Sau khi nói chuyện điện thoại với Tư Vũ, Sanh Ca sắp xếp lại đồ đạc trên bàn làm việc, chuẩn bị lên tầng thượng tìm anh ba.
Anh hai đã ở thành phố Phương một thời gian dài, cô định cùng anh ba đến nhà họ Mộ xem tình hình của Mộ Ngôn Tâm và tranh thủ nhanh chóng giải thoát cho anh hai.
Đến phòng làm việc của chủ tịch ở tầng thượng, không thấy Hoa Vân ở bên ngoài.
Sanh Ca cũng không nghĩ nhiều, cửa phòng làm việc không khoá trái.
Cô vừa đẩy cửa đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp bên trong, giống như đang gọi điện thoại.
“Anh, anh làm như thế này có phải quá kích động rồi không? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến con bé, em nghĩ không chừng nó đã có dự định riêng …”
Liên quan đến cô?
Chuyện gì lại có thể khiến anh ba thần bí như vậy?
Cô đang muốn nghe thêm thì đột nhiên người trong phòng đẩy cửa ra, thì ra Hoa Vân đã nhạy bén phát hiện ra cô.
Vẻ mặt Lộc Hoa rất tự nhiên cất điện thoại, dịu dàng nhìn cô: “Đến lúc nào thế? Đến sao không đi vào?”
Sanh Ca có chút xấu hổ khi bị bắt tại trận, sờ tai một cách không tự nhiên.
“Em vừa mới đến, muốn đợi anh có thời gian đến nhà họ Mộ một chuyến, xem tình hình Mộ Ngôn Tâm.”
“Được, giờ anh xong việc rồi, có thể đi ngay bây giờ.”
Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc đối diện với ánh mắt của anh ấy, cô phát hiện vẻ mặt anh ấy ung dung bình tĩnh.
Là do cô nghe nhầm sao?
Cô không nghĩ nhiều, cho dù các anh ấy có chuyện gì đó giấu cô thì chắc chắn sẽ không hại cô.
Hai người đang chuẩn bị xuất phát đến nhà họ Mộ thì nhận được tin tức của Lộc Mặc.
Sức khoẻ của Mộ Ngôn Tâm đã không còn đáng ngại nữa, Lộc Mặc ở thành phố Phương quá lâu, giờ đã đi đến sân bay tư nhân chuẩn bị trở về thành phố Lâm.
Hai người đành phải quay đầu xe đến sân bay tư nhân.
Ngồi ở ghế sau, Sanh Ca cứ quay đầu nhìn Lộc Hoa bên cạnh.
Lộc Hoa đang cúi đầu đọc báo, ánh nắng bên ngoài cửa xe chiếu vào bên trong, phủ lên mái tóc anh ấy một tầng ánh sáng ấm áp, khuôn mặt đẹp trai không góc chết chuyên tâm đọc báo một cách lạ thường.
“Sao thế?”
Lộc Hoa nhận thấy ánh mắt của cô, thấp giọng hỏi.
Sanh Ca do dự vài giây, thăm dò hỏi: “Anh ba, anh…. không có gì muốn nói với em sao?”
Tay Lộc Hoà dừng lại.
“Không có.”
Được rồi.
Cô không nói nữa, thu lại ánh mắt, lại nhìn ra phía bên ngoài cửa xe.
Nếu anh ba đã không nói thì thôi vậy.
Rất nhanh đã đến sân bay tư nhân, Sanh Ca đi lên trước ôm chầm lấy Lộc Mặc.
“Anh hai, lần này vất vả cho anh rồi.”
Lộc Mặc vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cô, lúc nhìn thấy cô ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng khoé miệng đã nhếch lên.
“Con bé ngốc.”
Ba anh em hỏi han nhau một lúc.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Sanh Ca và Lộc Hoa đưa mắt nhìn theo Lộc Mặc lên máy bay.
“Đợi chút! Cậu hai, cậu ba, cô Sanh! Nhà họ Mộ xảy ra chuyện rồi!”
Lộc Mặc vừa mới bước lên thang lên máy bay, thì Hoa Vân đột nhiên chạy đến, anh ấy không thể không dừng lại sau đó quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Nhà họ Mộ cử người đến nói rằng cô Mộ Ngôn Tâm bị ngất xỉu trong nhà, bà Mộ nói không biết có phải do lần phẫu thuật trước đó đã có sai sót làm tổn hại đến thần kinh não rồi không, nên muốn để cậu hai đến đó xem thử.”
Ngất xỉu?
Sanh Ca nhíu mày.
Anh hai cô đích thân làm phẫu thuật, sao có thể xảy ra sai sót được?
Có người cố tình hãm hại sao?
Nhưng dùng lí do này để vu oan kĩ thuật chữa bệnh của anh ấy không tốt không phải là đang tự tìm đường chết sao!
Lộc Hoa cũng rất khó hiểu, còn Lộc Mặc thì sa sầm mặt mũi.
“Đi thôi, đi xem thế nào.”
Hết cách, Lộc Mặc chỉ có thể tạm thời huỷ bỏ chuyến bay, cùng với Sanh Ca đến biệt thự nhà họ Mộ.
Trong biệt thự, Vân Mỹ đang đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh của Mộ Ngôn Tâm.
Thấy bọn họ đến, bà ta vui mừng chạy ra đón Lộc Mặc.
“Cuối cùng cậu cũng đến, hôm nay Ngôn Tâm ở nhà tập đi lại, rồi đột nhiên bị ngất xỉu, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tôi thực sự rất lo lắng, hết cách rồi chỉ có thể làm phiền cậu.”
Vẻ mặt Lộc Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, sau khi khẽ gật đầu, anh ấy đi qua người bà ta mở cửa phòng bệnh.
Sanh ca đi theo phía sau, cũng chuẩn bị đi vào xem tình hình của Mộ Ngôn Tâm, nhưng bị Vân Mỹ ngăn lại.
Vân Mỹ mỉm cười nịnh nọt: “Cô Sanh Ca, bên trong có cậu hai là đủ rồi, cô không phải là bác sĩ, đi vào cũng chẳng giúp được gì, hay là ở ngoài này nói chuyện với tôi, ăn ít hoa quả?”
Sanh Ca khẽ nhíu mày quan sát bà ta.
Dựa vào tình yêu thương mà Vân Mỹ dành cho Mộ Ngôn Tâm, cô ấy ngất xỉu bà ta phải lo lắng tới mức nhảy dựng lên mới đúng, nhưng bây giờ vẫn còn có thể cười nói tách cô ra hơn nữa thái độ còn rất niềm nở.
Xem ra chuyện ngất xỉu…
Thôi vậy, hôm nhà họ Mộ khai trương cho dù Mộ Ngôn Tâm thật lòng hay là không thì cũng đã giúp cô, coi như cô trả lại ân tình này cho cô ấy vậy.
Nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười nhìn Lộc Mặc ở trước mặt: “Anh vào trước đi, em ở đây nói chuyện với bà Mộ.”
Lộc Mặc gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Vân Mỹ để ý thấy hành động ra hiệu của hai người, khuôn mặt hơi cứng đờ, nửa đùa nửa thật hỏi: “Thấy cô Sanh Ca và cậu hai rất ăn ý, hai người…”
Ánh mắt bà ta thăm dò, trong lời nói có ẩn ý.
Sanh Ca không có biểu cảm gì.
“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”
Vân Mỹ giống như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rất vui vẻ, còn niềm nở đưa trái cây cho cô: “Là bạn bè hả! Vậy thì tốt, cô Sanh Ca có những người bạn như cậu hai, cậu ba đúng là may mắn!”
Sanh Ca chỉ gật đầu phụ hoạ theo, không nói gì.
Trong phòng bệnh, ánh đèn lờ mờ.
Mộ Ngôn Tâm yên lặng nằm trên giường, giống như chưa từng tỉnh lại.
Nhưng không giống với người thực vật trước đây ở chỗ, sắc mặt cô ấy hồng hào hơn so với lần trước rất nhiều, hô hấp cũng ổn định.
Chỉ nhìn cô ấy một cái Lộc Mặc lập tức nhíu mày, khuôn mặt anh ấy u ám.
“Cô không hề bệnh.”
Nhanh như vậy đã bị vạch trần, Mộ ngôn Tâm rất xấu hổ.
Thấy anh ấy muốn đi, cô ấy vội vàng mở mắt, ngồi dậy kéo tay áo anh ấy.
“Đừng đi!”
Lộc Mặc không quay đầu, cũng không bước tiếp, Mộ Ngôn Tâm không nhìn thấy sắc mặt anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự u ám lạnh lẽo trên người anh ấy, lạnh như hầm băng vậy.
Anh ấy tức giận rồi…
Mộ Ngôn Tâm lo lắng hai mắt đỏ bừng, cô ấy không còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa.
“Lộc Mặc, em biết nhà họ Mộ và nhà họ Lộc không cùng tầng lớp, gia đình em và anh cũng chẳng phải môn đăng hộ đối, nhưng em biết, nếu như em không nói thì không còn cơ hội nữa!”
Cô ấy dừng lại, hít thở sâu, giống như lấy hết can đảm, sau đó ngước lên ánh mắt rất kiên định.
“Em thích anh!”
“Thực sự rất thích rất thích anh, em biết thời gian chúng ta quen biết chưa lâu, anh cũng chưa hiểu rõ về em, nhưng anh có thể ở lại không, thử nói chuyện với em nhiều hơn, em…”
“Không thể.”
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng của Lộc Mặc cắt ngang.
“Bởi vì tôi không thích cô.”
Trong lòng cô ấy giống như có một sợi dây vừa bị đứt.
Mộ Ngôn tâm sững sờ nhìn bóng dáng cao lớn của anh ấy, nhìn anh ấy tuyệt tình đến mức thậm chí còn không muốn quay đầu nhìn bản thân lấy một lần, không diễn tả được đó là cảm giác gì.
Cô ấy biết mình giả bệnh lừa anh ấy, nhưng nếu như không làm như vậy, cô ấy sẽ mãi mãi không có cơ hội để đấu tranh cho mình một lần.
Khoé mắt cô ấy đỏ hoe, nhưng vẫn cắn chặt môi, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
“Là vì… Sanh Ca sao? Anh thích cô ta?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT