Sanh Ca không quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng khẽ híp lại, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Chỉ sợ một mạng thì không đủ, nếu như anh có thể chết ngàn lần vạn lần, tôi sẽ suy nghĩ lại thử xem.”
Nói xong, cô không ở lại đó nữa, lập tức đi lên lầu về phòng, khóa trái cửa, vứt áo ngủ bị Ninh Thừa Húc từng chạm vào, sau đó cô lấy một cái áo mới từ trong tủ quần áo, treo lên giá áo, mới lên giường ngủ một lần nữa.
Nhưng mà, cô không ngủ được, lúc nhắm mắt lại, những hình ảnh thời thơ ấu cùng Ninh Thừa Húc vui đùa, cứ lần lượt hiện ra trong đầu cô.
Còn có lúc trước cô rất sùng bái anh ta, ngưỡng mộ anh ta, thích ngẩng cái đầu nhỏ lên gọi anh ta tiếng anh Húc đầy ngọt ngào…
Không biết có phải vì nguyên do đang mang thai hay không, ấy vậy mà cô luôn cảm thấy bản thân trở nên mềm lòng hơn so với trước kia.
Đối với loại súc sinh biến thái như Ninh Thừa Húc, vậy mà bản thân cũng cảm thấy có chút không nỡ.
Cô vùi đầu vào trong chăn, cố ép bản thân mình không suy nghĩ đến những thứ này nữa, mà càng phải nghĩ đến Kỷ Ngự Đình trong nửa năm nay, vì chuyện này mà đã chịu bao nhiêu đau khổ!
Lúc suy nghĩ đang bay bổng, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe ô tô chạy đi, chắc là Ninh Thừa Húc đã đi rồi.
Cô cũng dần thoải mái hơn rất nhiều, cơn mệt mỏi khiến cô ngủ say rất nhanh.
Nước Hoa, thành phố S.
Thời hạn năm ngày đã đến.
Kỷ Dũng mới sáng sớm đã vội vã đi đến phòng hội nghị mà Kỷ Ngự Đình đã sắp xếp xong trước đó
Mấy ngày trước Kỷ Tinh Huy vì bị đánh bị thương nặng, cho nên lần này không thể đến cùng.
Ngoài mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng của nhà họ Kỷ ra, Kỷ Dũng còn dẫn đến một số người là thành viên của hội đồng quản trị của tập đoàn Kỷ thị.
Nhìn từ xa có rất nhiều người, khí thế hừng hực, giống như đến đòi nợ vậy.
Không bao lâu sau, Ninh Thừa Ân cũng dẫn theo một vài cấp dưới của Cục điều tra quốc gia, nhanh chóng đi vào phòng hội nghị.
Một đám đàn ông mặc quân phục, tất cả đều thẳng lưng, cao to vạm vỡ, trong chốc lát lấn át đi khí thế trước đó của Kỷ Dũng.
Kỷ Dũng tuy có chút khó chịu, nhưng nhớ đến là người cùng một phe, ông ta lập tức tiến lên và chào hỏi vô cùng thân thiện.
Hai người trong lòng cũng ngầm hiểu mà nói chuyện phiếm một chút.
Đợi mãi đến hai ba tiếng đồng hồ, mà vẫn chưa thấy Kỷ Ngự Đình tới.
Kỷ Dũng có chút mất kiên nhẫn, ông ta căn dặn vệ sĩ bên cạnh: “Đi đến Ngự Sanh Tiểu Trúc xem thử, tên nhóc Kỷ Ngự Đình đang làm cái gì mà lại để mọi người ở đây đợi lâu như vậy!”
“Vâng.”
Vệ sĩ vừa đi đến cửa phòng hội nghị thì đột nhiên tiếng mở cửa nặng nề vang lên.
Trong nháy mắt, tất cả người trong phòng hội nghị đều nghiêm mặt, đứng dậy đợi đón tiếp.
Nhưng mà, chỉ có một mình Thất Niên bước vào.
Kỷ Dũng cau chặt mày lại, vẻ mặt không hài lòng hỏi Thất Niên: “Làm sao chỉ có cậu đến, Kỷ Ngự Đình đâu?”
Các thành viên hội đồng quản trị sau lưng ông ta cũng cùng phụ hoạ theo.
“Đúng vậy! Cậu Ngự đâu? Anh ta đã nói hôm nay sẽ đưa ra cho mọi người lời giải thích, không phải là lừa gạt chúng tôi chứ!”
“Mặc dù chuyện cậu Ngự bì mù, tất cả mọi người kể cả chúng tôi đều rất đau lòng, nhưng anh ta nên giao quyền lực ra đây, vẫn nên giao lại càng sớm càng tốt mới được!”
“Đúng vậy đó! Mấy ngày nay cậu Ngự không có một chút tin tức nào, hành tung cũng rất bí ẩn, nếu như nói câu một câu khó nghe, nếu bây giờ còn không gặp được cậu Ngự, tôi còn đang nghi ngờ không biết cậu Ngự có phải là đã bệnh chết rồi hay không.”
Ninh Thừa Ân lại nhàn nhã ngồi xuống lần nữa, dáng vẻ điềm tĩnh mà lắng nghe hết thảy những tiếng bàn tán về Kỷ Ngự Đình của đám người tập đoàn Kỷ thị.
Mà những vị khách bên cạnh anh ta ngồi, tất cả mọi người đều im lặng.
Thất Niên liếc nhìn anh ta hai lần, rồi mới giải thích với Kỷ Dũng: “Cậu Ngự tạm thời có việc trì hoãn, thời gian đổi thành buổi chiều.”
“Cái gì?”
Không ít người trong chốc lát như bùng nổ, trong phòng hội nghị ầm ĩ cả lên.
Kỷ Dũng sầm mặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng khẽ híp lại, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Thất Niên.
“Hôm nay có rất nhiều trưởng bối nhà họ Kỷ cùng đến đây để dự thính, cậu ta thân làm hậu bối, vậy mà bắt tất cả các trưởng bối ngồi đợi, việc này là đạo lý gì chứ?”
Thất Niên cứng đầu cứng cổ, nói năng có khí phách: “Tôi chỉ biết, lời nói của cậu Ngự nhà tôi, chính là đạo lý!”
Một đám trưởng bối nhà họ Kỷ đứng sau Kỷ Dũng, nhất thời lập tức nổi giận, ồn ào náo động lên án Kỷ Ngự Đình không biết phép tắc.
Thất Niên chỉ coi như là chưa nghe thấy gì, ngón tay khẽ gõ xuống bàn: “Nếu như đợi không được, thì có thể đi, còn nếu như ở lại nghe cậu Ngự giải thích, thì ngoan ngoãn ngồi yên!”
Anh ta nói xong thì xoay người bước ra ngoài, điều cả bảy đội quân nhân tới canh giữ cửa, cấm người bên trong lớn tiếng ồn ào.
Kỷ Dũng nhìn nhóm quân nhân chính trực nghiêm nghị đó, cười khẩy: “Được, vậy thì tôi sẽ đợi đến buổi chiều, tôi muốn xem thử, buổi chiều cậu ta còn có mánh khoé gì!”
Bởi vì Thất Niên đã lên tiếng, nếu như rời khỏi phòng hội nghị, thì phải cam chịu rời khỏi, không được vào lại lần nữa.
Giữa trưa tất cả mọi người đều chỉ có thể ăn cơm hộp mà Thất Niên đã cho mọi người thống nhất trước đó.
Người của Ninh Thừa Ân đều từng nếm qua khổ trong quân đội, nên không có ý kiến gì.
Đám người Kỷ Dũng bên kia thì khác, họ đều quen cuộc sống ăn sung mặc sướng ở nhà, cơm hộp đạm bạc nhạt nhẽo, đối với họ mà nói thì giống như đang ăn cám nuốt rau, ăn một miếng hay hai miếng đều khiến họ dựng tóc gáy.
Giám đốc Trang ném hộp cơm ngay tại chỗ, tiếp đó đứng dậy lên án: “Cậu Ngự có ý gì! Lấy mấy thứ này lừa gạt chúng tôi? Đặt ra một đống quy tắc, không cho chúng tôi đi ra, rốt cuộc đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, anh ta muốn chơi chúng tôi đúng không?”
Thất Niên chỉ ra hướng cửa: “Bên cạnh có nhà hàng năm sao, Giám đốc Trang qua đó thưởng thức, không cần trở lại nữa.”
Giám đốc Trang chợt nghẹn lại, ông ta nổi trận lôi đình, ngay cả hộp cơm của mấy người thành viên hội đồng quản trị bên cạnh đang ăn cũng đều vứt xuống theo, trên sàn một mớ hỗn độn bừa bãi.
“Còn ăn cái gì mà ăn! Tôi muốn gặp cậu Ngự! Muốn anh ta đưa ra một lời giải thích hợp lý trước mặt tôi!”
Không ít người cũng bùng nổ theo, bầu không khí lại lần nữa ầm ĩ trở lại.
Lúc mà Thất Niên sắp không kiểm soát được nữa, cánh cửa chính lần nữa được mở ra, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của đàn ông truyền đến: “Được, lời giải thích giám đốc Trang muốn nghe, tôi cho ông!”
Âm thanh ồn ào trong phòng hội nghị đang ầm ĩ chợt dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng cánh cửa.
“Là cậu Ngự!”
“Cuối cùng cậu Ngự cũng đến rồi!”
Kỷ Ngự Đình đeo kính đen, đầu đội mũ dạ màu đen, trên người mặc bộ đồ âu phục chính trang cao quý vẫn giống như mấy ngày trước.
Băng vải quấn trên đầu, được che giấu thật kỹ trong chiếc mũ.
Sau lưng anh có Lộc Hoa và Thập Niên đi cùng.
Thập Niên đi đến bên cạnh Thất Niên đứng, Lộc Hoa thì tuỳ tiện tìm một góc, ngồi xuống dự thính.
Ánh mắt Kỷ Ngự Đình tập trung nhìn không chớp mắt mà đi về chiếc ghế trên cùng của phòng hội nghị.
Tất cả mọi người đều cố gắng thử nhìn xuyên qua cặp kính của anh, muốn tận mắt nhìn đôi mắt của anh.
Giám đốc Trang lên tiếng hỏi: “Cậu Ngự… Mắt của cậu chẳng phải đã mù rồi sao? Hay là nói cậu đang cố làm ra vẻ huyền bí?”
Kỷ Ngự Đình không trả lời câu hỏi này của ông ta, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho Thất Niên Thập Niên bên cạnh: “Mọi người đều muốn một lời giải thích, mấy ngày nay tôi đã soạn ra mỗi người một bản cho mọi người.”
Thất Niên lập tức lấy ra một chồng tài liệu lớn, cùng Thập Niên hai người dựa vào tên mà phân phát.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, bị hành động của Kỷ Ngự Đình làm cho mơ màng không biết phải làm gì.
Nhưng mà, sau khi tất cả mọi người nhận được bản tài liệu, gương mặt lập tức biến sắc.
Giám đốc Trang là người thiếu kiên nhẫn nhất, ông ta đứng lên chất vấn đầu tiên: “Cậu Ngự vậy mà muốn sa thải tôi ra khỏi hội đồng quản trị? Đây là lời giải thích mà cậu Ngự cho tôi sao?”
Tài liệu mà tất cả mọi người nhận được đều là đơn xử phạt tương ứng với từng người.
Bởi vì mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng của nhà họ Kỷ đều đã nghỉ hưu ở nhà, người mà Kỷ Ngự Đình xử phạt đều là những thành phần con cháu đang ở Kỷ thị nhậm chức của bọn họ.
Xử phạt của người nhà họ Kỷ bên này, kể ra thì người nặng nhất là Kỷ Dũng, ông ta từ tập đoàn Kỷ thị bị điều đến công ty con ở thành phố Minh, đi nhận chức vụ nhàn hạ.
Kỷ Dũng nổi giận, đập tay xuống bàn đứng dậy: “Kỷ Ngự Đình! Cậu đúng là coi trời bằng vung! Chúng tôi đợi đến ngày hôm nay, là muốn cậu giao quyền lợi trong tay cậu ra, những giấy xử phạt này của cậu là có ý gì! Mắt cậu mù rồi, đã không xứng với chức vị này nữa! Cậu dựa vào cái gì mà còn chiếm vị trí đó!”
Bên dưới cũng cùng ồn ào lên theo.
Khuôn mặt Kỷ Ngự Đình vẫn bình tĩnh, anh đứng trước mặt tất cả mọi người, giơ tay tháo mắt kính xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT