Sanh Ca bổ nhào tới, lúc muốn cướp lại đã không còn kịp nữa rồi.
Kỷ Ngự Đình đã mở hộp ra, Lộc Thập Nhị cũng tò mò nhìn vào bên trong chiếc hộp.
Là một chiếc váy liền thân màu đen trắng, nhưng mà kiểu dáng độc đáo, không phải là phong cách Sanh Ca bình thường thích mặc.
Kỷ Ngự Đình hoàn toàn không hiểu được: “Kiểu cách tươi trẻ thế này, bình thường không phải em không thích sao? Hơn nữa, một cái váy mà thôi, em căng thẳng làm gì?”
Sanh Ca cười: “Em không căng thẳng, thỉnh thoảng thay đổi phong cách ăn mặc không được sao?”
Cô đang chuẩn bị không thay đổi sắc mặt mà lấy chiếc hộp rồi mang sang phòng bên cạnh giấu đi.
Lộc Thập Nhị tò mò lật phía dưới chiếc váy lên, là một đôi tai mèo có lông, một chiếc đuôi có lông, một chiếc vòng cổ có chuông, còn có... một đôi tất da đen.
“Wow! Cô Sanh, cô muốn cosplay sao? Thật là có phong cách!”
Toàn thân Sanh Ca cứng đờ, quê toàn tập tại hiện trường!
Kỷ Ngự Đình cũng cảm thấy đây không phải là một chiếc váy liền thân đơn thuần, anh nghiêm túc nhìn đống đồ nhỏ trong hộp.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi tất da đen đó,anh đã hiểu được điều gì đó.
Anh bình tĩnh đóng lại hộp, nhìn Lộc Thập Nhị: “Mang theo Lộc Thập Thất đến angle giúp Tự Niên, sau đó nói với tất cả bảo vệ trong biệt thự, lát nữa cho dù có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không được phép quấy rầy!”
“Vâng, anh Ngự.”
Lộc Thập Nhị vừa đi, Kỷ Ngự Đình lập tức đóng cửa, khóa cửa.
Môi mỏng của anh khẽ cong lên, móc đôi tất da đen trong hộp lên, nhìn Sanh Ca: “Sanh Sanh, giải thích một chút chứ?”
Sanh Ca xấu hổ, ánh mắt trốn tránh nhìn phía khác: “Có thể là... là em mua sai rồi, em cũng không biết đây là cái gì.”
“Vậy sao?”
Kỷ Ngự Đình căn bản là không hề tin.
Con ngươi đen thâm sâu nhìn chằm chằm cô: “Đột nhiên anh có cách chỉnh đốn em càng tốt hơn.”
“Cái gì?” Sanh Ca thầm kêu không ổn.
Kỷ Ngự Đình đưa chiếc hộp vuông đến trước mặt cô: “Thay sang.”
“Cái này là em mua nhầm, lát nữa em sẽ tìm cửa hàng để trả lại hàng!”
Cô vươn tay đón lấy, Kỷ Ngự Đình nhanh mắt lẹ tay đã thu hộp lại: “Mua thì đã mua rồi, không thử làm sao được, vừa rồi em còn đồng ý chuyện anh làm, nếu như đã đồng ý, không phải nên nghe theo anh sao?”
“Vì thế, đây là trừng phạt?”
Kỷ Ngự Đình lắc đầu, môi mỏng cong lên cười: “Là phần thưởng, phần thưởng nhỏ em dành cho anh.”
Câu nói lần nghe thoải mái nhiều hơn hẳn.
Sanh Ca tiếp chiếc hộp từ tay anh, trong nóng ngoài lạnh hừ hừ nói: “Vậy anh không phạt nữa?”
Kỷ Ngự Đình tiếp tục lắc đầu: “Sanh Ca mua cái này, có lẽ là vì chuẩn bị nhận lỗi với anh?”
Sanh Sanh có tâm như vậy, anh thật sự rất cảm động, lại nói thêm, vốn dĩ anh cũng không không thể ra tay với cô.
“Vợ đại nhân làm sao có thể nhầm được, người sai là anh, nên phạt cũng là anh.”
Sanh Ca dùng hai tay ôm mặt anh, nhón ngón chân lên, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái: “Anh Ngự, anh còn chiều em như vậy, em sắp bị anh chiều hư mất rồi!”
“Không đủ, em là tổ tông mà anh không dễ dàng gì mới có thể dỗ về được, phải chiều cả đời.”
Trong lòng Sanh Ca ngọt ngào, ôm chiếc hộp đi vào nhà tắm thay quần áo: “Đợi đó.”
Trong vòng vài phút đó, Kỷ Ngự Đình cũng không hề rảnh tay.
Anh đóng cửa sổ, bật thiết bị sưởi ấm, tránh cho Sanh Ca bị nhiễm lạnh.
Sau khi lam xong mọi việc, anh mới ngồi xuống bên cạnh giường, trong lòng vừa hồi hộp vừa mong chờ ngồi đợi.
Sau những phút giây dài lê thê.
“Anh Ngự, em không cài được vòng đeo cổ."
Sanh Ca đi ra từ phòng tắm, đưa chiếc vòng cổ cho Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình từ từ ngước mắt lên, trái tim đột nhiên bị vỗ một phát.
Thị giác bị tấn công mãnh liệt, khiến cho anh hoàn toàn bị kinh ngạc.
Đặc biệt là đôi tai lông mèo màu tuyết trắng trên đầu của Sanh Ca, khiến cho cô trong đáng yêu nhưng không mất nét quyến rũ, trong xinh đẹp nhưng không mất nét mê hoặc.
Chiếc váy ngắn thậm chí còn khoe được tối đa vóc dáng tinh tế và uyển chuyển của cô.
Kỷ Ngự Đình miệng đắng lưỡi khô, yết hầu không tự chủ mà lăn lên lăn xuống, anh cố gắng kìm nén sự bồn chồn ở trong lòng.
“Anh Ngự?”
Thấy anh mất hồn, Sanh Ca cầm chiếc vòng cổ chuông lắc trước mặt anh, sau đó cũng cúi đầu xuống nhìn bộ dạng của mình: “Không đẹp sao?”
“Đẹp.”
Anh lại một lần nữa nuốt nước bọt.
Sanh Ca nhếch mép cười, đưa chiếc vòng cổ vào tay anh: “ Đừng có ngây người nữa, mau giúp em đeo vào.”
Kỷ Ngự Đình đứng dậy, mở chiếc vòng ra, cố gắng khống chế đầu ngón tay đang khẽ run, cẩn thật từng chút một đeo lên cổ thiên nga xinh đẹp của cô.
Đích tay anh đeo chiếc vòng cổ này, sau này cô mèo nhỏ này sẽ chỉ thuộc về Kỷ Ngự Đình anh.
“Thật sự đẹp như vậy sao? Con mắt của anh nhìn có chuẩn không thế.”
Kỷ Ngự Đình xoa xoa tai lông mèo, từ sâu đáy lòng gật đầu: “Muốn nhìn thấy Sanh Sanh mặc thế này, rồi nhảy một điệu.”
“Nhảy cái gì?”
Kỷ Ngự Đình nghĩ một lát: “Nhảy bài lover, năm đó, chính em đã dùng bài lover để thu hút ánh mắt anh.”
Mặc trang phục mèo này rồi nhảy điệu tango gợi cảm của bài lover, nhất định là một kiểu đẹp hoàn toàn khác!
Hôm nay Sanh Ca cũng rất cao hứng: “Được rồi, vậy thì nhảy một đoạn, để anh no con mắt.”
Kỷ Ngự Đình mở loa, chọn nhạc, sau đó ngồi trên giường yên lặng thưởng thức.
Vừa vào nhạc dạo, Sanh Ca đã lập tức tiến vào trạng thái.
Sự quen thuộc với lover giống như đã khắc sâu trong xương, cho dù có nhắm mắt lại, cô vẫn có thể chuẩn xác mà tìm được từng vị trí.
Ngôn Tình NgượcChiếc đuôi mềm mại phía sau lưng cô chuyển động theo từng động tác của cô, khiến cho nét gợi cảm của cô lại có thêm phần đáng yêu, chiếc chuông trên cổ cũng theo đó mà vang lên, tiếng chuông trong trẻo vui tai.
Không giống như lần trước mặc váy Lưu Tiên, thị giác được trải nghiệm cảm giác giống như là tiên nữ tinh linh.
Lần này cô càng đẹp giống như là tiểu hồ ly hút hồn.
Sau khi nhảy xong đoạn đầu tiên của bài, Sanh Ca thu lại động tác, chuẩn bị dừng lại.
Nhưng vòng eo thon thả lại bị hai bàn tay to lớn nắm lấy.
Kỷ Ngự Đình nâng tay cô lên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thay đổi động tác của cô từ solo thành nhảy đôi.
Lần trước khi nhảy điệu nhảy này, anh không có cơ hội nắm lấy eo cô, cùng cô nhảy.
Lần này, anh sẽ không buông tay thêm lần nữa.
Không có bất cứ diễn tập, hai người kết hợp ăn ý, khiến cho điệu nhảy tango khó nhất của bài lover được thể hiện một cách hoàn hảo nhất.
Hai người nhìn nhau với ánh mắt tràn ngập ý tình, chìm đắm trong tốt đẹp.
Cuối điệu nhảy có động tác Sanh Ca xoay trong, nhưng cô còn chưa bắt đầu xoay thì đã bị Kỷ Ngự Đình gián đoạn ôm lấy.
Cánh tay cô vô lực ôm lấy phía sau cổ Kỷ Ngự Đình: “Không nhảy hết sao?”
“Bắt đầu từ bây giờ, Sanh Sanh phải giữ sức, nếu không lát nữa sẽ không chịu nổi.”
Sanh Ca nhất thời hiểu được ý anh, hai tai bỗng đỏ: “Anh nằm mơ hả, hôm qua mới… làm cái đó rồi!”
Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng cọ mũi cô, đôi mắt đen láy không che giấu được vẻ mu muội sắp phun trào: “Không đủ, hôm nay Sanh Sanh đẹp như vậy, không nếm thử một chút làm sao được.”
“Nhưng mà… chân vẫn nhức.”
“Anh hôn lên trán cô, đầy dịu dàng nói: “Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Căn phòng trở nên đầy kiều diễm.
Lại phóng đãng cả một buổi sáng, cho đến khi Sanh Ca mệt ngủ mất, mới là viết lên dấu chấm viên mãn nhất.
Kỷ Ngự Đình ôm cô vào phòng tắm, tự mình giúp cô tắm, rồi lại giúp cô đổi sang đồ ngủ, cuối cùng cũng đặt cô trở lại giường ngủ.
“Sanh Sanh vất vả rồi, buổi trưa muốn ăn gì nào? Anh hầm canh gà cho em bồi bổ nhé?”
Sanh Ca ngủ trong mơ hồ, âm thanh vô lực nói: “Muốn ăn canh hải sản.”
“Được, anh đi mua cho em.” Kỷ Ngự Đình thỏa mãn sờ mặt cô, xoay người xuống giường đi giày.
Một khắc xoay người đó, trước mắt anh giống như bị bao phủ bởi sương mù đen, đến cả đường cũng không nhìn rõ, chỉ trong vỏn vẹn màu giây phút sau đó, tầm nhìn của anh đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Anh ngã ngồi xuống giường, ít nhất mới khiến cho bản thân không ngã gục một cách vật vã.
Sau vài phút hồi lại, bóng tối đáng sợ đó mới dần dần biến mất.
Anh nhìn vào lòng bàn tay mình với vẻ không tin nổi.
Đây là… dấu hiệu cho thấy vi rút trong cơ thể anh lại bắt đầu khuếch tán?