Dưới tầng hầm để xe của trung tâm mua sắm Hâm Mậu.
Một đoàn xe gồm năm chiếc lần lượt tiến vào bãi đỗ xe, dẫn đầu là một chiếc Bentley, người lái nó là Lý Nhược Băng, ngồi ở ghế lái phụ là vệ sĩ của cô, Chu Hoàn.
Hai chiếc xe đằng sau cũng là xe việt dã, bên trong đều là vệ sĩ.
"Sếp, không cần sốt ruột như vậy, chúng ta tới bãi đỗ xe rồi..." Vệ sĩ Chu Hoàn vẫn cẩn thận có lòng nhắc nhở một câu.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta nhắc nhở, lúc mới xuất phát, chiếc Bentley của Lý Nhược Băng đi ở giữa đoàn xe, theo như lẽ thường thì xe của sếp sẽ phải đi ở giữa.
Nhưng chắc là Lý Nhược Băng chê đoàn xe lái với tốc độ quá chậm nên đi được nửa đường cô bèn tăng tốc phóng vọt lên đầu, điều này đi ngược lại với "nguyên tắc an toàn", hai chiếc xe cùng chuyển động thì xe của Lý Nhược Băng dù ở trước hay sau cũng giống nhau, càng nhiều xe thì xe của cô càng nên đi ở giữa mới phải.
Mặc dù Lý Nhược Băng là sếp nhưng cô lại không làm theo những điều này.
Nhưng Chu Hoàn thì phải tuân thủ!
Anh ta không tiện nói thêm gì ngoài việc liên tục khuyên Lý Nhược Băng lái xe chậm một chút, tránh để xảy ra sự cố, còn Lý Nhược Băng thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng từ đầu tới cuối lái xe, không thèm để ý tới anh ta.
Sau khi tiến vào bãi đỗ xe thì đương nhiên là phải tìm chỗ để xe, bởi vì muốn lên tầng trên nên Lý Nhược Băng mới lái xe dẫn theo đoàn xe tiến vào trong cùng bãi đỗ, tìm vị ví nào gần nhất với thang máy. Trung tâm mua sắm này mới mở cửa cách đây không lâu, việc làm ăn không mấy phát triển, cho nên cũng rất ít xe đỗ dưới tầng hầm này, cả một bãi đỗ xe trống hoang hoác.
Lý Nhược Băng nhìn thấy chiếc Lamborghini của Ngô Thần ở phía xa.
Cũng nhìn thấy thang máy đang xuống tầng hầm này.
Cô còn nhìn thấy một đám đàn ông đeo khẩu trang tụ tập trước thang máy, bọn họ sắp sửa ấn nút thang máy, bây giờ đang là mùa hè, ngoại trừ mặc quần áo thoải mái hay cùng lắm là đồ vest thì người bình thường sẽ rất ít người mặc áo khoác, lại còn là loại áo khoác dày.
Vệ sĩ Chu Hoàn từ xa đã chú ý tới mấy người đứng trước thang máy, anh ta nhìn mấy lần, hơi cau mày lại.
"Phải cẩn thận một chút, chỗ này không an toàn lắm." Chu Hoàn nói khẽ vào bộ đàm, bảo vệ Lý Nhược Băng là nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ cho nên anh ta phải kịp thời nhắc nhở những vệ sĩ khác, sau khi ngắt kết nối bộ đàm, Chu Hoàn mới nghiêng đầu nói với Lý Nhược Băng: "Sếp, những người đằng trước đều mang vũ khí bên người."
Anh ta là chuyên gia mà, tất nhiên sẽ rất dễ để nhìn ra.
Vừa mặc áo khoác dày, lại còn cộm lên ở nhiều vị trí, chắc chắn bên trong áo bọn họ đang giấu thứ gì đó.
"Hửm?" Lý Nhược Băng kinh ngạc, nhìn Chu Hoàn một cái rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, hai tốp người tiến vào bên trong, đột nhiên một người trong số mấy tên đàn ông kia rút từ trong áo ra một cây gậy được bọc trong một tờ báo, sau đó đập vỡ camera bên trong thang máy.
Cái mà tờ báo kia bọc lại, chắc không phải "gậy gộc" gì mà chính xác là một con dao!
Con ngươi của Lý Nhược Băng lập tức co rút lại.
"Thứ liều mạng." Chu Hoàn cũng nhìn thấy, anh ta nói.
Anh ta có thể chắc chắn đối phương là quân liều mạng giết người! Bởi vì ở dưới bãi đỗ xe này luôn có camera an ninh nhưng bọn chúng lại không sợ bị ghi hình lại, còn dám đánh hỏng cả thiết bị quay, người bên tổ kiểm tra của trung tâm mua sắm sẽ sớm cử người tới kiểm tra.
Vậy mà bọn chúng chẳng thèm lo lắng!
Còn đeo khẩu trang, dù cho trước đó camera đã ghi lại hình ảnh thì cũng không ai nhận ra bọn họ.
Cái bọn chúng cần duy nhất chính là lúc ra tay sẽ không có camera nào ghi lại được quá trình cụ thể, bởi vì lúc đó có khả năng khẩu trang của bọn chúng sẽ bị giật ra, hoặc là bị thương, nếu bị ghi lại những cảnh này, bị người ta nhìn thấy gương mặt, biết được vị trí bọn họ bị thương thì nó sẽ là bằng chứng quan trọng gây bất lợi cho việc chạy trốn của chúng.
Nhìn bọn chúng khá lúng túng vụng về nhưng thực tế lại vô cùng chuyên nghiệp, rất nhanh chóng đã sắp xếp xong những việc khác, giết người xong sẽ bỏ chạy, cái quan trọng là tốc độ hành động!
"Bọn họ lên tầng, muốn ra tay với anh Ngô." Chu Hoàn lại nói.
Nghe xong, Lý Nhược Băng bèn đạp ga đi tới.
Chiếc Bentley phóng vào trong bãi đỗ xe với tốc độ kinh hoàng, lúc gần tới thang máy thì Lý Nhược Băng lập tức thắng xe, khi chỉ còn cách cửa thang máy ba bốn mét gì đó cô mới khó khăn dừng xe lại.
Mấy chiếc xe phía sau cũng phanh gấp theo chiếc Bentley đằng trước.
Lý Nhược Băng xuống xe chạy tới, vội vàng nhấn nút thang máy nhưng không kịp nữa rồi, trong lúc Chu Hoàn đang nói, cửa thang máy đã đóng lại, lúc này có lẽ nó đã lên tầng trên.
"Đi lên tầng, đi bằng thang bộ, lên tầng năm!" Lý Nhược Băng ngoảnh đầu lại, hét lên.
Hai tốp vệ sĩ vừa mới xuống xe lập tức chạy về phía cầu thang bộ, còn không chạy nhanh thì bọn họ không bảo vệ được cho Lý Nhược Băng mất.
Chu Hoàn chạy tới, tay còn ôm ngực, chưa móc ra được, anh ta cũng mang theo súng, có điều sẽ không sử dụng bừa bãi, anh ta nhanh trí quan sát xung quanh thì nhìn thấy bảng chỉ dẫn thang máy hiển thị đang ở tầng bốn, giờ mới lên tầng năm.
Chu Hoàn lập tức hiểu ra.
Chính là thang máy đang tắc nghẽn người nên không thể đi thẳng lên tầng năm được, là vì nếu Ngô Thần cũng đang định xuống tầng, nhìn thấy quá nhiều người trong thang máy, anh sẽ cảm thấy kỳ lạ, không vào trong thang máy nữa nên sẽ xuống tầng bốn chờ! Chỉ cần Ngô Thần vào trong thang máy, bọn họ ở dưới tầng bốn nhấn thang máy thì có thể lập tức vào bên trong, sau đó chặn Ngô Thần lại!
Một người lính đặc chủng đã giải ngũ có kinh nghiệm dày dặn như Chu Hoàn có thể đoán ra điều này, nhất định đã có người lên tầng năm trước, quan sát xem bao giờ thì Ngô Thần sẽ xuống tầng, người ở tầng dưới sẽ chộp lấy thời cơ lên tầng trên ngay!
Thang máy đã lên đến tầng năm!
Lúc này Lý Nhược Băng cũng lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Thần để nhắc nhở.
Nhưng điện thoại không kết nối được.
Lý Nhược Băng lại gọi tiếp!
Vẫn không bắt máy!
Thang máy đã dừng tại tầng năm, giờ lại xuống tầng bốn.
"Anh Ngô vào trong thang máy rồi." Chu Hoàn nói, sắc mặt không tốt lắm, giống như bọn họ đã tới chậm một bước.
Lý Nhược Băng lập tức hiểu ngay thang máy không phát tín hiện thông báo, cô vội vàng xoay người chạy về phía cửa thang máy, nhưng Chu Hoàn đã nhanh tay kéo cô lại.
"Sếp! Cô không thể đi!" Chu Hoàn nói, anh ta không muốn Lý Nhược Băng gặp nguy hiểm, sợ không khuyên được cô bèn nói thêm một câu: "Không kịp nữa rồi."
Thật sự là không kịp nữa, chỉ còn cách chạy tới một thang máy khác, bởi vì thang máy trong trung tâm mua sắm này không được xây dựng liền nhau, phải chạy tới tận đầu bên kia của bãi đỗ xe mới có thang máy, một vài vệ sĩ của Lý Nhược Băng cũng vừa chạy tới đây.
Không thiết kế cùng một chỗ là vì quy định phòng cháy chữa cháy bị giới hạn, đi thang bộ là con đường an toàn vả lại do diện tích của khu trung tâm mua sắm này quá lớn, cần phải xây thật nhiều thang máy, hơn nữa phải phân bố sao cho hợp lý, thuận tiện cho khách hàng tới mua sắm, không thể nào có hai cái thang máy đặt cạnh nhau sao? Cái gọi là cầu thang tự động tay vịn cũng không có nốt.
Lý Nhược Băng thấy cả người bức bách khó chịu, cô giơ tay lên đỡ trán, mắt vằn lên tia máu, hơi thở trở nên có phần nặng nề.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bảng hiệu thông báo thang máy đang đi xuống, đột nhiên Lý Nhược Băng đưa tay ra hiệu cho Chu Hoàn: "Đưa súng cho tôi!"
Trong thang máy, do đông người nên có phần chật chội.
Đúng lúc mấy người kia định ra tay thì Ngô Thần cũng di chuyển một chút, anh rất nhanh, thoắt một cái đã tóm được con dao cách người mình gần nhất, thẳng tay thọc vào eo tên cầm dao kia, tay còn lại nắm cổ áo anh ta, kéo về đằng trước làm bia đỡ cho mình, sau đó hung hăng đạp vào người đằng sau, bắt được một cánh tay đang cầm con dao nữa của người khác kéo tới, "xoẹt" một tiếng, lưỡi dao cắt trúng rìa bên trái cổ...
Người đàn ông người dính đầy máu đứng dựa vào cửa thang máy lúc này ngã bật ra, chắn ngang thang máy.
Dưới tầng hầm bãi đỗ xe trung tâm mua sắm, Lý Nhược Băng lạnh lùng cầm theo súng, cô quan sát tình hình thang máy, rồi cô bất giác bụm miệng lại, Chu Hoàn và sáu bảy vệ sĩ khác của Lý Nhược Băng cũng bày ra vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn vào bên trong thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT