"Thái, em bình tĩnh lại đi! Nghe anh rể em nói xong đã!" Lý Nhược Băng nói.
"Chị, em mặc kệ nó đã lừa chị như nào, dù sao thì em cũng sẽ không tin tưởng nó đâu." Lý Nhược Thái cả giận nói: "Tin tức đó là lấy được từ đâu nó còn không trả lời được, nói không chừng là được ai đó cử tới để tiếp cận với chị, còn muốn chơi em?"
Sở dĩ Lý Nhược Thái phản ứng lớn như vậy không chỉ bởi vì Ngô Thần không chịu nói rõ nguồn tin đó là từ đâu tới, mà cũng bởi vì thành kiến của anh ta quá cứng nhắc.
Kiểu thành kiến cứng nhắc này là danh từ ở trong tâm lý học, ý chỉ một nhóm người có một cái nhìn cố định, khái quát về một nhóm sự vật hoặc sự việc nào đó.
Lý Nhược Thái cảm thấy Ngô Thần chính là một tên bám váy lừa gạt chị gái mình, trong lòng sớm đã có ý thù địch, cho nên Ngô Thần có nói cái gì thì anh ta cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng là người kia có ý đồ xấu.
"Tính tình này của cậu nên phải sửa đổi một chút." Ngô Thần rất bình tĩnh nói với Lý Nhược Thái.
"Con mẹ nó, mày đang lên lớp tao đó à!" Lý Nhược Thái quát lên, sau đó cầm lấy áo khoác của mình rồi móc từ trong đó ra một khẩu súng chĩa tới.
Anh ta vừa chĩa nòng súng về phía của Ngô Thần.
Bốp!
Một cái tát tay rất mạnh vung xuống, Lý Nhược Thái trực tiếp bị tát tới choáng váng.
"Mày tạo phản hả! Đưa súng cho chị!" Lý Nhược Băng lên cơn điên đoạt lại khẩu súng từ tay của Lý Nhược Thái.
"Chị, chị vì một người ngoài mà đánh em?" Lý Nhược Thái ôm mặt, nhìn chị gái bằng cặp mắt không thể nào ngờ được.
"Chị là sợ mày chết ở trong tù nên mới làm thế!" Lý Nhược Băng cắn môi, lại huơ tay lên khiến Lý Nhược Thái theo phản xạ có điều kiện mà thoáng né tránh.
"Ngồi xuống cho chị!" Lý Nhược Băng ra lệnh chỉ về phía sô pha.
Sắc mặt Lý Nhược Thái tối sầm lại, nhưng mà vẫn ngồi xuống. Anh ta cũng không nhìn chị gái của mình, ánh mắt vẫn cứ chăm chăm về phía Ngô Thần đang vô cùng thư thái bên kia, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người này vậy.
Lý Nhược Băng trở lại phía đối diện ngồi xuống bên cạnh Ngô Thần, vứt khẩu súng lục đó trên bàn trà, đưa tay xoa trán, dáng vẻ như đang vô cùng khổ sở.
"Đừng nóng, nhất thiết phải vậy chứ. Chị em ruột thịt, giận đó rồi cũng hết đó mà thôi." Ngô Thần an ủi Lý Nhược Băng.
"Mẹ kiếp mày đừng có ở đó giả vờ làm người tốt, tình cảm chị em giữa bọn tao rất tốt, không cần mày phải quan tâm." Lý Nhược Thái há mồm oán hận nói.
Nói xong lại nhìn về phía Lý Nhược Băng: "Chị, chị cứ thế mà tin mấy lời không rõ ràng của tên lừa đảo này sao?"
Lý Nhược Băng nhìn em trai bằng vẻ mặt vô cảm.
Tin tưởng vào Ngô Thần?
Thực ra cô ta cũng không có lòng tin vào Ngô Thần.
Nhưng mà Ngô Thần nói mình là tình báo của người trong giới kinh doanh, hơn nữa cũng đã nghiệm chứng qua rồi, anh cũng đã bắt được tên phản bội ở bên cạnh cô ta. Cho nên trước tiên khoan hãy nói chuyện Ngô Thần có phải là một chỗ dựa đáng tin cậy hay không, nhưng mà trên phương diện tình báo mà nói thì Lý Nhược Băng thật sự là tin tưởng anh.
Cô ta không biết tương lai sau này Ngô Thần sẽ giở trò khỉ gì với mình, nhưng mà ví dụ Ngô Thần thật sự có âm mưu gì đó lớn đi chăng nữa thì chí ít ngay bây giờ, anh đang ở trong giai đoạn giành được sự tin tưởng và tín nhiệm của cô ta, sẽ cung cấp những tình báo có giá trị cho cô ta.
Cho nên, cô ta tin vào lời Ngô Thần nói rằng chuyện này có liên quan tới sự an nguy của em trai mình.
Quan tâm thì ắt sẽ bị loạn.
Lý Nhược Băng không muốn em trai mình xảy ra chuyện gì bất trắc, cho nên cô ta bằng lòng phối hợp với Ngô Thần một chút.
Cô ta biết nếu không phải là vì mình đang ngồi ở đây kìm chế bầu không khí lại, chỉ e là em trai cô đã thật sự nổ súng với Ngô Thần rồi. Bởi vậy cô ta mới tát em mình một cái để người kia có thể bình tĩnh lại một chút.
Lý Nhược Băng không trả lời vấn đề liên quan tới "tin tưởng và tín nhiệm cho tên lừa đảo" của em trai, chỉ ra hiệu với Ngô Thần: "Nói tiếp đi."
"Bây giờ toàn bộ hệ thống chính trị và pháp luật ở Đông Hải, người biết được người phía trên muốn đụng tới câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan có thể đếm trên đầu ngón tay. Bốn tháng trước, phó cục trưởng Liêu Ba được cử thẳng tới sở cảnh sát Đông Hải để đặc biệt giải quyết vụ án câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan."
"Chuyện này thì người đứng đầu thị ủy là bí thư Ngụy cũng biết, mặc dù ông ta có chút quan hệ với nhà họ Lý mấy người, nhưng mà đây là chuyện lớn, ông ta lựa chọn đứng ngoài vùng liên quan."
"Bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn thu thập bằng chứng." Ngô Thần lại nói: "Có vài nhân viên điều tra được cử để giả dạng làm khách tới để thu thập thông tin, nhưng mà vẫn còn một bộ phận đã và đang được mai phục trong câu lạc bộ, thu thập chứng cứ."
Ngô Thần nói đến đây bèn quay đầu hỏi Lý Nhược Băng: "Có mang giấy bút theo không?"
Lý Nhược Băng là người làm ăn, dĩ nhiên luôn mang theo bên mình cây bút và cuốn sổ tay nhỏ.
Cô ta lấy từ trong túi xách đưa cho Ngô Thần.
Ngô Thần mở quyển sổ ra viết lên đó tên của vài người, đi kèm với chức vụ của bọn họ ở câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan.
Nhân viên tạp vụ, nhân viên quét dọn, đầu bếp, nhân viên pha chế, tất cả bọn họ đều đang ở đây với đầy đủ các thân phận vị trí khác nhau.
Chỉ có một điểm tương đồng là bọn họ đều vào làm việc trong câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan từ bốn tháng trước.
Bởi vì Lý Nhược Thái quản lý câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan vô cùng nghiêm ngặt, cho nên hiện tại vẫn không có người nào có thể đánh vào tới thân phận của anh ta, chỉ có thể tiếp xúc dưới hình thức xã giao bình thường.
Chuyện này cũng khiến tiến độ thu thập chứng cứ trở nên chậm trễ.
Nếu không thì bên trên đã sớm ra tay rồi.
Ngô Thần viết xong thì đưa lại quyển sổ cho Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái tối sầm mặt, cầm lấy quyển sổ thoáng ngó qua, sau đó lại nhìn Ngô Thần mà nói: "Cậu nói đây hết thảy đều là nội ứng?"
"Ở chỗ bọn họ vẫn còn có tình báo chưa kịp gửi đi, điều tra một cái sẽ biết ngay thôi." Ngô Thần buông lỏng tay đáp.
Lý Nhược Thái đen mặt không nói gì, chỉ nhìn Ngô Thần hồi lâu mới như tỉnh lại. Anh ta lấy điện thoại di động gọi một cú: "Thông báo cho nhân viên tổ quét dọn, tổ ăn uống và tổ kinh doanh..." Lý Nhược Thái nói ra một loại chức vụ, cuối cùng chốt một câu: "Tập hợp ở sảnh lớn tầng hai."
Sau đó, anh ta lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa: "Ông Ngô, ông đi tới sảnh lớn ở tầng hai, giáo huấn bọn họ cho kỹ càng."
Gọi xong hai cuộc điện thoại, Lý Nhược Thái trực tiếp đứng lên.
Người cũng đều được chuyển đi rồi.
Tiếp theo nữa phải làm gì?
Dĩ nhiên là phải lục soát phòng của mấy người trong danh sách này rồi.
Lý Nhược Thái không tự mình đi, mà là kêu vệ sĩ thân tín của mình dắt người đi. Vệ sĩ thân cận ở bên cạnh anh ta kia đều là từ nhà họ Lý đi ra, có rất nhiều người đều là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, trinh sát chính là chuyên môn của bọn họ.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi.
Lý Nhược Thái cũng ngồi trong phòng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngô Thần.
"Tôi chờ cậu xin lỗi với tôi." Ngô Thần nở nụ cười, nhìn Lý Nhược Thái mà nói.
"Ha!" Lý Nhược Thái nở nụ cười lạnh.
Lý Nhược Băng bỗng ngồi nghiêng một bên khoác lên tay của Ngô Thần, ngả đầu tựa vào bên tai của anh mà khẽ hỏi: "Trưa nay chúng ta ăn gì đây?"
"Ăn món Pháp đi, không phải em thích ăn gan ngỗng sao?"
"Nhưng mà hôm nay em cảm thấy không được khỏe lắm."
"Vậy thì ăn món thanh đạm một chút, ăn món Nhật thì sao? Phố lớn Ngô Đồng mới mở một quán cũng ngon lắm, hay là về nhà cũng được, anh nấu cho em ăn."
Theo lý thuyết, Lý Nhược Thái xảy ra chuyện như này thì Lý Nhược Băng sẽ không còn tâm trạng đâu nghĩ tới trưa nay ăn món gì nữa mới đúng. Bộ phim này diễn sai rồi.
Nhưng mà!
Nghĩ theo một hướng khác, Lý Nhược Băng ở trong tình huống như vậy lại còn có tâm tư nhỏ giọng bàn chuyện ăn cơm cùng với Ngô Thần, điều này chứng tỏ cô ta hiện tại đang là một người phụ nữ bị lửa tình cuồng nhiệt quấn lấy rồi.
Lý Nhược Thái ngồi ở phía đối diện, vừa xé tờ giấy vừa căng mắt nhìn chằm chằm.
Anh ta thật sự là rất chua xót thay cho chị gái của mình.
Lẽ nào là bị Đinh Thụy Long bắt chẹt? Sao lại đi tìm tới thể loại như thế này chứ.
Đàn em của Lý Nhược Thái nhiều vô số kể, cho nên cũng tìm tòi rất nhanh.
Hơn hai mười phút sau đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào." Lý Nhược Thái nói.
Người vệ sĩ bưng một cái mâm tới, trong mâm là vài đồ lặt vặt như laptop, điện thoại di động, đầu máy DV, còn có máy quay phim trong chân không, sổ tay và máy nghe lén.
"Cậu chủ..." Vệ sĩ đặt đồ xuống, sau đó cúi người thì thầm với Lý Nhược Thái.
Người bên đây nghe được, sắc mặt thay đổi liên tục.
Vừa nghe xong, anh ta đã chộp lấy quyển sổ ngó nhìn một chút, ở bên trong ghi rất nhiều tên khách mời cùng với thời gian gặp mặt và số điện thoại.
Anh ta lại cầm tới đầu máy DV, nhìn thấy bên trong là vài hình ảnh được chụp và quay lén, ngoại trừ video ra vẫn còn có vô số ảnh chụp khác.
Tất cả đều là cảnh nhân viên phục vụ, buôn bán ở bên trong club.
Sau đó anh ta lại nhìn laptop, điện thoại di động và nội dung thẻ nhớ của máy quay phim chân không. Laptop và điện thoại đều có mã bảo mật, nhưng đã bị cao thủ hacker là đàn em của Lý Nhược Thái bẻ khóa rồi.
Anh ta càng xem dữ liệu trong đó lại càng thở mạnh, sắc mặt cũng càng lúc càng hung ác, vầng trán còn nổi cả gân xanh... Không có ai sẽ đương không đi quay và chụp lại những chuyện này cả.
Thậm chí anh ta còn nhìn thấy một loạt file chụp lén ở trong laptop.
Ngô Thần nói đều là sự thật.
"Tất cả những người có trong danh sách này đều bắt lại ngay lập tức cho ông đây. Con mẹ nó, dám tới chỗ của ông đây làm nội gián à." Lý Nhược Thái bỗng tức giận đứng phắc dậy.
"Không thể bắt, nếu trong bọn họ có bất cứ người nào bị mất tích cũng có thể khiến phía trên kia ra tay nhanh thêm một chút. Ở bên đó đã lấy được một ít chứng cứ rồi, chỉ là còn chưa lấy được chứng cứ mấu chốt nhất mà thôi, cho nên mới chần chừ không ra tay." Ngô Thần đột nhiên mở miệng. lạnh nhạt nói.
Người vệ sĩ bước chậm lại, quay đầu nhìn Lý Nhược Thái.
"Cậu muốn vì sự tức giận nhất thời này mà bị tống vào tù, hay là muốn bình an vượt qua kiếp nạn lần này?" Ngô Thần nhìn Lý Nhược Thái, hỏi.
Lý Nhược Thái đang tức giận đùng đùng lập tức bình tĩnh trở lại, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Mang đồ trả về chỗ cũ." Ngô Thần quay đầu nói với vệ sĩ.
Người vệ sĩ chần chừ một lúc, thấy Lý Nhược Thái không có phản đối cũng lập tức bưng mâm kia rồi quay trở ra.
Lý Nhược Thái ngồi xuống, mắt vẫn còn trợn to, ánh mắt khẽ lấp lóe.
Anh ta đã nghĩ tới được hậu quả đáng sợ như nào.
"Muốn không vào tù chứ?" Ngô Thần hỏi Lý Nhược Thái.
Người kia dứt khoát gật đầu thật mạnh, nhìn Ngô Thần mà hỏi: "Phải làm như thế nào?"
"Xin lỗi tôi đi, tôi sẽ chỉ cậu!" Ngô Thần không chút cảm xúc nói với Lý Nhược Thái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT