Sanh Ca quay mặt đi, mặc kệ anh ta, khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt, lặng lẽ chảy vào trong mái tóc.

Thứ Ninh Thừa Húc muốn có, cô mãi mãi cũng không cho được, mà cũng không thể nào cho!

Cả đời này cô chỉ yêu một mình Kỷ Ngự Đình!

Ninh Thừa Húc ngồi một bên một cách suy sụp, vừa khóc vừa cười, nhưng dư quang lại liếc thấy Sanh Ca đang nằm trên sofa ở sau lưng, trên cần cổ vốn dĩ trắng nõn của cô có một vết sưng màu đỏ sậm, vô cùng chói mắt.

Là do anh ta vừa nãy bóp.

Lý trí của Ninh Thừa Húc từ từ quay về.

“Xin lỗi, em Sanh, tôi không cố ý làm em bị thương.” Anh ta đưa tay ra, trong mắt đầy thương xót, muốn chạm vào vết đỏ trên cổ cô.

Sanh Ca tránh đi, lật người quay lưng về phía anh ta.

Ngón tay của Ninh Thừa Húc cứng lại, một giây sau, sắc mặt của anh ta lại lạnh đi, dùng hết sức bình sinh quay vai cô lại, để cô nhìn vào mắt anh ta.

Cả người Ninh Thừa Húc khôi phục lại khí thế u ám xấu xa thường ngày.

“Em Sanh, tôi cho em thêm một lựa chọn, em muốn mạng của đứa nhỏ trong bụng, hay là muốn mạng của Kỷ Ngự Đình?”

“Ninh Thừa Húc, tại sao anh luôn thích ép tôi đưa ra lựa chọn?” Sanh Ca nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta.

Ninh Thừa Húc nhướng mày cười: “Bởi vì như vậy rất thú vị, không phải sao? Em Sanh, nếu em chọn Kỷ Ngự Đình, ngày mai em hãy ngoan ngoãn đi bỏ đứa nhỏ này, chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ban đầu, chuyện khiến mấy tên công tước tài phiệt đó im miệng cứ giao cho tôi!”

“Nếu như em chọn đứa nhỏ này, tôi có thể trả lại tự do cho em, huỷ bỏ hôn lễ với em, nhưng Kỷ Ngự Đình thì bắt buộc phải chết!”

Ninh Thừa Húc cong môi một cách vui vẻ, anh ta muốn nhìn xem, ở trong lòng cô, rốt cuộc Kỷ Ngự Đình chiếm bao nhiêu trọng lượng!

Sanh Ca phẫn hận trừng anh ta, dư quang liếc nhìn thấy ở cửa sổ phía sau cách Ninh Thừa Húc không xa, Tự Niên đang âm thầm lặng lẽ nhảy vào.

Cô thu lại ánh mắt lạnh lùng, lóe lên ánh sáng lạnh: “Ninh Thừa Húc, tôi không chọn, tôi muốn cả hai!”

Trong khoảnh khắc vừa dứt lời, trong phòng truyền đến một tiếng rầm.

Tự Niên cầm góc gậy đánh golf đập mạnh lên sau gáy Ninh Thừa Húc.

Ninh Thừa Húc ngất xỉu tại chỗ, ngã xuống đất.

Chú ý đến vết thương trên cổ Sanh Ca, Tự Niên lập tức ném gậy đánh golf đi, chạy qua kiểm tra tình trạng của cô.

“Xin lỗi, là do tôi đến trễ!”

Sanh Ca nở nụ cười an ủi: “Không sao, tôi không có gì.”

Tự Niên miễn cưỡng thở phào một hơi, liếc nhìn Ninh Thừa Húc đang nằm trên thảm một cái: “Bây giờ Ninh Thừa Húc đã biết cô mang thai rồi, bước tiếp theo cô định làm thế nào?”

Sanh Ca cũng đang nhìn Ninh Thừa Húc đang hôn mê bất tỉnh, chìm vào suy nghĩ một lúc.

“Gaye Harold nói với tôi, thuốc giải virus siêu cấp đang ở trong tay Ninh Thừa Húc, anh cảm thấy anh ta sẽ giấu ở đâu?”

Tự Niên cúi đầu suy nghĩ.

Sanh Ca cũng đang suy ngẫm, tiếp tục nói: “Anh ta vẫn luôn ở trong cung điện Arzee, so với giấu ở ngoài, Hoàng cung nhất định là nơi an toàn nhất, nói không chừng ống thuốc đó bị anh ta cất giấu trong cung điện của chính mình, có lẽ tối nay chính là một cơ hội tốt! Tôi sẽ trộm thuốc ra!”

“Tối nay?”

Tự Niên hơi lo lắng: “Nhưng mà tối nay là tiệc cung đình, có quá nhiều người!”

“Chính là bởi vì nhiều người mới tiện che mắt, nếu như là bình thường, cung đình canh giữ nghiêm ngặt, chúng ta vốn dĩ không thể nào đến gần.”

Nội tâm Tự Niên phức tạp, nhưng anh ta biết, đây là lựa chọn được ăn cả ngã về không khi không còn cách nào khác!

Bởi vì Ninh Thừa Húc đã biết Sanh Ca mang thai, sau này sẽ chỉ càng hạn chế cô nghiêm ngặt hơn, qua hết tối nay, sẽ rất khó để dùng cách khác lấy được ống thuốc.

“Được, nhưng cách đi trộm này rất nguy hiểm, huống chi cô còn đang mang thai, để tôi đi cho!” Ánh mắt Tự Niên kiên định nhìn cô.

“Anh đi?”

Sanh Ca nhíu mày, từ chối: “Không được! Công chúa trưởng đã công khai tuyên bố ngày kết hôn của tôi và Ninh Thừa Húc, tất cả mọi người đều biết quan hệ của tôi và anh ta, tôi vào cung điện Arzee một cách danh chính ngôn thuận, không có ai dám ngăn cản tôi, nhưng anh thì không giống vậy, nếu anh đi thì càng nguy hiểm hơn tôi nhiều!”

“Nhưng cô Sanh Ca, cô có từng nghĩ, bên Ninh Thừa Húc phải làm thế nào? Tôi chỉ đánh ngất anh ta, anh ta từng được huấn luyện, thể chất rất tốt, có lẽ một lúc sau sẽ tỉnh dậy ngay, nếu cô không ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ lập tức phát hiện ra sơ hở!”

“Nhưng mà…” Sanh Ca do dự, không yên lòng về sự an toàn của Tự Niên.

“Đừng nhưng mà nữa, có cô giúp tôi giữ chân Ninh Thừa Húc, cơ hội thành công của tôi càng cao hơn cô, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, cho dù có liều cả cái mạng này cũng phải lấy được ống thuốc!”

“Không thể được! Nếu như bị phát hiện, anh không được liều mạng! Chỉ cần ống thuốc vẫn còn, cho dù tối nay không thành công, chúng ta cũng vẫn còn cơ hội tiếp tục nghĩ cách, nhưng mà trên đời này chỉ có một Tự Niên, vì vậy anh nhất định phải sống sót!”

Tự Niên nhìn vào mắt Sanh Ca, bị sự nghiêm túc trong mắt cô hút lấy, nội tâm vô cùng cảm động.

Anh ta cụp mắt, vành mắt đỏ lên: “Cảm ơn, ngoại trừ boss ra, cô là người đối xử với tôi tốt nhất.”

Nhắc đến Kỷ Ngự Đình, Sanh Ca vô cùng nghiêm túc: “Mặc dù bình thường anh Ngự hay cãi nhau với anh, nhưng anh ấy vẫn luôn xem anh như người thân của mình, tôi tin nếu đổi lại là anh ấy, anh ấy cũng sẽ lựa chọn đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu.”

Tự Niên cúi đầu, ngón tay khẽ cọ lên mũi, nhịn lại xúc động muốn khóc xuống.

Sanh Ca vỗ vai anh ta an ủi, nghiêm túc vạch ra kế hoạch: “Một khi lấy được ống thuốc, anh hãy mặc kệ tôi, lập tức nghĩ cách trở về nước Hoa, đem thuốc về thành phố S!”

Tự Niên kinh ngạc với quyết định của cô: “Vậy cô phải làm sao? Cô đã bị giam lỏng rồi, bây giờ còn mang thai nữa! Ninh Thừa Húc là một tên điên, một khi anh ta phát điên lên, sẽ gây ra bất lợi cho cô!”

“Anh ta sẽ không làm tổn thương tôi, vết thương trên bụng tôi chỉ là ngoài ý muốn, Ninh Thừa Húc anh ta… mãi mãi sẽ không bao giờ lấy mạng của tôi.”

Tự Niên không tiếp lời, nội tâm vô cùng bối rối.

Sanh Ca không cho anh ta cơ hội tiếp tục suy nghĩ: “Đừng chậm trễ nữa, mau đi đi! Nhất định phải chú ý an toàn!”

“Được!”

Tự Niên thu lại mạch suy nghĩ, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.



Sau ba ngày mê man, cuối cùng Kỷ Ngự Đình cũng tỉnh lại.

Anh mơ màng muốn chớp mắt, nhưng mắt đã bị một lớp băng gạc che lại, anh lấy tay sờ, phát hiện trên đầu cũng có quấn một lớp băng dày.

“Đừng nhúc nhích!”

Bên cạnh truyền đến tiếng kêu của Lộc Hoa: “Trên tay còn có ghim kim đó! Cậu nằm yên một chút!”

Kỷ Ngự Đình bỏ tay xuống, nâng người ngồi dậy, sau khi mạch suy nghĩ trở về, anh lập tức hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Ba ngày, bởi vì cậu chưa tỉnh nên không cách nào uống thuốc, anh hai đã đổi sang tiêm thuốc, đầu cậu có đau không?”

Kỷ Ngự Đình nghiêm túc cảm nhận, lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi: “Bên Sanh Sanh thế nào rồi?”

Lộc Hoa nhất thời im bặt.

Hôm nay, phía bên nước Âu Phi đã phát lên tin tức quốc tế.

Trong đó có một tin là con nuôi của công chúa trưởng, Lance Charles và nhóc con sẽ tổ chức hôn lễ vào bảy ngày sau.

Lộc Hoa đã khiến trong nước nghiêm cấm đăng lại tin này, phong toả tin tức rồi.

Nếu không bên này nhóc con đã đính hôn rồi, ở bên nước ngoài lại sắp kết hôn, truyền ra ngoài sẽ bị mấy anh hùng bàn phím nhấn cho chết!

Chỉ là bên Kỷ Ngự Đình… không dễ nói.

“Lộc Hoa? Sao anh không nói gì?”

Kỷ Ngự Đình đợi rất lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, cảm giác bất an trong lòng càng tăng lên: “Có phải Sanh Sanh đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi phải xuất viện! Hôm nay tôi phải bay đến nước Âu Phi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play