Anh ta không thể không đi qua, nhỏ giọng nói: “Cô Sanh, dậy thôi, chúng ta phải khởi hành rồi.”
Tư thế này không thoải mái lắm, Sanh Ca vốn dĩ khó ngủ, Tự Niên vừa nói, cô lập tức tỉnh dậy.
Xoa nhẹ eo và cánh tay ê mỏi, cô cẩn thận di chuyển ra khỏi chăn, Tự Niên vội vàng đến dìu.
Vừa mang xong đôi dép và đứng dậy, Sanh Ca phát hiện vạt áo vẫn còn bị Kỷ Ngự Đình nắm lại.
Hơn nữa, Kỷ Ngự Đình người được cô đặt đầu lên gối, lông mày rậm rạp nhíu lại lần nữa, khó chịu hầm hừ nhẹ.
Tự Niên thấy bộ dạng của boss, thở dài một hơi, khó chịu trong lòng.
Sanh Ca càng không nỡ, hận không thể lập tức ôm anh ta vào lòng, dỗ dành và hôn, mãi mãi bên cạnh anh ta.
Nhưng thời gian không còn nhiều, cô và Tự Niên còn phải nhanh chóng đến sân bay làm thủ tục.
Cô cố gắng lấy tay Kỷ Ngự Đình ra, thử hai lần liên tiếp cũng lấy ra được.
Kỷ Ngự Đình nắm rất chặt.
“Sanh Sanh, đừng đi tìm anh ta, đừng đi…”
Giống như chấp niệm, anh ta không ngừng nói mê trong mộng, lặp đi lặp lại đều là câu nói này.
Sanh Ca run rẩy cả ngón tay, cô cố gắng kìm nén nước mắt, không dám dùng sức lấy tay anh ra, sợ làm anh tỉnh giấc.
Lộc Hoa đến rồi, đột nhiên đi vào nhắc nhở: “Nhóc con, không đi nữa là không kịp đó, có tôi và anh hai ở đây, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Sanh Ca quyết lòng, dùng giọng điệu chắc chắn, thử nói với người đàn ông còn đang trên giường bệnh chưa tỉnh lại: “Anh Ngự ngoan nào, em không đi, em chỉ thức dậy đi vệ sinh, rất nhanh sẽ quay lại.”
Nói xong, cô không quan tâm trong phòng có người, cúi người hôn lên môi của Kỷ Ngự Đình, mang theo ý vỗ về.
Hơi ấm mang vị chua ngọt, lan tỏa trong căn phòng.
Tự Niên ngơ ngác nhìn, gượng gạo sờ nhẹ mũi, liếc nhìn Lộc Hoa đứng bên cạnh một cái.
Lộc Hoa nhíu mày, biểu cảm khó coi, nhưng cũng không nói gì.
Hôn xong, Kỷ Ngự Đình yên tĩnh hơn nhiều, bàn tay dần thả lỏng.
Sanh Ca nhân lúc này rút vạt áo mình lại, kéo Lộc Hoa qua, lấy vạt áo vest đưa cho Kỷ Ngự Đình nắm.
“Nhóc, cô?”
Sanh Ca để ngón tay lên miệng, nhỏ giọng “suỵt” một cái.
Lộc Hoa hết cách, chỉ đành sầm mặt ngồi bên giường, mặc cho Kỷ Ngự Đình đang say giấc nắm lấy vạt áo anh không buông tay.
Lúc sắp rời đi, Sanh Ca nhìn người đàn ông trên giường mà cô yêu đậm sâu thật kỹ lần cuối.
Trong vòng nửa tháng, cô nhất định phải đem thuốc giải về! Anh Ngự nhất định phải bình an đợi cô về!
Cô dẹp suy nghĩ qua một bên, cùng Tự Niên rời khỏi phòng thí nghiệm.
Nước Hoa có khu vực nhà giàu có tiếng thuộc thành phố S, đến phủ Kinh Á của nước Âu Phi, khoảng cách 15336 mét, đường xá xa xôi, chuyến bay nhanh nhất cũng phải mất 13 tiếng mới đến được.
Sanh Ca chỉ đành ngủ bù giấc trên máy bay, Tự Niên cũng ngủ một chút.
Đợi đến khi Kỷ Ngự Đỉnh tỉnh dậy, Sanh Ca đã xuất phát được hai ba tiếng rồi.
“Sanh Sanh!”
Đôi mắt anh trợn to, tầm mắt vẫn một mảng màu đen, không thấy gì cả, vô thức nắm lấy vạt áo trên tay.
Nhưng mà, anh nhạy bén nhận ra xúc cảm của vạt áo này, không phải của Sanh Ca, là áo vest của một người đàn ông.
Anh lập tức rút tay lại, hỏi: “Ai?”
“Lộc Hoa.”
Người đàn ông ngồi bên giường, giọng trầm không mang bất kỳ cảm xúc.
“Sao anh lại đến đây? Bệnh của tôi, em ấy đã nói cho các người nghe rồi sao?”
Kỷ Ngự Đình chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Đôi tay anh sờ mó hai mé giường, phát hiện là một chiếc giường không quá rộng, đây không phải là Ngự Sanh Tiểu Trúc, giống phòng bệnh của phòng thí nghiệm.
Lộc Hoa nghĩ một hồi mới nói: “Em ấy có việc cá nhân, phải rời khỏi vài ngày.”
Lòng Kỷ Ngự Đình bỗng nhiên lắng xuống, nắm tay nắm chặt: “Việc cá nhân? Em ấy có thể có việc cá nhân gì, có phải em ấy đi tìm Ninh Thừa Húc không? Em ấy rõ ràng đã hứa với tôi rồi, không được đi tìm anh ta! Không được!”
Cảm xúc của anh dần trở nên kích động, cả người đều cận kề biên giới mất kiểm soát phát điên, anh vén chăn ra muốn xuống giường.
Bởi vì không nhìn thấy, anh vấp ngã, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Lộc Hoa ngơ một hồi, không định lập tức đến dìu.
Nhưng nghĩ lại lại sợ em gái mình về, phát hiện trên người Kỷ Ngự Đình đụng ở đâu và sưng lên, sẽ trách mình không chăm sóc kỹ.
Thế là trong lúc Kỷ Ngự Đình sắp ngã xuống đất, anh đã đưa tay ra đỡ lấy.
“Anh lại gây rối gì đây? Tôi không phải nói vài bữa sao, anh hãy yên phận ở đây đi, nói không chừng em ấy rất nhanh sẽ quay về thôi!”
“Buông ra!”
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng bản lĩnh của anh vẫn còn, quất một nắm đấm qua, ra tay mạnh bạo.
Lộc Hoa không ngờ anh làm thật, bị đánh lùi về sau hai bước: “Tôi ít ra đã chăm sóc anh nửa đêm qua, anh báo đáp tôi vậy sao?”
“Sanh Sanh! Tôi muốn lập tức gặp Sanh Sanh!”
Đôi tay anh sờ mò, chân trần đi vừa vội vừa nhanh, vấp phải ghế té lần nữa.
“Trời đất ơi, đây là nhiệm vụ quỷ quái gì đây!”
Lộc Hoa gào thét đau khổ, lại đỡ lấy anh trong giây cuối cùng: “Anh đừng gây rối nữa được không! Bộ dạng hiện tại của anh, ngay cả cánh cửa còn không đi ra được, sao anh đi tìm nhóc con được?”
Kỷ Ngự Đình tối sầm mặt, giọng điệu kiên quyết: “Không cần anh quan tâm.”
Lộc Hoa cũng bắt đầu nổi giận: “Có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, được! Anh đi đi! Tôi coi anh đi được bao xa!”
Thời tiết lạnh giá, Kỷ Ngự Đình chân trần đạp trên sàn lạnh như băng, chân bị đông đến nỗi ủng đỏ, quần áo cũng khá mỏng manh.
Nhưng anh không cảm thấy lạnh, gương mặt ngoan cố, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Tìm Sanh Sanh!
Lộc Hoa nhìn chằm chằm bóng hình cao to loạng choạng, đứng sang một bên hậm hực.
Nhưng khi thấy đôi chân lạnh đến đỏ chót của Kỷ Ngự Đình, anh lại có chút không nhẫn tâm, thái độ cương quyết: “Phục anh rồi! Tôi không tin hôm nay tôi không xử được một bệnh nhân mắt không tốt này!”
Anh đi lên, nắm lấy cánh tay của Kỷ Ngự Đình, định lôi về.
Kỷ Ngự Đình nhanh chóng phản kháng.
Hai người ngay tức khắc đánh nhau tại chỗ.
Võ của Lộc Hoa không tệ, nhưng lần này anh thật sự không đánh lại Kỷ Ngự Đình.
Anh đến cuối cùng vẫn kiêng kỵ Ký Ngự Đình không nhìn thấy, ra tay có chừng mực.
Nhưng Kỷ Ngự Đình lại không như vậy, mỗi lần ra tay đều xen lẫn sự phẫn nộ mãnh liệt, là đánh thật đánh mạnh, cộng thêm võ của anh vốn dĩ tốt hơn Lộc Hoa một chút.
Lộc Hoa rất nhanh rơi vào thế yếu, bị đánh đến vai phải bị trật xương khớp.
Hết cách, anh chỉ đành nhanh chóng gọi Lộc Mặc đến.
Hai anh em cùng nhau chế ngự Kỷ Ngự Đình do không tìm thấy Sanh Ca mà nổi điên.
Nhân lúc đánh bất tỉnh Kỷ Ngự Đình, hai người cột tay chân anh lại, lần lượt cột ở đầu giường và cuối giường.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lộc Mặc vội vã kiểm tra vết thương Lộc Hoa, giúp anh nắn lại xương.
Lộc Hoa nhịn đau, kỹ năng Lộc Mặc tinh xảo, lúc xoa vai, chỉ vài giây thì đã nhanh chóng nắn lại xương bị trật.
Nhưng vai của Lộc Hoa sưng ghê gớm, còn phải thoa thuốc, nghỉ ngơi hai ngày.
Em trai tự nhiên bị đánh, Lộc Mặc rất tức giận: “Anh đánh thức nó, đánh nó một trận.”
Chăm thì chăm, không có nghĩa có thể mặc cho Kỷ Ngự Đình ăn hiếp!
Lộc Hoa hít thở nhịn đau, cản anh lại: “Bỏ đi anh hai, tính toán với một bệnh nhân làm chi, huống chi em trước đây cũng từng ăn hiếp anh ta, lần này coi như trả nợ.”
Lúc trước ở thành phố Phương, anh từng nhận vơ công lao nhảy xuống cầu Hạc Loan cứu nhóc con của Kỷ Ngự Đình, còn đem Kỷ Ngự Đình nhốt dưới hầm, không cho ăn cơm.
Sau này anh mới biết, Kỷ Ngự Đình hôm đó phát sốt rồi.
Chuyện này, thực ra trong lòng anh luôn cảm thấy có lỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT