Trên đời này, anh ta dường như không còn tiếc nuối nữa.
Toàn thân Sanh Ca nhũn ra, cô nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh anh ta ngã xuống một cách đau đớn.
Kí ức thời thơ ấu trải qua bên anh ta từng chút từng chút từng chút và cả tiếng cười nói vui vẻ từ trước mắt cô thi nhau hiện lên, khổ sở mãnh liệt quấn chặt lấy cô.
Cô đã tự tay bắn chết người đàn ông yêu cô suốt 10 năm.
"Anh Ngự, đưa em đi đi, em không bao giờ muốn quay lại nước Âu Phi nữa." Cô suy yếu ngã vào lòng Kỷ Ngự Đình, giọng nói nghẹn ngào.
Kỷ Ngự Đình hôn lên trán cô, vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng trấn an: "Tất cả đã kết thúc, anh ta đã đáp ứng nguyện vọng của em và em cũng đã khiến anh ta yên lòng, đây là kết cục tốt nhất mà anh ta muốn rồi.”
Sao anh có thể không hiểu tất cả là do Ninh Thừa Húc là cố ý.
Ninh Thừa Húc là người cố chấp, trong lòng còn kiêu ngạo hơn bất cứ ai, anh ta đã thua mất Sanh Sanh thì chẳng khác nào thua hết mọi thứ, anh ta không hề lưu luyến mà một lòng muốn chết.
Có thể làm khiến cho anh ta như ý nguyện của mình là chết ở trong tay Sanh Ca đã là sự khoan dung lớn nhất đối với anh ta rồi.
Về phần trưởng công chúa bên kia, đi một bước tính một bước vậy...
Kỷ Ngự Đình ôm chặt Sanh Ca với tâm tình ưu thương trong ngực, phân phó người đóng gói thi thể Ninh Thừa Húc rồi đưa về nước Hoa, trả lại cho nhà họ Ninh.
Xử lý xong chuyện giải quyết hâu sự,anh ôm ngang Sanh Ca lên, cũng không quay đầu lại rời khỏi Nhà thờ Florence.
Leo lên máy bay riêng để trở về.
Tự Niên đã tỉnh, vết thương trên người đang được cô gái tên Tự Thuỷ do anh ta mang về tự mình giúp anh ta băng bó.
Bình thuốc virus siêu cấp cũng đã yên vị ở trong thùng trữ đông, định sau khi trở về nước Hoa thì sẽ giao cho phòng thì nghiệm trước tiên để tiến hành kiểm tra thành phần số liệu của bình thuốc.
Sanh Ca đã cởi chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết nặng nề kia ra rồi thay bằng một chiếc áo khoác lông cáo ấm áp, dưới chân cô còn mang đôi giày đế phẳng do Ninh Thừa Húc tự tay thay cho cô.
Vẻ mặt cô biếng nhác, đáy mắt không còn ánh sáng, nhìn chằm chằm vào một đám mây trắng xóa bên ngoài máy bay.
Kỷ Ngự Đình ôm cô, trong lòng biết cô còn chưa thể vượt qua được chuyện đã xảy ra ở nhà thở nên không nói cái gì hết.
Tự Niên và cô gái tên Tự Thuỷ theo chân bọn họ cũng ngồi cùng vào trong khoang hạng nhất của máy bay tư nhân.
So với sự yên tĩnh của Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca thì hai người bọn họ có vẻ tương đối tích cực.
“Anh Tự Niên, mấy anh trai binh lính vữa nãy đều gọi anh là đội trưởng, anh đỉnh thật đấy!”
Trước mặt boss nhà mình và cô Sanh Ca, tai Tự Niên đỏ lên.
"Trên máy bay này, người lợi hại nhất chính là cô Sanh Ca, tiếp theo chính là ông chủ của tôi, tôi làm gì có cửa."
"Vậy sao?"
Tự Thủy quay đầu nhìn về phía Sanh Ca, nở một nụ cười ngọt ngào thân thiện rồi lại hỏi anh ta: "Đúng rồi, anh Tự Niên, anh cũng chưa từng nói cho em tên đầy đủ của anh, họ của anh là gì?”
Người Tự Niên khẽ giật mình.
Mấy cái tên như Thất Niên, Thập Niên này thật ra chỉ là một cái tên mật mã mà thôi, Thất Niên tên thật là Giản Phi Vũ, Thập Niên tên thật là Yến Tân.
Nhưng anh ta không giống nhau với bọn họ, anh ta không có tên.
Lúc anh ta mười tuổi thì được Kỷ Ngự Đình nhặt về từ biên cảnh.
Kỷ Ngự Đình đặt tên cho anh ta là Tự Niên nên anh ta cũng chỉ có một cái tên này mà thôi.
"Cái tên này thật ra..."
Anh ta còn chưa nói xong thì Kỷ Ngự Đình đã ngắt lời anh ta, trả lời câu hỏi của Tự Thuỷ: "Cậu ta họ Kỷ. ”
Tự Niên bỗng chốc quay đầu rồi sững sờ nhìn Kỷ Ngự Đình, ngây ngốc: "Ơ boss?”
Kỷ Ngự Đình nhếch môi cười khẽ, giọng điệu trầm ổn: "Tôi đã định lần này trở về nhà họ Kỷ sẽ đưa cậu vào gia phả, khai tông từ, lấy danh nghĩa cha tôi để nhận cậu làm con nuôi, từ nay về sau, cậu không chỉ là thuộc hạ của tôi mà cũng là em trai Kỷ Tự Niên của tôi.”
Vành mắt Tự Niên đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nội tâm không chỉ rung động mà càng cảm thấy vô cùng cảm động.
"Boss, anh đối xử với tôi tốt quá..."
Nếu như không phải bởi vì Sanh Ca đang nằm nghỉ ngơi trong lòng Kỷ Ngự Đình thì anh ta thật muốn nhào tới, ôm ông chủ thật chặt.
Kỷ Ngự Đình khẽ nhướng mày, trêu ghẹo anh ta: "Cất cái dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt của cậu đi, đừng để cô bé bên cạnh cậu chê cười. ”
Tự Niên chợt thu nước mắt, trở về vẻ mặt nghiêm trang, quay đầu nhìn về phía Tự Thủy, không chút che dấu nội tâm mừng rỡ: "Cô nghe thấy rồi chứ, sau này tôi sẽ mang họ Kỷ!”
Tự Thủy cười đến mức mặt mày cong cong, chân thành vui sướng vì anh ta: "Chúc mừng anh Tự Niên!”
Trên mặt ba người đều là nụ cười, bầu không khí rất vui vẻ.
Ngoại trừ Sanh Ca.
Mãi cũng đã giải quyết xong chuyện của nước Âu Phỉ, tinh thần cô vẫn luôn khẩn trương cuối cùng cũng đã được thả lỏng, cả người cô rất mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, mệt đến một câu cũng không muốn nói, một âm tiết cũng không muốn phát ra.
Lúc bọn họ đang trêu đùa lẫn nhau, Sanh Ca nằm trong lòng Kỷ Ngự Đình ngủ thiếp đi, hơn nữa cô còn ngủ rất sâu.
Kỷ Ngự Đình rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp bé nhỏ đang ngủ say trong ngực, có chút không hiểu trạng thái này của cô.
"Sanh Sanh làm sao vậy? Từ lúc lên máy bay đến bây giờ, trạng thái tinh thần của cô ấy vẫn không được tốt lắm, ồn ào như vậy cô ấy cũng có thể ngủ.”
Tự Niên: "Boss, anh không biết sao? Cô Sanh Ca mang thai.”
Mang thai ư?
Kỷ Ngự Đình hơi kinh ngạc, sao lại...
Rõ ràng lần nào anh cũng đã uống thuốc tránh thai dành cho nam rồi cơ mà!
“Tính sơ sơ mà nói thì cái thai đã ba tuần rưỡi rồi!” Tự Niên thấy anh hoàn toàn không biết, vẻ mặt thậm chí có chút phức tạp, tiếp tục giải thích:
"Công tước Gaye không nói cho anh biết âu cũng là chuyện bình thường, lúc ấy cô Sanh Ca phát hiện ra mình mang thai, vì có thể bảo vệ đứa nhỏ này nên phải khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này là của Ninh Thừa Húc."
Kỷ Ngự Đình trầm mặc cúi đầu.
Tính toán ngày tháng, mới có ba tuần rưỡi mà nói, đó chính là buổi sáng Sanh Ca cosplay trang phục mèo giả vờ nhảy múa.
Ngày đó anh vốn định đi tìm Sanh Ca tính sổ, không hề có ý nghĩ muốn vận động kịch liệt, đó chỉ là đột nhiên nảy lòng tham...
Tất cả đều là lỗi của anh.
Tự Niên nhìn anh cũng không vui vẻ hơn chút nào mà thậm chí vẻ mặt còn rất nghiêm trọng thì vội vàng nói: "Boss, anh đừng hiểu lầm, thật sự chỉ là đóng kịch mà thôi, nửa tháng nay Ninh Thừa Húc chưa từng động vào cô Sanh Ca, đứa nhỏ này nhất định là của anh!”
"Tôi biết."
Kỷ Ngự Đình cau mày, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của cô gái xinh xắn, bé nhỏ trong ngực.
Từ trong miệng Tự Niên, anh biết được khi Sanh Ca mang thai hai tuần rưỡi đã xuất hiện tình huống nôn mửa và buồn ngủ, Kỷ Ngự Đình cau mày càng chặt.
Sớm như vậy đã có phản ứng mang thai mãnh liệt, đây không phải là điềm tốt gì...
Anh hy vọng đứa bé này có thể khỏe mạnh đi đến thế giới này, đừng để Sanh Sanh chịu khổ quá nhiều
Phía nước Hoa bên này.
Sắp đến Tết Nguyên Đán, các lễ trao giải thưởng cuối năm của làng giải trí đang được tổ chức.
Chu Tiểu Tình bởi vì bộ phim có "Hoa Thường Truyện" nổi tiếng đạt được lượt ratings cao chót vót, đoạt giải Bách Hoa dành cho vai nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, giành được phần thưởng lớn.
Sau lễ trao giải, cô ấy cầm chiếc cúp rồi cùng với trợ lý và người đại diện vui vẻ trở về phòng nghỉ.
Ba người vừa mới tiến vào phòng, trợ lý còn chưa kịp đóng cửa thì tay nắm cửa đã bị người từ bên ngoài nắm chặt.
"Chờ một chút!"
Đó là một giọng nói thanh lảnh của một người đàn ông.
Nụ cười trên mặt Chu Tiểu Tình chợt tiêu tan, giọng nói này quá quen thuộc, cô vừa nghe đã biết là Từ Ôn.
Từ Ôn chỉ được đề cử tại lễ trao giải năm nay, tay trắng trở về.
Anh ta tràn đầy ý cười tiến vào phòng, nhìn về phía Chu Tiểu Tình ngồi trước bàn trang điểm: "Tiểu Tình, mấy tháng nay em đã trưởng thành lên rất nhiều, đêm nay còn nhận được phần thưởng lớn, chúc mừng em nhé!”
Mặt Chu Tiểu Tình không chút thay đổi nhìn về phía gương trang điểm, hoàn toàn coi anh ta là không khí.
Trợ lý và người đại diện đều cũng không thèm đếm xỉa tới Từ Ôn, mặt nặng mày nhẹ. Anh ta tiến vào phòng để chúc mừng cô ấy khiến cho bầu không khí trong phòng vô cùng gượng gạo.
Dường như Từ Ôn đã quen với chuyện này, hồn nhiên không phát hiện ra sự xấu hổ mà đi đến bên chân của Chu Tiểu Tình rồi ngồi xổm xuống, thâm tình nhìn cô ấy.
"Tiểu Tình, chuyện lúc trước là do anh không tốt, là do anh bị hồ ly tinh che mờ mắt nên mới bỏ lỡ em, trong khoảng thời gian này em rời bỏ anh thì anh mới biết được anh yêu em nhiều đến nhường nào, tha thứ cho anh có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT