Cô đứng ở cửa ra vào nghĩ cách giải quyết, Ninh Thừa Húc đột nhiên lao vội từ trong cung điện ra.

Thấy Sanh Ca còn chưa đi, mặt anh ta hiện rõ niềm sung sướng vì tìm lại được thứ tưởng chừng như đã để mất, không nói hai lời lập tức bước tới cầm chặt cổ tay cô.

“Anh làm gì vậy?”

Sanh Ca nhìn xuống tay mình, ngẩn ra một giây, ngước mắt lên nhìn thì chạm phải đôi mắt xanh thẳm rưng rưng lệ kia.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ đau lòng của Ninh Thừa Húc.

Khi đôi mắt phượng ấy rơi lệ, trông trong trẻo và chân thành tha thiết tới không ngờ, tưởng như anh ta hiện tại và anh ta lúc bình thường là hai người khác nhau.

Mặc kệ việc Tự Niên cũng đang có mặt ở đây, Ninh Thừa Húc nghẹn ngào cầu xin cô.

“Em Sanh, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại điều em vừa nói, tôi sẽ thay đổi! Em có thể cho Kỷ Ngự Đình một cơ hội thì cũng cho tôi một cơ hội được không?”

Sanh Ca nhìn anh ta chăm chú, không nói gì.

Ánh mắt Ninh Thừa Húc đầy chân thành: “Tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi mới là người đàn ông yêu em nhất trên đời này! Chúng ta đã tới đây rồi, mẹ đang chờ chúng ta cùng qua ăn cơm trưa, em đừng đi được không?”

Sanh Ca liếc nhìn Tự Niên đứng bên cạnh.

Nghĩ đến chuyện công tước Guy, giọng cô hòa hoãn lại: “Thế nhưng vết thương trên mặt anh…”

Ninh Thừa Húc sờ mặt, cười một tiếng tỏ ra không thành vấn đề: “Lát nữa chườm đá một chút là khỏi thôi, nếu thực sự để lại dấu thì em Sanh trang điểm che đi cho tôi, không phải vấn đề gì đáng kể.”

“Vậy được.”

Sanh Ca thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại qua mặt dễ dàng như vậy: “Nhưng tôi không thích chiếc váy màu xanh nước biển đó, nếu anh vẫn muốn ép tôi mặc nó thì tôi sẽ về.”

Không mặc đồ đôi với anh ta là ranh giới cuối cùng của cô.

Ninh Thừa Húc thỏa hiệp: “Được, chỉ cần em không đi thì tôi sẽ không ép em nữa, em cứ làm chuyện em thích là được.”

Sanh Ca gật đầu.

Hai người trở lại cung điện Arzee, Tự Niên và Jamie yên lặng đi theo.

Nước Hoa.

Văn phòng của Ninh Thừa Ân ở cục điều tra Quốc gia.

Ninh Thừa Ân ngồi bên bàn làm việc, híp đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt ẩn hoàn toàn sau làn khói thuốc vấn vít.

Anh ta nghe cấp dưới báo cáo xong, động tác hút xì gà khựng lại, anh ta bỗng vớ lấy chiếc gạt tàn để trên bàn bất thình lình quăng nó đi.

“Lũ ăn hại!”

Cấp dưới cúi đầu, chịu đựng đau đớn, bị anh ta quát run cầm cập nhưng không dám nói tiếng nào.

“Tại sao Lộc Sâm lại ở nhà của Kỷ Ngự Đình? Ngay cả cấp dưới trực tiếp của Kỷ Ngự Đình cũng không cho vào nhà, chắc chắn có chuyện lớn ở đây! Điều tra tiếp đi, nhất định phải điều tra ra bằng được xem rốt cuộc Kỷ Ngự Đình có vấn đề gì!”

“Thế nhưng… Dạo này chúng tôi vẫn luôn ngồi canh ở cửa nhà họ Kỷ, cũng đã liên hệ với ông hai Kỷ để ông ta cử người theo dõi biệt thự của cậu Ngự, hình như dạo này mấy cậu chủ nhà họ Lộc vẫn luôn ở đó, chúng tôi không tìm được cơ hội.” Cấp dưới run lẩy bẩy trả lời.

Anh ta vừa lên tiếng, lập tức bị Ninh Thừa Ân ném chén trà vào người cảnh cáo.

“Theo dõi cho kỹ vào! Kiểu gì cũng có lúc Lộc Sâm đi ra ngoài, nếu thực sự không chờ được nữa thì cứ thế xông thẳng vào! Nhất định phải tận mắt xác định bệnh tình của Kỷ Ngự Đình!”

“Vâng vâng vâng.”

Sau khi đàn em đi ra ngoài, Ninh Thừa Ân sờ tấm bảng đề danh phó cục trưởng ở trên bàn như có điều suy nghĩ.

Cách đây không lâu, anh ta cứu Ninh Thừa Húc thoát khỏi Kỷ Ngự Đình, thông qua Ninh Thừa Húc, anh ta nắm được bệnh tình của Kỷ Ngự Đình, virus hoá sinh S404 tấn công cơ thể tới giai đoạn cuối sẽ gây ra biến chứng rất nặng cho sức khỏe.

Lần này, anh ta hy vọng Kỷ Ngự Đình sẽ tàn tật suốt đời không chữa hết bệnh!

“Cậu Ngự, anh đã ngồi ở vị trí người đứng đầu nhiều năm vậy rồi, đã đến lúc thay người khác rồi.”

Anh ta lạnh lùng nói, đôi mắt màu hổ phách sáng bừng lên dã tâm không chút kiêng dè.

...

Trưởng công chúa Lance Kelly, người phụ nữ cao quý nhất của nước Âu Phi.

Buổi trưa, Sanh Ca mặc trang phục lộng lẫy đi cùng Ninh Thừa Húc tới cung điện của trưởng công chúa.

Còn chưa tới cửa, họ đã bắt gặp công tước Guy ăn mặc theo lối cao quý đi từ trong cung điện ra.

Sau lưng ông ta có một thiếu niên khôi ngô có nước da trắng trẻo và đôi mắt màu xanh lam.

Mới giây trước, Guy Haro còn đang nói cười với thiếu niên đi bên cạnh, giây sau, nhìn thấy Ninh Thừa Húc, khuôn mặt đã trải nhiều sóng gió bỗng trở nên lạnh lùng.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt râu quai nón tỏ rõ thái độ xúi quẩy, ông ta làm như không nhìn thấy Ninh Thừa Húc, quay đầu định đi theo hướng khác.

“Thưa ngài.”

Sanh Ca mỉm cười, gọi ông ta đứng lại bằng thứ tiếng Âu lưu loát: “Vì sao ngài nhìn thấy chúng tôi lại bỏ đi?”

Ban đầu Ninh Thừa Húc cũng định vờ như không nhìn thấy nhưng bị Sanh Ca vạch trần, anh ta đành phải miễn cưỡng bước tới hành lễ với Guy Haro.

Anh ta nhỏ giọng giới thiệu với Sanh Ca: “Em Sanh, vị này là công tước Guy, người đứng sau lưng là con trai của công tước, Guy Sizer.”

“Thì ra là thế.” Sanh Ca học theo động tác của Ninh Thừa Húc, nghiêng nhẹ người về phía hai người đó: “Chào công tước, chào cậu Sizer.”

Cô vừa nói xong, Guy Sizer lập tức cười cực kỳ vui vẻ: “Cô chào sai động tác rồi, ở nước Âu Phi chúng tôi, cách chào của nam và nữ không giống nhau.”

Sanh Ca ngây thơ nhìn Ninh Thừa Húc đứng bên cạnh, nở nụ cười duyên dáng: “Vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này nên chưa quen văn hóa ở đây.”

“Cô mới tới lần đầu mà tiếng Âu của cô giỏi thật đấy.”

Guy Sizer tiến lên, lịch thiệp cầm tay Sanh Ca lên hôn mu bàn tay cô, choáng ngợp trước nhan sắc của cô: “Dung nhan của cô rất đẹp, hơn nữa còn thông minh như vậy, tôi rất thích cô.”

“Guy Sizer!”

Ninh Thừa Húc gạt tay cậu ta ra: “Từ thích không thể dùng tùy tiện, hơn nữa, cô ấy là của tôi…”

“Không sao!”

Sanh Ca ngắt lời anh ta, tiến lên một bước, chủ động đưa tay phải về phía Guy Sizer: “Vừa rồi là phép xã giao của người nước Âu Phi, bắt tay là phép xã giao của nước Hoa chúng tôi.”

Đôi mắt màu xanh lam của Guy Sizer lóe lên sự hưng phấn, khuôn mặt khôi ngô cười hết sức đơn thuần.

Cậu ta cũng đưa tay phải ra giống Sanh Ca, lịch sự bắt tay cô.

“Chào cậu Sizer, tôi là Lộc Sanh Ca, lần sau rất mong có cơ hội được tới nhà công tước, đích thân thăm hỏi cậu và công tước.” Nói đến cuối câu, cô nhướn nhẹ mày, nhìn thẳng vào mắt Guy Sizer.

Guy Sizer ngạc nhiên nhìn bàn tay phải nắm chặt bàn tay cô, ngơ ngác như thể đã hiểu ra gì đó.

Bầu không khí hài hòa một lần nữa bị Ninh Thừa Húc phá ngang: “Được rồi, bắt tay thôi mà, cậu không cần phải nắm tay em Sanh mãi không chịu buông ra như vậy, làm vậy là rất mất lịch sự!”

Vì câu nói này của anh ta, hai người nhanh chóng thu tay về.

Ninh Thừa Húc khó chịu ra mặt: “Em Sanh, chúng ta nên vào thôi, đừng để trưởng công chúa chờ sốt ruột.”

Ở trước mặt Guy Haro, Ninh Thừa Húc gọi mẹ bằng lối gọi trịnh trọng.

Guy Haro hừ lạnh, nhìn anh ta một cái đầy khinh miệt: “Tôi thấy người nên học lại phép lịch sự là cậu mới phải, ngay cả cô gái đi cùng cậu còn cư xử phải phép hơn cậu! Sizer, đi thôi!”

“Vâng, thưa cha.” Guy Sizer lưu luyến không rời nhìn Sanh Ca mấy cái: “Cô Lộc, tôi trông chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta!”

Sanh Ca mỉm cười gật đầu.

Ninh Thừa Húc bước tới trước mặt Sanh Ca chắn ngang tầm mắt hai người nhìn nhau.

Hai cha con công tước Guy đi rồi, Ninh Thừa Húc lạnh mặt, thận trọng khuyên Sanh Ca: “Ở nước Âu Phi, ngoại trừ tôi, những người đàn ông khác đều không đáng tin, nhất là Guy Haro, sau này em nhớ cách xa họ một chút.”

Sanh Ca giữ im lặng.

Trong lòng mỉa mai không chút khách sáo, e là Ninh Thừa Húc nói ngược rồi phải không?

Cô có thể tin bất kỳ ai, ngoại trừ người có bệnh cố chấp, thích bịa đặt lung tung như anh ta!

Nhưng để tránh chọc giận anh ta, Sanh Ca không nói gì châm chọc anh ta.

Cô vừa đi theo Ninh Thừa Húc lên bậc thềm vừa lặng lẽ nhìn theo hướng cha con công tước Guy rời đi.

Trong lần gặp mặt đầu tiên, cô cảm thấy Guy Sizer là một thiếu niên lương thiện.

Hi vọng Guy Sizer có thể hiểu ý cô! Giúp cô một tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play