"Chú, chú đến rồi." Mao Khải sau khi bị ông bố đạp ngã lập tức đứng dậy, thành thật ngoan ngoãn chào hỏi Ngô Thần, cậu ta cũng đã mười tám tuổi rồi, cũng không còn là thằng nhóc con nữa, nhưng ở trước mặt mọi người bị ông bố đạp như thế, những biểu cảm trên mặt biểu hiện sự tổn thương tự ái, ấm ức, tâm thế ngang bướng cũng không còn.

Trong lúc chào đón Ngô Thần, cậu ta thậm chí còn lộ ra nét tươi cười.

Đúng là người có một trái tim bao dung mà!

So với kinh nghiệm sống và nội tâm trưởng thành, đại đa số sinh viên tốt nghiệp đại học cũng không được trẻ trung bằng người chưa học đại học như cậu ta, đương nhiên tính cách vẫn còn cần được chui rèn, co được giãn được, nhưng cũng bởi vì sức trẻ dồi dào, dưới những tình huống khác nhau, cách thể hiện của cậu ta với mỗi sự việc cũng sẽ khác nhau, tùy vào tâm trạng.

"Thầy Ngô, xin mời xin mời, mời qua đây..." Mao Như Tùng đi vòng qua chiếc bàn trong phòng, đi vài bước qua đón tiếp Ngô Thần.

Sau khi đón tiếp Ngô Thần đến chỗ ghế sô pha, ông ta lại liếc con trai một cái, mắng: "Cút qua một bên, không biết lớn nhỏ không ra thể thống gì cả."

Thể hiện rõ thái độ không vừa mắt con trai của mình.

Tất nhiên là diễn cho người khác thấy mà thôi.

Bày rõ thái độ cho Ngô Thần xem.

Thật ra Ngô Thần cũng không tức giận, đối với chuyện này Ngô Thần cũng xem như là có chuẩn bị, thậm chí có thể nói là anh muốn cho chuyện này xuất hiện, nếu như Ngô Thần không muốn loại chuyện này phát sinh như vậy, thì chắc chắn nó tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể xảy ra!

Cách thức để cho chuyện này không xảy đến cũng rất đơn giản, trước tiên Ngô Thần chỉ cần nhấc máy gọi điện cho Mao Như Tùng, trực tiếp nói với ông ta, đừng có để cho con ông ta rước thêm phiền phức, sau đó Mao Như Tùng nhất định sẽ cảnh cáo con trai mình không được dính líu đến Hạ Hân Hân thêm nữa.

Do đó, lý do vì sao chuyện này xảy ra chính là do Ngô Thần đã "phê duyệt" nó!

Thậm chí có thể nói rằng, anh muốn chuyện này xảy ra!

Mục đích chính là đánh vào tâm lý của Hạ Hân Hân, để cô bé trở nên ngoan ngoãn và nghe lời, chỉ như vậy mới có thể tác động đến tâm lý của Hạ Thi Cầm, đây chính là bước đệm cho kế hoạch cuối cùng mà Ngô Thần dành cho Hạ Thi Cầm.

Đây đều do Ngô Thần "khống chế", nên Ngô Thần đương nhiên sẽ không tức giận.

Nhưng Mao Như Tùng chắc sẽ không nghĩ như thế.

Đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ cho mình.

Chuyện cấp bách thế này, nguy hiểm thế này, không thể nào qua loa cho xong chuyện được!

Cho nên... 𝑅a‎ chươ𝗇g‎ 𝗇ha𝗇h‎ 𝗇hấ𝙩‎ 𝙩ại‎ ⩶‎ 𝙩r𝘂𝒎‎ 𝙩r𝘂𝙮e𝗇﹒VN‎ ⩶

Hôm nay Mao Như Tùng nhất định phải xoa dịu được Ngô Thần.

Vào lúc Ngô Thần ngồi xuống ghế, Mao Như Tùng xởi lởi nói hai câu, rất nhanh sau đó đã có một nhóm các cô gái ăn mặc mát mẻ mang đồ ăn đồ uống vào trong phòng lớn, nào là dĩa trái cây lớn, thức ăn rồi chai rượu.

Những chai rượu đều là loại Cognac Brandy thượng hạng

Chính là Henessy.

Nhưng không phải là chai Hennessy XO bình thường chỉ vài nghìn nhân dân tệ một chai ở mấy ở quán bar hay KTV. Chai rượu mà mấy cô gái này mang vào không phải loại bình thường, mà là "Hennessy Richard". Giá một chai rượu này là hai mươi tám ngàn tệ.

Hai mươi tám ngàn tệ chỉ là giá trên thị trường!

Giá cả thức uống trong quán bar KTV đắt đỏ gấp mấy lần! Theo như Ngô Thần biết, loại rượu mạnh tốt nhất mà KTV Hoàng Sắc Phú Hào có thể cung cấp chính là Hennessy Richard, với mức giá là sáu mươi tám ngàn sáu trăm tám mươi tám tệ một chai!

Đã thế còn một lúc đưa ra tận mười chai!

Mao Như Tùng từ trước đến nay luôn là người cực kỳ hào phóng!

Đồ ăn thức uống đã được dọn lên hết, những người khác cũng lui ra ngoài.

Lần này, không cần Mao Như Tùng lên tiếng, Mao Khải đã chủ động mở rượu, rót rượu cho Ngô Thần và bố mình, tự mình cũng rót một ly, cậu ta đã mười tám tuổi, uống rượu cũng không thành vấn đề gì.

"Chú! Hôm nay là con không đúng, con sai, chú cứ tùy ý..." Mao Khải nói xong, gõ ly rượu lên bàn một cái rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.

"Một ly sao mà đủ? Sao có thể sảng khoái cho được, có phải là con trai bố không hả? Một chút cũng không giống bố..." Mao Như Tùng quan sát biểu hiện của Ngô Thần và nháy mắt với Mao Khải.

"Chú! Con sẽ tự phạt chính mình ba ly!" Mao Khải lại nói tiếp, tự rót cho mình một ly, uống cạn xong lại rót tiếp, uống tiếp.

Mao Khải thực sự uống cạn hết ba ly rượu.

Có thể nói là cực kỳ máu chiến!

Đây là rượu mạnh đấy, không phải bia nhẹ độ hoặc rượu vang đỏ đâu.

Ngô Thần mỉm cười nhìn cậu ta, thấy cậu ta uống liên tiếp ba ly, anh cuối cùng cũng có hành động, đưa tay cầm ly của mình, giơ lên, Mao Như Tùng thấy Ngô Thần đưa ly ra, thì ngay lập tức cầm lấy ly rượu của mình lên.

Mao Khải vội vàng rót cho mình một ly rượu khác.

Đầu tiên là Ngô Thần và Mao Như Tùng cụng ly với nhau, sau đó nhắc khéo cho Mao Khải, lúc này Mao Khải đang đứng ở một bên cũng nhanh chóng cầm ly lên cụng với ly của Ngô Thần.

Ngô Thần nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống.

Mao Như Tùng cũng nhấp một ngụm rượu.

Mao Khải thì uống thêm một ly rượu!

Bốn ly!

Uống xong ly thứ tư, Mao Khải xoay người ngồi trên sô pha, sắc mặt đỏ bừng hẳn lên, cả người có vẻ bất thường, chính là tới bến rồi!

Brandy là một loại rượu mạnh, mặc dù độ mạnh không bằng rượu trắng nhưng vẫn ở khoảng bốn mươi độ, vậy mà Mao Khải đã uống hết bốn ly, chai Hennessy Richard chỉ có thể rót tầm ba ly là hết một chai. Cậu ta uống một hơi hết một chai hơn.

Ai trong trường hợp này cũng tới bến thôi.

"Thầy Ngô, tôi thực sự xin lỗi chuyện hôm nay, con trai tôi thực sự không biết thầy, nếu nó biết là thầy, nó sẽ không..." Mao Như Tùng giải thích với Ngô Thần một lần nữa, xin lỗi Ngô Thần, thái độ biểu hiện rất chân thành.

“Chuyện qua rồi.” Ngô Thần mỉm cười.

Hai người trò chuyện vui vẻ

Mao Khải ở một bên không nói gì, cậu ta cũng muốn tỉnh táo lại, nhưng là chịu hết nổi.

Ngô Thần và Mao Như Tùng trò chuyện một hồi lâu.

Chẳng qua là nói chuyện phiếm, những lời nói ra bên ngoài, Mao Như Tùng đều dụng ý xin lỗi, tùy mặt gửi lời mà nói.

Có tiếng động!

Cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc vest, thân hình to lớn bước vào trong phòng.

Một người tiến vào trong.

Đó là Cốc Duệ Bác!

"Tiểu Cốc, sao bây giờ cậu mới tới..." Mao Như Tùng nhanh chóng đứng dậy.

“Có chút việc...đang uống rồi à..." Cốc Duệ Bác nhếch miệng cười nói.

“Chú Cốc.” Nhận ra là người nào tới, Mao Khải vốn đang hoa cả mắt, cũng đứng dậy chào hỏi.

Mao Như Tùng liếc con trai một cái rồi nói: "Tiểu Khải, không phải việc của con, con tìm chỗ nằm nghỉ lát đi."

“Vậy con đi đây, chú... mọi người uống đi.” Mao Khải đồng ý, nói gì đó với Ngô Thần trước khi bước ra ngoài, rời khỏi phòng riêng, sau khi đi ra ngoài cũng không quên đẩy cửa phòng đóng lại.

Cốc Duệ Bác gia nhập buổi tiệc, uống rượu và trò chuyện cùng mọi người.

“Em nghe nói hôm nay thầy Ngô có chút hiểu lầm với cháu trai cả?” Cốc Duệ Bác cầm lấy ly rượu hỏi chuyện phóng khoáng.

Thực ra hôm nay sở dĩ anh ta đến đây là để giúp Mao Như Tùng hòa giải, Mao Như Tùng đã gọi điện cho anh ta và nói với anh ta về tình hình, Cốc Duệ Bác đến làm người hòa giải, đứng ra nói chuyện cho phải phép.

Uống rượu.

Nói chuyện.

Mãi cho đến hơn chín giờ tối.

Lúc đầu cũng chỉ nói chuyện của Ngô Thần và Mao Khải, sau đó họ lại nói chuyện trên trời dưới đất không hết chuyện!

Thực sự thì thái độ của Ngô Thần cũng chưa có gì quá đáng, chỉ là "không có gì"! Là bởi vì Mao Như Tùng không được thoải mái, đó nên mới có buổi tiệc rượu tối nay. Bất quá lần mời rượu đột ngột này cũng không phải vô dụng, nói chuyện xong rồi, Mao Như Tùng có thể buông lỏng không nghĩ vẩn vơ nữa, đối với Ngô Thần cũng không phải chuyện gì xấu.

Tầm chín giờ rưỡi tối.

Uống cũng nhiều mà nói cũng không hết chuyện

Bọn họ uống hơi quá chén, Ngô Thần là người tỉnh táo nhất.

Nên về rồi.

Mao Như Tùng giữ Ngô Thần lại và đề nghị Ngô Thần tối nay ở lại KTV, ở đây có các phòng dành cho khách, đều nằm ở tầng sáu và tầng bảy. Bình thường thì KTV không có phòng cho khách nghỉ ngơi, nhưng KTV Hoàng Sắc Phú Hào lại có, chỗ này cũng không phải KTV bình thường.

Ngô Thần không từ chối.

Anh ở đâu cũng như nhau, anh rời khỏi đây cũng phải đi đến khách sạn, điều kiện phòng ốc ở đây lại không kém gì khách sạn năm sao.

Mao Như Tùng đích thân đưa Ngô Thần lên lầu.

Còn kêu người mang thẻ phòng và đưa Ngô Thần đến tận đến cửa, tự tay đưa thẻ phòng cho Ngô Thần.

"Thầy Ngô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại nói chuyện..." Sau khi nói thêm vài câu với Ngô Thần, Mao Như Tùng lập tức rời đi.

Ngô Thần mỉm cười, sau đó nhìn thẻ phòng số 606 trong tay, giơ tay quẹt thẻ mở cửa.

Vào phòng tiện tay đóng cửa, để thẻ phòng vào để bật điện, cả phòng lập tức sáng đèn.

Ngô Thần xoay người đi vào, vừa mới đi qua lối vào, anh đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên không thể hiểu nổi.

Bởi vì trong phòng có người!

Phòng khách rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa, hơn nữa phong cách bày trí giống như khách sạn tình yêu, đặc biệt là có cái loại không khí nó rất... Ở trong phòng trong góc tối bên phải, hiện ra một cái giường lớn hình tròn màu đỏ, có người đang ngồi nhìn.

Một cô gái có giá trị nhan sắc đạt đến chín điểm! Vô cùng xinh đẹp!

Sắc mặt Ngô Thần không biết biểu hiện ra sao, không phải bởi vì Mao Như Tùng sắp xếp cho anh thế này nên mặt mới khó nói như thế, mà là bởi vì.... Anh "nhận ra" cô gái này!

Đây chính là... cô gái mà Mao Như Tùng bí mật sắp xếp người bồi dưỡng hơn một năm, người mà chuẩn bị đưa đến cho Đinh Thụy Long!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play