Phong Ngự Niên không nói gì, sắc mặt xanh mét nhìn cô ta.

"Ngự Niên, anh nghe em nói..." Mộ Chỉ Ninh tay chân luống cuống giải thích: "Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ nói những chuyện bình thường mà thôi."

Trên trán cô ta rịn ra một lớp mồ hôi, bởi cô ta không biết anh đã nghe được bao nhiêu cuộc nói chuyện giữa cô ta và Phó Âm nên dứt khoát giả ngu luôn.

"Hai người định làm gì?"

Phong Ngự Niên không thèm nghe lời giải thích của cô ta, anh mắt hiện lên sự âm ngoan.

Ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng này của anh, chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết rồi à?

Tay phải của Mộ Chỉ Ninh vô thức nắm chặt góc chăn.

"Không có gì cả, em chỉ tùy ý nói chuyện với bạn thôi, anh không tin em à?"

Phong Ngự Niên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt điềm đạm đáng yêu của cô ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của anh dường như là muốn đâm thủng cô ta: "Em nên biết rằng, cho dù em không nói thì anh cũng có thể phái người tra, nhưng đến lúc đó em sẽ không còn cơ hội đâu."

Anh vuốt nhẹ chiếc đồng hồ đeo tay của mình, biểu cảm trên khuôn mặt không thể nhìn ra vui buồn gì, nhưng lại khiến cho Mộ Chỉ Ninh càng thêm kinh hãi.

Cô ta cắn môi, tự biết rằng âm mưu này tránh không khỏi bị anh tra hỏi, hốc mắt cô ta lập tức ẩm ướt, bắt đầu khóc thút thít.

"Ngự Niên! Em chỉ là không cam tâm! Sanh Ca và anh đã ly hôn rồi mà anh vẫn còn để ý đến cô ta như vậy! Thậm chí em còn chưa được qua căn biệt thự ở ven biển kia mấy lần, càng không nói đến sống ở đó! Nhưng anh lại sang tên cho cô ta."

"Ở bữa tiệc lần trước của Mộ thị, cô ta nhục nhã em, thậm chí lần này cô ta còn thuê người đánh em, suýt chút nữa em đã không còn sự trong sạch rồi!"

"Ngự Niên! Em hận cô ta, em thật sự rất hận cô ta. Em chỉ là muốn dạy bảo cô ta một chút, em đã sai gì chứ?"

Cô ta nhào vào lòng của Phong Ngự Niên, muốn tỏ vẻ thảm hại giả vờ đáng thương để qua cửa, nhưng lại bị anh cau mày đẩy ra.

"Anh hỏi lại lần cuối, Sanh Ca đang ở đâu?"

Anh cau mày, trong giọng nói tràn đầy sự kiên quyết không cho phép phản kháng.

"Ngự Niên, với tình cảm bao nhiêu năm nay giữa em và anh chẳng lẽ không bằng người phụ nữ đã không còn chút quan hệ gì với anh à?"

Mộ Chỉ Ninh nức nở như hoa lê đái vũ: "Em mới là vợ chưa cưới của anh mà! Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, cô ta hại em bây giờ còn phải nằm viện chịu đau chịu khổ, anh nhẫn tâm nhìn em chịu uất ức như vậy ư?"

Khuôn mặt của Phong Ngự Niên vẫn lạnh lùng, anh đứng dậy, trong đôi mắt anh là một chút mệt không dễ bị người khác phát hiện.

"Anh nhớ rằng trước đây em không phải người như vậy, em khiên anh quá thất vọng."

Anh nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh không lưu tình chút nào, để lại Mộ Chỉ Ninh đang ngồi trên giường với khuôn mặt đầy nước mắt.

Hành lang vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài y tá đi qua nhưng bước chân cũng rất nhẹ rồi đi qua rất nhanh.

Phong Ngự Niên đi đến chỗ rẽ không có ai, lấy điện thoại ra gọi.

"A Triết, tra vị trí của Sanh Ca, trong vòng mười phút gửi cho tôi, phải nhanh lên."

...

Sanh Ca lái xe ra khỏi nội thành, đi đường tắt đến núi Toái Thạch.

Cô cố ý chọn một con đường không có camera giám sát và đèn xanh đèn đỏ, tốc độ đạt đến mức nhanh nhất.

Cô mở cửa sổ xe ra, tiếng gió gào thét tạt qua bên tai, khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ và kích thích.

Tiếc là lần này hoàn toàn không phải là đi dạo chơi ngoại thành, cô còn có chuyện quan trọng, không có tâm trạng để ngắm phong cảnh đẹp đẽ ở ngoại ô.

Cô đạp mạnh chân ga, động cơ nổ ầm vang một trận, chiếc xe xông ra ngoài.

Chuông điện thoại vang lên, Sanh Ca liếc nhìn màn hình điện thoại một cái rồi lưu loát ấn tai nghe bluetooth nghe.

"Chắc hẳn là cô Sanh sắp đến rồi nhỉ, tôi nhắc cô một câu, ra khỏi đường hầm thì rẽ phải, tôi ở ngôi nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi Toái Thạch chờ cô." Bọn bắt cóc cố ý hạ giọng nói.

Sanh Ca nhìn phần mềm dẫn đường một cái rồi sẽ phải.

Có một chiếc siêu xe dừng ở dưới chân núi, Sanh Ca cẩn thận so sánh nó với chiếc mà Hắc Ám Linh Đương gửi cho mình, xác định nó chính là chiếc xe mà bọn cướp đã bắt Chu Tiểu Tinh đi.

Sanh Ca giấu chiếc xe Magotan ở sau một bụi cây, một mình đi lên núi.

Căn nhà gỗ nhỏ kia ẩn sâu trong rừng cây, nhìn từ phía xa thấy rất cũ nát, chẳng thà trực tiếp nói là cái lều còn hơn.

Cô đi nhanh qua đó, đẩy mạnh cửa ra.

"Ơ, đến nhanh quá nhỉ."

Đại ca của bọn bắt cóc đeo mặt nạ màu đen dày cộm, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.

Chu Tiểu Tinh nằm dưới chân anh ta đã ngất đi, toàn thân cô ấy chồng chất vết thương.

Cô liếc nhìn vết thương trên người Chu Tiểu Tinh, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

"Thả cô ấy ra trước đã rồi chúng ta nói chuyện."

Cô nhìn xung quanh trong phòng một lượt rồi kéo lấy một chiếc ghế, thờ ơ nhìn anh ta.

Bọn bắt cóc bị hàng động đảo khách thành chủ của cô chọc giận, kéo Chu Tiểu Tinh đang hôn mê bất tỉnh lên, đặt dao lên cổ của cô ấy.

"Tới cứu người mà còn dám nói điều kiện với tao? Mày có tin bây giờ tao sẽ giết cô ta không?"

"Mày không dám đâu."

Sanh Ca nhìn thẳng vào mắt anh ta không chút sợ hãi, khiến anh ta tự dưng sợ hãi.

Nhìn thì rõ ràng là một cô gái yếu đuối, vậy mà sau đó lại dường như có sự trấn tĩnh của rất nhiều người vậy.

Khuôn mặt tên đại ca của bọn cướp như là gặp quỷ vậy.

Cùng lúc đó, Phó Âm và vệ sĩ thân cận của cô ta là Vương Hưng Cường nấp ở ngoài căn nhà gỗ trong rừng đang quan sát trong phòng thông qua ống nhòm.

Trên mũ của bọn bắt cóc có đặt máy nghe lén mà trước đó cô ta đã chuẩn bị, tất cả cuộc nói chuyện của hai người đều bị cô ta nghe được hết.

"Cô ta muốn cứu người à? Đúng là nằm mơ mà."

Phó Thanh liếc mắt khinh thường, cô ta chỉ thị thông qua chiếc tai nghe bluetooth cỡ nhỏ: "Không được đồng ý! Ai mà biết cô ta muốn giở thủ đoạn gì, cứ kéo dài với cô ta đi, cương quyết không được thả người."

Bọn bắt cóc nhận được mệnh lệnh thì vừa cười vừa nhìn Sanh Ca.

"Cô gái xinh đẹp, tao thật sự không nhẫn tâm từ chối mày đâu, nhưng mà xin lỗi nhé, bọn tao không thể thả người."

Ánh mắt của bọn bắt cóc nhìn về phía cô dần dần trở nên xấu xa: "Nếu không thì mày hãy nói vài câu dễ nghe làm ông đây vui vẻ đi, có lẽ tao sẽ suy sét lại."

Anh ta nhìn bộ đồ thể thao cũng không thể che đậy cơ thể nóng bỏng trên người Sanh Ca, ánh mắt háo sắc quan sát cô từ trên xuống dưới không chút kiêng kị.

Sanh Ca bị anh ta nhìn chằm chằm, trong lòng biết rõ là không thể phí lời với anh ta nữa, bèn trực tiếp nhảy lên đá một cước qua.

"Vậy thì phải xem mày có bản lĩnh đánh thắng tao hay không đã."

Bọn bắt cóc vội vàng duỗi tay phải ra đỡ một cước này của cô, nắm đấm của Sanh Ca lại bay đến trước mặt anh ta.

Anh ta hoàn toàn bị chọc giận hét lên một tiếng.

"Vậy mà không biết tốt xấu vậy dám đánh tao! Các anh em! Không cần trốn nữa, ra đây hết đi, lên hết cho tao!"

Trong nháy mắt mà anh ta vừa dứt lời, cửa căn nhà gỗ vốn dĩ rất đổ nát bị người ta đẩy ra một cách thô bạo.

Bốn tên đàn ông đeo mặt nạ phá cửa vào, xắn tay áo lên xông về phía cô.

Cơ thể của Sanh Ca xông qua rất nhanh, cô đã thực hiện một cú đá liên tục lưu loát ở trên không.

Không đến năm phút mà năm người đàn ông đã ngã hết trên mặt đất.

Phó Âm vốn dĩ còn dương dương tự đắc cầm ống nhòm xem, sau khi nhìn thấy năm người kia thua thê thảm như vậy thì vô cùng khiếp sợ.

"Này... Sao lại như vậy được? Một mình cô ta làm sao có thể đánh thắng được năm người đàn ông chứ! Có phải những người anh tìm đã nhường cô ta hay không?"

"Cô chủ, Sanh Ca này tuyệt đối không phải là người bình thường."

Sắc mặt của Vương Hưng Cường nghiêm trọng nói: "Cách đánh nhau của cô ta và chiêu thức judo sáng tạo độc đáo do đại sư nổi tiếng thế giới là Anh Mộc Xuyên Lẫm giống hệt nhau, hơn nữa nhìn qua thì giống như là phương pháp chiến đấu mới đã được cải tạo để phù hợp hơn với bản thân vậy.”

Anh ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: "Tính tình của đại sư Anh Mộc này rất kỳ quái, cả đời chỉ nhận một đồ đệ, nghe nói người đó là đàn ông, nhưng nhìn thân pháp của Sanh Ca này thì rất có khả năng chính là đồ đệ của Anh Mộc, lời đồn cũng có thể là sai."

Phó Âm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Nếu anh tự mình lên thì anh có đánh thắng được cô ta không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play