Mộ Chỉ Ninh cũng không hề nhượng bộ: “Mấy ngày không gặp, Sanh Ca cô vẫn ngang ngược như vậy. Bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ. Nếu cô đã muốn khiến tôi bị vả mặt, vậy thì lấy chứng cứ ra!”
“Tôi chính là chứng cứ!”
Giọng nói yếu ớt mỏng manh đột nhiên vang lên từ bên ngoài hội trường, giọng điệu mạnh mẽ.
Ngay sau đó, có một vệ sĩ đẩy xe lăn đi vào.
Người ngồi trên chiếc xe lăn đó sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt mệt mỏi không thể nào che giấu nổi sự tiều tụy sau cơn bệnh nặng.
Sanh Ca đúng lúc lùi qua một bên, để cho mọi người trong hội trường nhìn rõ người đến là ai.
“Mộ Ngôn Tâm?! Không phải cô đã chết rồi sao? Sao có thể… chuyện gì đã xảy ra?”
Mộ Chỉ Ninh đã sắp không khống chế nổi biểu cảm trên mặt nữa.
Cô ta vốn dĩ đang vui mừng đến mức mấy đêm ngủ không được vì hai cái họa lớn trong lòng đã qua đời.
Nhưng hiện tại, hai con khốn này không những không chết, mà còn ngang nhiên xuất hiện tại hội trường vả mặt cô ta!
Cô ta thật sự tức đến mức hộc máu ngay tại chỗ!
“Ngôn Tâm! Con gái của mẹ!”
Vân Mỹ liều mạng chạy đến bên cạnh Mộ Ngôn Tâm, ngồi xuống trước người cô ấy, run rẩy vươn tay ra khẽ xoa mặt cô ấy.
Là đứa con gái có thể cười, có thể chớp mắt của bà ta, là Mộ Ngôn Tâm còn sống!
“Cục cưng của mẹ… mẹ biết là con phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì mà…”
Bà ta ôm chặt Mộ Ngôn Tâm, tựa đầu lên vai cô ấy, khóc không thành tiếng.
Mộ Kiến Đức theo sát sau lưng Vân Mỹ, cũng đỏ hốc mắt, vẻ mặt xúc động: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt rồi! Con gái ngoan, con đã chịu khổ rồi!”
Trên bục, Mộ Chỉ Ninh đang ngây ngốc đứng nhìn cảnh bầu không khí gia đình hòa thuận trước mắt.
Nghe Vân Mỹ nói, một hồi lâu cô ta mới phản ứng lại. Thì ra Vân Mỹ sớm đã biết Mộ Ngôn Tâm chưa chết?!
Vì thế, mọi chuyện xảy ra vào sáng hôm qua đều là bà ta đang diễn kịch?!
Ngay cả Phó Âm cũng đang lừa mình?!
Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều đứng về phía con khốn Sanh Ca đó!
Cô ta hận đến đỏ mắt. Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều bị một nhà ba người lại lần nữa đoàn tụ thu hút, cô ta hắng giọng, ho một tiếng không nhẹ không nặng.
“Cho dù chị tôi đã bình yên vô sự trở về, cô vẫn không thể thoát khỏi tội lỗi của cô!” Ánh mắt cô ta nhìn về phía Sanh Ca sắc bén như đuốc.
Sanh Ca kéo một cái ghế gần đó qua, ngồi xuống, một tay chống cằm, rất có hứng thú hỏi: “Vậy cô nói thử xem, tôi có tội gì?”
“Cô mua chuộc mười tên côn đồ, lừa tôi đến một căn phòng tối nhỏ ở vùng ngoại ô, bảo bọn chúng ra tay tàn nhẫn với tôi, hại tôi bị thương nặng nhập viện. Chứng cứ vô cùng xác thực, cô giải thích thế nào?!”
Trong lòng bàn tay đang nắm chặt của Mộ Chỉ Ninh toát ra một lớp mồ hôi.
Dưới sự che phủ của bục phát biểu, cô ta lại dùng sức nắm chặt nắm đấm hơn.
“Xem ra năng lực đổi trắng thay đen của cô Mộ ngày càng thành thạo hơn rồi.”
Trên mặt Sanh Ca hiện lên một chút khinh thường cùng nghiền ngẫm: “Lời giải thích cùng nói rõ mà cô muốn, bây giờ tôi sẽ cho cô!”
Lời vừa dứt, cô giơ tay ra hiệu gì đó.
Còn chưa đợi Mộ Chỉ Ninh tiêu hóa được lời cô nói, thì đột nhiên có một nhóm cảnh sát xông vào hội trường.
Bao vây Mộ Chỉ Ninh.
“Các người đang làm gì?!”
Mộ Chỉ Ninh tái mét mặt mày, vịn vào bục phát biểu, ổn định cơ thể.
“Cô Mộ Chỉ Ninh, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến việc gây ra tai nạn xe của cô Mộ Ngôn Tâm, bắt cóc Chu Tiểu Tinh, mua chuộc người rắp tâm hãm hại. Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”
Một vị cảnh sát đi đầu trình chứng nhận cảnh sát ra, dẫn người đè cô ta lại.
“Không phải như vậy! Các anh hãy nghe tôi giải thích! Các anh không thể bắt tôi!” Mộ Chỉ Ninh suy sụp hét lớn.
Cảnh sát bắt chéo hai tay cô ta ra sau lưng, lưu loát khóa còng tay lên: “Có phải là cô hay không, đến sở cảnh sát một chuyến sẽ biết.”
Các phóng viên sớm đã kinh ngạc đến mức không khép được miệng, máy ảnh cầm trên tay biến thành vật trang trí. Tất cả phóng viên cùng quần chúng vây xem đều bị màn xoay chuyển bất thình lình này khiến cho khiếp sợ.
Rốt cuộc là ai đang nói dối, lời của cảnh sát vừa nghe đã hiểu rõ.
Một đống đèn flash nhắm chuẩn vào sự nhếch nhác trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ninh, tiếng màn trập vang lên tách tách.
“Chính là cô ta hại Ngôn Tâm! Tôi biết từ lúc trở về cô ta đã không có ý tốt!” Vân Mỹ kích động lên án cô ta, còn không quên đạp cô ta một cái.
Mộ Kiến Đức cũng vô cùng tức giận, cầm micro trên bục, mạnh mẽ tuyên bố.
“Nhà họ Mộ tôi sinh ra một phần tử cặn bã như vậy, đã khiến cho mọi người chê cười rồi. Mộ Kiến Đức tôi sẽ không nhân nhượng với loại cặn bã của dòng họ này. Tôi trịnh trọng tuyên bố với mọi người, bắt đầu từ hôm nay, xóa bỏ thân phận người thừa kế nhà họ Mộ của Mộ Chỉ Ninh, và cắt đứt quan hệ cha con với cô ta vĩnh viễn, cô ta không còn là người nhà họ Mộ tôi nữa!”
Ngay cả người cha ruột có quan hệ huyết thống duy nhất trên đời, cũng lựa chọn vứt bỏ cô ta.
Mộ Chỉ Ninh vốn đang tuyệt vọng gào khóc, dần dần chuyển thành cười lớn.
Tiếng cười nghe có mấy phần rợn người.
Cô ta bị kéo lên xe cảnh sát trước sự chứng kiến của mọi người.
Tại biệt thự nhà họ Mộ, Lưu Niên chậm rãi mở mắt, nheo mắt nhìn ánh nắng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, một hồi lâu mới cố sức ngồi dậy.
Tối hôm qua lúc anh ấy trốn ra đã bị thương nặng. Sau khi Mộ Chỉ Ninh đưa anh ấy đến phòng của người giúp việc hẻo lánh vắng vẻ, anh ấy đã không chịu nổi sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ mà mê man thiếp đi.
Đã sắp đến giữa trưa rồi, những người giúp việc khác của nhà họ Mộ đều đang bận rộn, cũng không có ai chú ý đến trong phòng của người giúp việc đã bỏ hoang từ rất lâu còn có một người đang ở.
Lưu Niên khoanh tay, ngồi trên sô pha suy nghĩ.
Ở nhà họ Mộ không phải là kế lâu dài, anh ấy phải nhanh chóng tìm chỗ mới, tốt nhất là rời khỏi thành phố Phương.
Anh ấy không hề biết gì về những chuyện xảy ra bên ngoài, còn đang ngốc nghếch cảm thấy không nỡ vì mình sẽ phải rời khỏi Mộ Chỉ Ninh.
Anh ấy thở dài một hơi, lại nằm xuống giường, nhìn trần nhà thẩn thờ.
Cửa “cạch” một tiếng, bị người đẩy ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, phát hiện là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đi vào.
Hình như tối hôm qua có nghe Mộ Chỉ Ninh nói là sẽ tìm bác sĩ chữa trị cho anh ấy, anh ấy vốn không để ý đến.
Không ngờ Mộ Chỉ Ninh lại quan tâm đến anh ấy như vậy.
Trong lòng anh ấy vô cùng cảm động, cũng lập tức ngồi dậy, khách sáo hỏi: “Là bác sĩ do cô Mộ tìm đến sao? Mời ngồi.”
“Đúng, là tôi.”
Người đàn ông ăn mặc như bác sĩ đẩy mắt kính, cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt của anh ta.
“Vất vả cho anh rồi.” Lưu Niên buông bỏ sự đề phòng, khách sáo gật đầu.
“Chuyện nên làm, nếu đã nhận tiền của cô Mộ, tất nhiên là tôi nên làm những việc này cho cô ấy.”
Sau khi làm kiểm tra đơn giản cho anh ấy, bác sĩ lấy ra một ống tiêm.
“Đây là muốn chích thuốc gì? Không cần phải kê một ít thuốc khác sao?”
Lưu Niên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đưa cánh tay ra.
"Đây là thuốc phục hồi sức khỏe. Tiêm một mũi này trước, sau đó phải làm thế nào, tôi sẽ xử lý." Bác sĩ cầm cái nhíp gắp một miếng bông gòn, thấm vào cồn rồi chà lên chỗ tiêm.
Lưu Niên nhìn động tác không hề thành thạo của anh ta, lòng nghi ngờ ngày càng dâng lên.
Mặc dù anh ấy bị thương nặng, nhưng đều là vết thương ngoài da, chỉ cần khử trùng, cầm máu, rồi kê thêm một ít thuốc uống là được.
Trước kia khi còn là trợ lý của Phong Ngự Niên, anh ấy cũng đã từng xử lý giúp người bị thương nặng, căn bản không cần phải tiêm thuốc rồi chữa bệnh phức tạp như vậy.
Ngay lúc kim tiêm sắp đâm vào da anh ấy.
Anh ấy lật cổ tay, chụp lấy tay bác sĩ kia, đẩy anh ta ra, quát lên: “Anh không phải là bác sĩ! Anh là ai?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT