Đôi môi mỏng của Phong Ngự Niên khẽ nhếch, không nói lời nào, rời khỏi khách sạn.

Lưu Niên không có cách nào khác, chỉ đành gọi điện cho thủ hạ, kêu bọn họ thả người.

Khổng Thục và Giám đốc Trương bị nhốt trong căn phòng tối tăm như mực.

Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Sanh Ca còn có thể quen biết một đại nhân vật như Phong Ngự Niên, sự đố kị trong lòng cô ta đối với Sanh Ca ngày càng sâu.

Một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, tình trạng hôn nhân trên hồ sơ lý lịch, còn viết rất rõ hai chữ ly dị.

Người phụ nữ như vậy, dựa vào cái gì lại có nhiều người đàn ông ưu tú nhất ở Thành phố Phương giúp đỡ cô.

Nhưng trên cả đố kị, giờ phút này cô ta càng sợ hãi hơn.

Sợ hãi Phong Ngự Niên sẽ dùng cách nào để xử lý bọn họ.

Một tiếng lạch cạch vang lên, cửa mở ra, hai người đều bị ánh sáng đột nhiên chiếu vào làm cho chói mắt.

Hại người sợ hãi run bần bật, còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ thấy thủ hạ của Lưu Niên tiến đến cởi trói cho bọn họ!

Sau đó lập tức rời đi.

Ngay cả mắt cũng chưa nhìn bọn họ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Chuyện gì vậy?

Sao lại dễ dàng thả bọn họ ra như vậy?

Giám đốc Trương lập tức gọi điện cho Giám đốc Vương hỏi tình huống, Khổng Thục ở một bên nghe.

Nhưng điện thoại lại tắt.

Sống chết thế nào cũng không nối được máy.

Không còn cách nào khác, hai người quyết định trước tiên tách ra, rời khỏi nơi thị phi này, tránh cho Phong Ngự Niên đổi ý, bắt bọn họ lại.

Sau khi trở về, Khổng Thục gọi điện cho Phó Âm, từ Phó Âm biết được tin Giám đốc Vương và Giám đốc Lưu đã bị bắt.

Phó Âm hỏi: “Cô rốt cuộc là làm cái quái gì vậy? Trung gian đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi nói chuyện với Giám đốc Vương không cẩn thận bị Tổng giám đốc Phong của Tập đoàn Phong Thị nghe được, anh ta trói chúng tôi lại, đám người Giám đốc Vương bên kia phỏng chừng cũng là bị Tổng giám đốc Phong bắt đi.”

Khổng Thục đoán, trong lòng vẫn nghi hoặc, nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn nghĩ không ra, nếu anh ta đã bắt đám người Giám đốc Vương đi, tại sao lại còn thả tôi Giám đốc Trương ra?”

Phó Âm trầm mặc trong chốc lát.

“Tôi sẽ cho người điều tra việc này, cô chỉ cần tiếp tục theo dõi người phụ nữ kia.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Khổng Thục quay đầu ôm người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông Địa Trung Hải, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ôm chặt cô ta vào lòng ngực: “Anh thấy vị tổng giám đốc mới đến kia cũng khá tốt, sao em không thích cô ấy?”

Khổng Thục nghe xong, oán hận đẩy anh ta ra.

“Anh nói hay lắm, lúc trước còn nói sẽ giúp tôi thăng chức, kết quả lại bị người phụ nữ kia ngáng đường, nếu không phải dáng vẻ cô ta xinh đẹp, anh sẽ quan tâm mấy loại chuyện này?”

Nghĩ đến gì đó, cô ta lại tiếp tục lôi chuyện cũ nói: “Còn xe của tôi nữa, anh thế mà lại tặng cho tôi một chiếc BMW đã qua sử dụng, chẳng lẽ ở trong lòng anh tôi rẻ mạt như vậy à?”

Nhất thời Người đàn ông kia không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành dùng lời lẽ ngọt ngào vỗ về cô ta: “Nói gì vậy, ở trong lòng anh em chính là bé cưng xinh đẹp nhất, đoạn thời gian trước kinh tế của anh quả thật không dư dả, chờ khi nào anh rảnh, anh sẽ tự mình đưa em đến 4S chọn cái tốt nhất.”

Khổng Thục khịt mũi hai cái, tỏ vẻ bất mãn.

“Nếu em muốn vị trí tổng giám đốc kia như vậy, hội nghị ngày mai anh sẽ tìm cách bắt lỗi cô ta, lúc đó em chỉ cần hát đệm hai câu, cô ta là người mới đến, khẳng định sẽ không biết ứng đối, chỉ đành xấu hổ trước mặt mọi người, vị trí tổng giám đốc kia sớm muộn gì cũng là của em?”

Khổng Thục vui vẻ: “Thế thì không còn gì hơn.”

Người đàn ông gật đầu, đáy mắt nổi lên dục vọng: “Bé cưng xem anh giúp em như vậy, còn không mau thưởng cho anh?”

Khổng Thục đỏ mặt, hờn dỗi: “Đồ đáng ghét!”

Sáng sớm hôm sau.

Khổng Thục lái xe, tinh thần phấn chấn đến công ty làm việc.

Trước khi bắt đầu hội nghị, Sanh Ca trùng hợp đi chung thang máy lên tầng trên với cô ta, nhịn không được trêu tức: “Ôi chao, sắc mặt của cô Chu không tồi, xem ra tối hôm qua cô ngủ rất ngon nhỉ.”

Khổng Thục khinh thường liếc nhìn Sanh Ca: “Đúng vậy, chắc chắn là ngủ ngon hơn tổng giám đốc cô rồi, tối hôm qua tổng giám đốc cô… sợ là thức trắng đêm không ngủ đi?”

Chuyện tối hôm qua, cô đã nghĩ kỹ rồi, dựa theo đơn kê thuốc đông y của Sanh Ca, Giám đốc Vương và Giám đốc Lưu khẳng định là đã trót lọt, nhưng không may bị Phong Ngự Niên bắt gặp, nên mới bị cảnh sát bắt đi, phỏng chừng là vì cái này mà bọn họ không có cơ hội gửi file ghi hình cho cô ta hay cho Giám đốc Trương.

Cô ta đương nhiên là dùng logic của mình để suy luận ra chuyện này, ánh mắt cô ta nhìn Sanh Ca càng thêm khinh bỉ.

Đều là đồ chơi của người ta, cô có tư cách gì ra vẻ với cô ta chứ?

Cô ta nghĩ, đầy kiêu ngạo mà nâng cầm, đến gần Sanh Ca, trào phúng: “Tổng giám đốc Sanh, nếu có thể làm bạn, tôi cũng rất thích cô, nhưng đáng tiếc là cô sắp bị đá khỏi vị trí này rồi, sợ là sau này chúng ta không thể làm việc cùng nhau.”

Sanh Ca cười nhạo một tiếng, liếc nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Phải không?”

Tinh.

Thang máy đến rồi.

Sanh Ca thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài trước.

Khổng Thục nhìn bóng dáng vẫn cao ngạo như cũ của cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Để tôi xem lát nữa cô sẽ khóc như thế nào!”

Mỗi tháng Angle sẽ tổ chức một cuộc họp, chủ yếu là để lập kế hoạch tổng thể cho các hạng mục đang tiến hành.

Từ cấp bậc tổng giám đốc trở lên, sẽ ngồi ở nửa trước của bàn, những nhân viên như Khổng Thục sẽ ngồi ở nửa sau của bàn, Khổng Thục cách Sanh Ca khoảng chừng năm người.

Các giám đốc, lãnh đạo và nhân viên khác gần như đã đến đông đủ, thẳng đến khi Lộc Hoa bước vào, cuộc họp mới chính thức bắt đầu.

Người phụ trách các phòng ban thay nhau phát biểu, Khổng Thục nghe chán muốn chết, vất vả lắm mới đến lượt Sanh Ca.

Cô ta siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt ngày càng hưng phấn.

Tuy nhiên…

Cô ta vô tình liếc qua khu vực giám đốc, ngoài ý muốn phát hiện không thấy bóng dáng quen thuộc kia, thậm chí… công ty còn không sắp xếp chỗ ngồi cho anh ta, khu vực giám đốc đã ngồi chật kín người.

Sao lại thế này?

Rõ ràng tối qua đã tính kỹ, sáng này còn cùng cô ta một trước một sau ra khỏi cửa đi làm.

Khổng Thục trăm ngàn lần nghĩ không ra, vừa quay đầu thì đụng phải cặp mắt của Sanh Ca, Sanh Ca nhếch môi đầy ẩn ý, thu lại tầm mắt.

Nụ cười trông có vẻ lạnh lùng quyến rũ kia, trong mắt Khổng Thục lại là sự khiêu khích.

Trực giác nói cho Khổng Thục, chuyện này khẳng định có liên quan với người phụ nữ Sanh Ca này.

Nội tâm chối bỏ nửa ngày, cô ta vẫn không nhịn được, hỏi nhỏ người bên cạnh một câu: “Cô biết tại sao hôm nay giám đốc Lâm Hồng không đến họp không?”

Người nọ biến sắc, lập tức xua tay: “Tôi không quen biết Giám đốc Lâm Hồng, cô đừng hỏi tôi.”

Hửm?

Phản ứng này… sao cô ta lại cảm thấy có gì đó không thích hợp nhỉ?

Khổng Thục không tin, quay đầu nhìn sang bên trái, nhân viên bên trái không đợi cô ta hỏi, lập tức xua tay: “Tôi không biết cái gì hết.”

Khổng Thục cực kỳ hoang mang.

Ở cuộc họp, đến lượt Sanh Ca phát biết: “Theo khảo sát gần đây cho thấy kịch bản nam chủ “Đại hán thiên hạ” rất được ưa chuộng, sau khi chúng ta đạt được thỏa thuận với Công ty nghệ sĩ Trác Hỏa Tinh, Cố Tự sẽ vào vai nam chính, nam phụ…”

“Chờ một chút!”

Khổng Thục đột nhiên ngắt lời, đưa ra nghi vấn: “Chuyện này xảy ra khi nào? Sao tôi không biết? Hơn nửa tối hôm qua chúng ta đã trao đổi rõ ràng rồi sao…”

Sanh Ca tiếp lời cô ta: “Hôm qua chúng ta trao đổi cái gì? Với ai?”

“Thì cùng…”

Khổng Thục nghẹn lại, tối hôm qua Vương Hoành Đại và Lưu Hồn chẳng biết tại sao bị bắt, nếu cô ta nói chuyện này ra, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play