu Điệp chủ động đưa tay ra, hành động rất tự nhiên.

Cô ấy biết cho dù trong lòng mình có ngàn vạn suy nghĩ, cô ấy cũng không thể dễ dàng bộc lộ ra ngoài, bản thân mình không thể lộ ra vẻ rụt rè, càng không thể làm Ngô Thần phải mất mặt!

“Cô Trang, xin chào, xin chào, ha ha ha… Cô Trang xinh đẹp quá, cậu em Ngô thật may mắn mà!” Lôi Thành bắt tay với Trang Tiểu Điệp, cười to khen ngợi Trang Tiểu Điệp.

Sau khi chào hỏi nhóm người lại ngồi xuống.

“Cô Trang đã phát tài ở đâu vậy?” Lôi Thành vừa ngồi xuống đã cất tiếng hỏi, câu hỏi này có hơi lạ, ở độ tuổi như Trang Tiểu Điệp nhìn không giống một người làm kinh doanh.

Lôi Thành không chỉ là đang khách sáo, mà còn đang thăm dò.

Ông ta muốn biết đây là tình huống gì, hôm nay Ngô Thần đến đây là để bàn với ông ta một chuyện rất quan trọng, mang theo một cô gái để làm gì?

“Cô ấy vẫn còn đang đi học.”

Ngô Thần nói xong, mỉm cười nhìn Lôi Thành: “Học viện Điện ảnh và Truyền hình đang học năm thứ ba.” Ngô Thần nói rồi liếc nhìn Trang Tiểu Điệp một cái.

“Học diễn xuất à?” Đào Mạn Ảnh tươi cười lên tiếng hỏi một câu.

Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Trang Tiểu Điệp, Trang Tiểu Điệp liền gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi học diễn xuất.”

Lôi Thành có hơi hiểu rồi.

“Ô, nói như vậy, Mạn Ảnh nhà tôi cũng có thể xem là tiền bối của cô Trang rồi. Cô Trang đã ký hợp đồng với công ty nào chưa? Cô đẹp như vậy, chắc chắn là có rất nhiều công ty đổ xô đến muốn giành ký hợp đồng với cô lắm đúng không?” Lôi Thành toét miệng cười nói.

“Công ty...” Nói đến công ty, Trang Tiểu Điệp không khỏi liếc nhìn Ngô Thần một cái.

“Tôi với một người bạn có lập một công ty ở Ma Đô, cổ phần đều đứng tên cô ấy.” Ngô Thần cười nói.

Lôi Thành lại hiểu thêm một chút nữa.

“Ha ha ha, cậu em Ngô thật sự rất biết cách yêu thương người ta mà.” Lôi Thành bật cười, sau đó chớp mắt nhìn Ngô Thần, nửa đùa nửa thật: “Nếu để cô Lý biết chuyện này, e rằng sẽ ghen mất thôi, đúng chứ? Ha ha ha!

Tưởng chừng như một câu nói đùa của những người quen, nhưng thực chất đó lại là một chiêu thăm dò.

Có ý là đã có Lý Nhược Băng rồi, mà có dám nuôi tình nhân trẻ nữa à?

Cái tính cách mạnh mẽ trong mắt không chứa nổi một hạt cát của Lý Nhược Băng, cô ta... không biết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play