Sanh Ca thấy hứng thú: “Cược cái gì?”

“Nếu như người trúng thầu là Phong Thị, thì cô sẽ phải cởi đồ trước mặt mọi người, thừa nhận bản thân là một con khốn thích dụ dỗ đàn ông! Sau đó thì cút khỏi thành phố Phương, không bao giờ xuất hiện trên màn ảnh nữa!”

Một cái cá cược thôi mà yêu cầu nhiều như vậy, hơn nữa đây rõ ràng là đang sỉ nhục người khác!

Trác Tinh Hỏa nghe vậy thấy rất khó chịu, vừa định giúp Sanh Ca chửi lại thì bị Sanh Ca giữ lại.

Sanh Ca mỉm cười, nói: “Tôi thì không yêu cầu quá cau, nếu như là công ty khác trúng thầu, thì cô chỉ cần dập đầu quỳ lạy tôi ba cái là được.”

Nghe vậy, Phong Thanh Thanh ngây người ra.

Nhưng rồi cảm thấy bản thân không thể nào thua được, cược gì cũng chẳng sao cả.

“Được thôi! Tôi đây rất mong đợi cảnh cô tự lột quần áo, mất hết tôn nghiêm!”

Nói xong, Phong Thanh Thanh nghênh ngang quay trở về ghế ngồi của mình.

Cô ta vừa ngồi xuống, cùng lúc đó, người chủ trì bước ra công bố kết quả.

Sau một màn dạo, anh ta lấy giấy kết quả cuối cùng ra, bắt đầu đọc: “Trước tiên, tôi xin phép được công bố về đất đai Kim Du ở khu Vũ Sơn, chúc mừng công ty kiến trúc Hoài An trúng thầu…”

Ở phía trước đều là những miếng đất nhỏ không đáng chú ý.

Mỗi khi người chủ trì nhắc đến tên của công ty trúng thầu, mọi người bên dưới đều vỗ tay chúc mừng.

Phong Thanh Thanh nghe thấy ngày càng gần đến ngoại giao Tây Thành, trong lòng cô ta vô cùng kích động, thậm chí có chút lo lắng.

Cô ta vô thức liếc nhìn phản ứng của Sanh Ca, nhưng thấy đối phương vẫn là bộ dạng đàm nhiên đấy.

Hừ, cô ta thật muốn xem lát nữa con khốn này sẽ chết như thế nào!

“Cuối cùng, là đất đai hoàng kim nóng tay nhất lần này, đất đai ngoại giao Tây Thành! Người trúng thầu miếng đất này sẽ là ai đây?”

Trên sân khấu, người chủ trì tỏ ra vẻ thần bí, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất ngày hôm nay rồi.

Không khí hiện trường trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Vốn dĩ trong lòng Lý Phi vẫn còn chút thấp thỏm không yên, nhưng khi thấy người chủ trì hình như liếc mắt về phía mình, thì bà ta yên tâm hẳn.

“Chúng ta hãy cùng chúc mừng người trúng thầu lớn nhất lần này…”

Cùng lúc người chủ trì công bố, Lý Phi đứng hẳn dậy.

Thậm chí còn xoay người, mỉm cười và vẫy tay với mọi người ngồi phía sau với bộ dạng khoe khoang.

“Người trúng thầu miếng đất ngoại giao Tây Thành chính là công ty bất động sản An Lâm, xin chúc mừng!”

Lý Phi vừa định bước lên sân khấu để phát biểu cảm nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy một cái tên không hề quen thuộc, bà ta ngây người ra tại chỗ.

Công ty bất động sản An Lâm?

Không phải là tập đoàn Phong Thị?

Sao mà có thể như vậy được! Từ đầu nhảy ra một cái công ty nhỏ này vậy, bà ta chưa từng nghe tên qua!

Lúc này, hành động đứng lên vẫy tay của bà ta chẳng khác gì một trò hề.

Mà những chữ “công ty bất động sản An Lâm” như là mấy cái tát đánh vào mặt bà ta vậy, khiến bà chẳng còn mặt mũi gì.

Bên dưới cũng bắt đầu thảo luận nhỏ tiếng.

Lúc nhìn sang Lý Phi, biểu cảm trở nên sắc bén hơn.

Phong Thanh Thanh không thể tin được, lập tức đứng dậy hỏi: “Không thể nào! Bất động sản An Lâm chó gì chứ, xét về lý lịch, giá cả hay thậm chí là danh tiếng, có cái gì sánh bằng Phong Thị! Là mấy người cấu kết với nhau chơi tụi này đúng không!”

Vẻ mặt người chủ trì lập tức không vui.

“Cô Phong, xin cô hãy chú ý cách dùng từ của cô. Đây là quyết định sau khi so sánh các tài liệu đấu thầu và bản kế hoạch từ các công ty rồi mới đưa ra, tuyệt đối công bằng.”

“Tôi không tin! Trừ khi mấy người đưa ra chứng cứ! Nếu không thì tôi sẽ không phục!” Phong Thanh Thanh không buông tha.

Lần này, người chủ trì hơi khó xử.

Chứng cứ lấy đâu mà ra?

Tài liệu đấu thầu và bản kế hoạch là bí mật tuyệt đối không thể không khai, điều này đối với bất kì công ty nào đều là đại kị.

Nhưng nếu như không lấy gì đó ra thì lại khiến mọi người nghĩ là bọn họ gian lận.

Phong Thanh Thanh thấy anh ta không đáp lại, đắc ý hừ lạnh: “Chỉ cần mấy người không đưa ra được chứng cứ, thì lần đấu thầu ngoại giao Tây Thành này sẽ không tính!”

“Chuyện này…”

Người chủ trì lộ vẻ khó xử, Sanh Ca nhìn sang Tư Vũ – người đang ngồi ngay góc ở hàng cuối.

Tư Vũ hiểu ý, lập tức đứng lên, bước về phía sân khấu.

“Lần đấu thầu này được tính hay là không, cũng không do cô Phong làm chủ!”

Mọi người nghe thấy giọng của một người phụ nữ vang lên, bọn họ quay đầu lại, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Người phụ trạch của bất động sản An Lâm mà lại ngồi ngay hàng cuối, có thể thấy danh tiếng và quy mô của công ty nhỏ cỡ nào!

Vậy thì tại sao một công ty nhỏ như vậy lại đấu thầu thành công?

Bọn họ không bằng Phong Thị, chẳng lẽ cũng không bằng bất động sản An Lâm sao?

Các công ty bắt đầu đồng ý với lời của Phong Thanh Thanh, yêu cầu hủy bỏ lần đấu thầu này.

Âm thanh của mọi người dâng trào.

Nhận được lệnh của Sanh Ca, Tư Vũ chầm chậm bước lên sân khấu, cầm micro lên.

“Nếu như mọi người muốn thì hãy chiếu bản kế hoạch cho mọi người xem đi! Để mọi người biết bất động sản An Lâm đã thắng bằng thực lực như thế nào!”

Mọi người dè bỉu.

Căn bản không hề tin một công ty nhỏ như vậy có thể viết ra được thứ hay ho gì.

Người chủ trì nhanh chóng thông báo chuyện này với bên tổ chức.

Bên tổ chức đồng ý yêu cầu của Tư Vũ.

Hai phút sau, trên màn ảnh bắt đầu chiếu phần tài liệu đấu thầu của bất động sản An Lâm.

Mới nhìn vào thấy cũng bình thường, chẳng có gì đáng chú ý.

Nhưng càng đọc thì càng phát hiện ra thực lực của người viết tài liệu đấu thầu này mạnh cỡ nào.

Những phân tích bất kể là đối với cả ngành nghề này, hoặc chỉ đối với riêng thị trường thương nghiệp hóa miếng đất ngoại giao Tây Thành đều vô cùng chính xác và sắc bén.

Mọi người ngạc nhiên, không nói nên lời.

Không ngờ một công ty nhỏ như bất động sản An Lâm lại có người tài giỏi như vậy.

Có công ty đứng dậy, tò mò hỏi Tư Vũ: “Xin hỏi, tài liệu đấu thầu này là cô viết sao?”

Tư Vũ lắc đầu: “Không, đây là do đích thân sếp của chúng tôi viết.”

Có trời mới biết được sự thật là do người của Lục Lạc Đen và nhân viên của bất động sản An Lâm không viết ra được thứ gì hay ho, nộp lên mấy phương án đều không được sự hài lòng của Sanh Ca.

Chẳng còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể bản thân cô tự viết. Sau khi thức trắng đêm một buổi mới viết xong.

Mà “sếp thật” Sanh Ca thì cau mày, liếc Tư Vũ một mắt.

Tư Vũ tự biết bản thân đã nhiều lời, lập tức cúi đầu, không dám nhìn cô.

Mọi người không ai chú ý đến hành động nhỏ giữa hai người.

Mà họ đều đang tò mò ai là sếp của bất động sản An Lâm!

Tuy bất động sản An Lâm bây giờ trông không quá nổi bật, nhưng người sếp đứng phía sau chắc chắn rất có tài.

Nếu như tiếp tục phát triển, e là sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh khó xử!

Không ít người bắt đầu lén lút lên mạng tra xem người sếp bí ẩn đứng sau bất động sản An Lâm là ai.

Lần này có thực lực của tài liệu đấu thầu nghiền áp, không ai chất vấn điều gì nữa.

Tuy Phong Thanh Thanh đọc không hiểu, nhưng nhìn biểu cảm của mọi người và Lý Phi, cũng đoán được đại khái như thế nào rồi, chỉ có thể im lặng, nhằm giảm đi sự tồn tại của mình.

Thấy mọi công ty cuối cùng cũng phục rồi, Tư Vũ bắt đầu phát biểu cảm nghĩ.

“… Cuối cùng, tôi còn phải cảm ơn giám đốc Lý của Phong Thị, nếu như không có sự khiêm nhường của giám đốc Lý, e là không đến lượt bất động sản An Lâm đâu.”

Lời nói này giáng một cái tát vào mặt Lý Phi.

Mọi người có mặt ở đây đều biết Lý Phi đã đắc ý như thế nào, khiêm nhường cái gì!

Lý Phi đỏ cả mặt, ban nãy được mọi người nịnh nọt sướng như thế nào, thì bây giờ hận không thể tìm lỗ chui vào!

Nhưng vì địa vị bá chủ của Phong Thị trong ngành bất động sản, tuy các công ty khác không vui lòng nhưng cũng không dám nói lời quá khích.

Một buổi đấu thầu kết thúc viên mãn.

Mọi người bắt đầu giải tán.

Phong Thanh Thanh cong lưng, núp phía sau Lý Phi, nhằm giả bộ không có chuyện gì xảy ra.

Nào ngờ Trác Tinh Hỏa bước đến cản lại.

Tiếng cười của Sanh Ca truyền đến từ phía sau:

“Cô Phong vẫn chưa có biểu thị gì mà muốn rời đi vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play