Ngô Thần trêu chọc, anh biết không phải Lý Nhược Băng đang làm nũng.
Nhưng câu nói này của Ngô Thần lại nhắc nhở Lý Nhược Băng, vẻ mặt Lý Nhược Băng khựng lại một lát, sau đó lại bày ra vẻ "không vui, oan ức quá, cầu xin anh đó" dụi dụi trong lòng Ngô Thần, năn nỉ nói: "Nói cho tôi biết đi! Nói cho tôi biết đi mà!"
Cô ta cũng bắt đầu thử chơi trò may rủi!
Trước đây cô ta chắc chắn sẽ không làm những chuyện thế này! Nhưng bây giờ mặc dù hai người đã thiết lập mối quan hệ, nhưng nếu không phải cô ta quá muốn biết thì sẽ không làm những chuyện trái tính trái nết này!
Cô ta cũng coi như đã nghĩ thoáng lên rồi... trước tiên phải moi móc nội dung cuộc trò chuyện ra, cứ giả vờ lấy lòng trước rồi sau đó lại gây khó dễ cho Ngô Thần sau! Cô ta nhất định phải nắm quyền chủ động trong mối quan hệ yêu đương này!
"Đừng! Đừng diễn nữa được không? Cô không cảm thấy rất ghê tởm sao? Tôi thấy khó chịu lắm." Những lời này của Ngô Thần thật khiến người ta tức giận.
"Anh yêu ơi, anh yêu, nói cho em biết đi mà, nói cho em biết đi." Lý Nhược Băng lại lắc lư, Ngô Thần càng nói cô ta lại càng làm như vậy.
Ngô Thần cũng không thèm nói gì chỉ giữ nguyên nụ cười nhìn Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng dừng lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Anh không nói thì thôi!" Nói xong bèn đứng dậy, dáng vẻ cực kỳ tức giận, bước nhanh đến bàn làm việc, nhưng vẫn còn chưa bước đến trước bàn làm việc cô ta đã xoay người lại, bước nhanh lại về phía bàn trà.
Rầm!
Lý Nhược Băng đập tay lên bàn trà, lạnh lùng quát Ngô Thần: "Ngô Thần! Tôi cảnh cáo anh! Đừng tưởng rằng anh như thế tôi sẽ không làm gì được anh!"
Dường như cô ta tức giận thật rồi!
"Cô là chúa hề sao?" Ngô Thần lại nói Lý Nhược Băng diễn trò cực kỳ buồn cười.
Lý Nhược Băng giơ tay vỗ trán, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, sau đó đi tới đi lui trước bàn trà vài bước.
"Ôi chao." Ngô Thần bỗng nhiên giống như không thoải mái than thở một tiếng, anh ngồi trên ghế sô pha nhấc hai chân lên gác lên trên bàn trà, bày ra tư thế thả lỏng. Sau đó anh lại đưa tay xoa xoa sau gáy mình, còn xoay bả vai, dáng vẻ giống như cơ thể rất không thoải mái.
Lý Nhược Băng dừng lại lườm Ngô Thần một cái.
Cô ta hiểu rõ Ngô Thần có ý gì.
"Anh mới là chúa hề chứ nhỉ?" Lý Nhược Băng lạnh lùng nói một câu.
"Đâu có." Ngô Thần lại mỉm cười nói: "Quả thật hai ngày nay cơ thể không thoải mái lắm, Thanh Ảnh đeo bám quá, dày vò tôi cũng rất dữ dội."
"Anh còn không biết xấu hổ hơn thế nữa được không?" Lý Nhược Băng lạnh lùng liếc anh nói.
"Không biết xấu hổ? Tôi có sao?" Ngô Thần hỏi ngược lại, lại cười nói: "Cô ghen rồi sao?"
Lý Nhược Băng không thèm trả lời.
Cô ta còn có thể nói được gì nữa? Trước đây đánh cược với Ngô Thần cô ta đã bị thua Ngô Thần chuyện "không được ghen" rồi.
Lý Nhược Băng không thể nào bình tĩnh trở lại, không chỉ là vấn đề tò mò, mà chuyện này còn có liên quan rất lớn đến cô ta! Có thể nói là chuyện có liên quan rất lớn đến cuộc đời của cô ta!
"Thật sự không thể nói cho tôi biết được sao?" Lý Nhược Băng im lặng một lát lại hỏi Ngô Thần.
"À... hoàn toàn không được." Ngô Thần mỉm cười, ngừng một chút lại nói tiếp: "Thôi bỏ đi, không chọc cô nữa, tôi đưa những tài liệu bí mật, còn là những tin tức rất chí mạng của Đinh Thụy Long cho bố cô rồi, còn đưa một số chuyện có liên quan đến nhà họ Vi..."
Vẻ mặt Lý Nhược Băng cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Cô ta suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Đinh Thụy Long... cụ thể là..."
Ngô Thần bèn kể lại.
Thật ra theo Ngô Thần thấy, nói chuyện này cho Lý Nhược Băng biết cũng chẳng có gì cả, Lý Nhược Băng rất hiếm khi tham gia vào những chuyện nội bộ của gia tộc.
Cô ta không giống Lý Nhược Thái, Lý Nhược Thái thật sự là... cái gì cũng dám làm! Đã rất nhiều lần cậu ta tự ý quyết định mọi chuyện rồi mới nói sau, nhưng cũng có lúc lỡ tay mà gặp phải rắc rối! Lý Nhược Thái không chín chắn như Lý Mậu Nhân, cậu ta vẫn còn đang trong quá trình trưởng thành.
Ngô Thần biết rất rõ, những chuyện Lý Mậu Nhân đã nói, ông ta chắc chắn sẽ không nói cho Lý Nhược Thái biết, chủ yếu là sợ Lý Nhược Thái sẽ bứt dây động rừng.
Còn Lý Nhược Băng lại không có chuyện như vậy.
Nhưng Ngô Thần cũng không nói cho Lý Nhược Băng biết hết toàn bộ, anh nói chuyện với Lý Mậu Nhân hơn hai tiếng, phần lớn thời gian sau đó đều nói về chuyện của nhà họ Vi, Ngô Thần đưa những tài liệu bí mật của nhà họ Vi cho Lý Mậu Nhân, không chỉ có một mà là rất nhiều, tất cả đều liên quan đến nhiều nhân vật quan trọng của nhà họ Vi, đồng thời còn liên quan đến nhiều gia tộc lớn như nhà họ Tạ.
Ngô Thần mượn tay nhà họ Lý để phá nhà họ Vi!
Anh không có thù với nhà họ Vi, cũng không có quan hệ gì, nhưng nhà họ Vi... lại là nguyên nhân chính thúc đẩy nhà họ Lý muốn kết thông gia với nhà họ Đinh.
Nhà họ Đinh và nhà họ Vi có thù hằn với nhau!
Ban đầu nhà họ Lý và nhà họ Vi như muốn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nguy hiểm trước mắt của Lý Nhược Thái cũng do nhà họ Vi đứng sau giở trò.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Cho nên nhà họ Lý và nhà họ Đinh đã đứng chung một phe rất thuận lợi.
Còn mục đích của Ngô Thần là muốn chia rẽ nhà họ Lý và nhà họ Đinh! Các lĩnh vực hợp tác những năm gần đây của họ cần phải có thời gian nhất định để sắp xếp mới có thể lập tức cắt đứt! Như thế mới giảm thiệt hại đến mức thấp nhất! Ngô Thần lại sắp xếp nhà họ Đổng cho nhà họ Đinh. Nếu nhà họ Đổng nổ phát súng với nhà họ Đinh thì hai nhà chắc chắn sẽ tuyên chiến về mọi mặt, vậy thì nhà họ Lý phải hợp sức với nhà họ Đổng.
Cũng chính là nói, nhà họ Lý không chỉ cắt đứt với nhà họ Đinh, thậm chí còn sẽ trở mặt thành kẻ thù!
Nhà họ Vi là kẻ thù số một của nhà họ Lý, lúc đó nhà họ Vi sẽ làm ngư ông đắc lợi, vẫn là tạm thời bỏ qua chút thù hằn nhỏ nhặt với nhà họ Đinh, cùng nhau vây đánh nhà họ Lý, lúc đó lại càng khó giải quyết hơn.
Suy cho cùng cũng không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi thôi!
Chiếc bánh ngọt chỉ lớn từng ấy.
Cho nên chỉ cần xảy ra tình thế biến động liên quan đến việc thay đổi gia tộc lớn nào đó sẽ không ai có thể nhắm mắt làm ngơ! Không ai có thể trơ mắt đứng nhìn, không thèm đếm xỉa đến kẻ địch giải quyết xong đối thủ lại ngày càng kiêu căng hơn, họ nhất định phải đưa ra lựa chọn! Tham gia vào trong đó!
Vì vậy, Ngô Thần chắc chắn sẽ giải quyết nhà họ Đinh, đồng thời cũng muốn giải quyết nhà họ Vi!
Nhưng... mọi chuyện liên quan đến nhà họ Vi Ngô Thần đều không nói với Lý Nhược Băng.
Thậm chí anh còn không nhắc đến Khúc Cường Dân và nhà họ Đậu.
Không cần thiết.
Cũng chỉ trong vài phút, Ngô Thần đã nói rõ chuyện của Đinh Thụy Long, Đổng Nguyên Đào và Hạ Thi Cầm. Đương nhiên anh cũng nhắc đến Đổng Diệu Quang, những chuyện khác thì anh không nói, để cho Lý Nhược Băng đoán mới thú vị. Ngoài ra, Ngô Thần cũng không nhắc đến chuyện mình đã từng liên lạc với Hạ Thi Cầm.
"... nếu quả bom hẹn giờ này phát nổ, vậy thì Đổng Diệu Quang chắc chắn sẽ giải quyết Đinh Thụy Long." Sau cùng Ngô Thần nói.
"Hóa ra..." Lý Nhược Băng nghe đến nỗi say sưa, cô đã hiểu ra mọi chuyện, dừng lại một chút, cô lại hỏi Ngô Thần: "Hết rồi? Nhà họ Vi thì sao? Anh nói với bố tôi..."
"Có liên quan gì đến cô sao?" Ngô Thần ngắt lời hỏi ngược lại cô ta.
Lý Nhược Băng nghẹn họng.
Rất tức giận!
Ngô Thần chỉ nói cho cô biết một phần, thậm chí có thể nói chỉ là một phần nhỏ trong cuộc trò chuyện, anh không nói hết toàn bộ là vì chỉ có phần nhỏ này mới có liên quan trực tiếp đến Lý Nhược Băng. Chuyện này có liên quan rất lớn, cho nên cô ta nhất định phải biết. Nếu như không nói với cô ta sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người, thậm chí có thể dẫn đến đánh mất sự tín nhiệm.
Vì vậy Ngô Thần trêu chọc Lý Nhược Băng một chút rồi mới nói.
Những chuyện khác... không nói cũng chẳng sao, tuy Lý Nhược Băng rất tò mò, nhưng cô ta sẽ không truy hỏi đến cùng, nhất định phải biết cho bằng được giống như khi nãy.
Dù sao thì cũng không có liên quan trực tiếp đến chuyện cô ta bị ép hôn.
"Không nói thì thôi." Quả nhiên Lý Nhược Băng không hỏi thêm nữa, cô ta quẳng lại một câu rồi quay người bước về phía buồng nghỉ ngơi.
Đi thay quần áo.
Cô ta phải đi thay lại bộ đồ công sở.
Một lát sau.
"Ngô Thần, anh lại đây một chút." Lý Nhược Băng trong buồng nghỉ gọi Ngô Thần.
"Hửm?" Ngô Thần đang lướt điện thoại ngoảnh đầu lại nhìn, hỏi: "Sao thế? Lại không kéo dây kéo lên được à?" Ngô Thần nói xong bèn đứng dậy, bước về phía buồng nghỉ.
Cửa buồng nghỉ đang khép hờ.
Ngô Thần bước đến đẩy cửa ra, khẽ nhíu mày, mỉm cười kỳ dị một chút, quan sát cơ thể của Lý Nhược Băng.
"Nào, qua đây, bên này..." Lý Nhược Băng chỉ mặc đồ lót nằm nghiêng trên giường trong buồng nghỉ, vẻ mặt tươi cười khẽ gọi Ngô Thần, cô ta còn vỗ vỗ chỗ trống trước người mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT