Cô bị câu này làm cho kinh ngạc, suýt nuốt không kịp nước bọt đã bị sặc chết rồi.
Lại bổ não cái gì nữa rồi?
Hơn nữa tối qua đã có nói với anh mình không phải là loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, mới đây mà đã quên mất rồi? Hay là vốn không có tin cô?
Cô mang cơn tức tối dồn vào Kỷ Ngự Đình, định sẽ dùng lực gỡ tay anh ra, sau đó cố gắng đả thông tư tưởng của người này một trận ra trò.
Ấy nhưng, lại bỗng để ý tới tư thế đang cuộn người thành một cục tròn của anh.
Tối qua lúc cô từ phòng ngủ bên này trèo qua phòng ngủ của anh, bật đèn lên đã thấy anh vốn đang ngồi một mình trong bóng tối, cả người co rúm lại ngồi một cục ở cạnh cửa.
Bởi trước đó đã từng học qua về tâm lý học, Sanh Ca biết đây là biểu hiện mỗi khi con người rơi vào trạng thái căng thẳng và lo lắng, một loại cảm giác vô cùng bất an.
Trong lòng cô bỗng tê rần một trận.
Từ lúc Kỷ Ngự Đình ngã bệnh, bị bệnh tật hành hạ khiến tâm lý của anh dường như cũng xảy ra chút vấn đề.
Trước mặt cô, anh trở nên rất mẫn cảm và dễ tự ti.
Rõ ràng rất sợ mất đi cô, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không xứng có được cô.
Nội tâm của anh vẫn luôn mâu thuẫn và giày xéo lẫn nhau.
Từ khoảng thời gian đó cho đến nay, càng lúc Sanh Ca càng không nhớ rõ dáng vẻ ngày trước của người này là như thế nào.
Kỷ Ngự Đình của ngày trước lạnh lùng cao ngạo, cứ như thể một tên quái dị lúc nào ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng. Trên thương trường, anh còn quả quyết sát phạt hơn thế, một tổng tài cao lãnh quật cường, công chính liêm minh.
Một người đàn ông cao quý vô ngần như thế, lại để bản thân trở thành một kẻ thấp hèn nhất trần đời này ở trước mặt cô.
Sanh Ca cảm thấy lồng ngực mình như bị một cây búa gõ vào thật mạnh, đau đến mức khiến cô sắp không thở nổi.
Cô chầm chầm điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nằm xuống sau lưng người kia vòng tay qua ôm chặt lấy anh, dịu dàng khẽ nói vào tai người trước mặt:
"Anh đẹp trai là anh, anh Ngự cũng là anh. Nhân tình là anh, chính thất cũng là anh. Quãng đời sau này của em đều chi cần mỗi anh thôi."
Người đàn ông trong trạng thái bắp thịt cả người đang căng cứng, được cô ôm lấy bèn từ từ giãn cơ thả lỏng người ra.
Cánh tay buông xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai che giấu bên trong.
Anh mơ hồ hỏi: "Thật sao?"
Sanh Ca càng ôm anh thêm chặt, nhẹ đặt cằm mình lên bả vai của anh từ phía sau, nhẹ nhàng gối đầu lên đầu người kia áp mặt mình vào mặt của anh, cảm nhận tình cảm của người yêu dành cho nhau.
"Những lúc anh lo lắng, bất an, thậm chí là bất cứ lúc nào chỉ cần anh thấy mông lung đều có thể hỏi em, em sẽ mãi mãi sẽ trả lời như vậy, vĩnh viễn không thay đổi."
Cô nói khẽ, nhẫn nhịn đến cực hạn.
Trái tim bất an của Kỷ Ngự Đình được cô xoa dịu đi rất nhiều.
"Sanh Sanh, cám ơn em."
Sanh Ca mỉm cười, lần lượt nhẹ nhàng nhắc nhở người kia: "Chúng ta là một cặp, là người yêu, là người duy nhất của nhau, là vợ chồng sắp cưới mà cả nước đều biết, anh không cần nói cảm ơn em."
Kỷ Ngự Đình xoay người, rúc vào trong lòng của cô, cảm thấy rất mãn nguyện.
Nằm trên giường được một lúc, cả hai cùng vào nhà bếp tiếp tục làm bữa trưa.
Kỷ Ngự Đình xào rau, Sanh Ca nêm nếm đồ ăn, cả hai mỗi người một việc, vui vẻ cùng nhau làm những công việc nhỏ nhặt bình thường nhất.
Vì lúc thức dậy cũng đã sắp đến giờ trưa rồi.
Cho nên Sanh Ca cũng không có đi làm, tự cho mình nghỉ nửa buổi để ở bên cạnh Kỷ Ngự Đình.
Ngày hôm sau.
Cả hai người cùng nhau làm bữa sáng.
Sanh Ca vừa ăn cơm vừa lướt xem hot search.
Bất thình lình lại nhảy ra tin tức Phó Thị tuyên bố phá sản toàn tập.
Cô cảm thấy chút kì lạ, click vào xem tin này.
Mặc dù nói tài lực của nhà họ Phó không sánh được với nhà họ Lộc, họ Kỷ và họ Ninh, thế nhưng cũng là một trong những gia tộc tài phiệt có sản nghiệp lớn lâu đời.
Dù theo nhìn nhận của Sanh Ca thì tai nạn lần này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là tai nạn có ảnh hưởng rất lớn từ trước giờ.
Nhưng lại không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tập đoàn Phó Thị sẽ đi tới bước phá sản sạch sành sanh như vậy.
Cô ngước mắt liếc nhìn Kỷ Ngự Đình đang chăm chú ngồi ăn bên cạnh, đưa màn hình di động qua, nói: "Anh Ngự, đây chắc là có anh nhúng tay vào đúng chứ?"
Kỷ Ngự Đình không chớp mắt lấy một cái, đáp: "Nhà họ Phó gieo gió thì gặt bão thôi."
Sanh Ca gật gù, bổ sung thêm: "Ừm, tự lãnh hậu hậu quả diệt vong."
Bầu không khí giữa hai người vẫn hài hòa, tiếp tục ăn cơm.
Giữa buổi, Kỷ Ngự Đình nhận được một tin nhắn, anh liếc mắt nhìn qua, là của Tự Niên gửi tới.
Anh lại thoáng nhìn qua Sanh Ca, cô cũng không có để ý tiếng tin nhắn điện thoại của anh, vẫn đang chăm chú đọc hot search.
"Sanh Sanh, thực ra ngoài chuyện xóa sổ phá sản tập đoàn, hôm nay phía ngân hàng hẳn sẽ tới biệt thự nhà họ Phó kiểm kê chứng từ tài sản, em có muốn qua đó xem trò vui không?"
Sanh Ca nhíu mày, cổ quái nhìn anh một cái: "Trong mắt của anh, em là kiểu người dậu đổ bìm leo vậy đó hả?"
Người bên đây nhoẻn miệng cười.
Dù không có thừa nhận, nhưng cũng không phải đang phủ nhận, ý tứ như nào không cần nói cũng biết.
Anh click mở điện thoại, đẩy tới trước mặt Sanh Ca.
Trước đó anh đã sai Tự Niên mua tin tức bôi xấu Phó Âm, quả nhiên bỏ ra số tiền lớn, ắt sẽ có người xung phong đi làm.
Tự Niên đã chỉnh sửa lại xong xuôi tất cả những tư liệu, cũng gửi xong một bản file mềm hoàn chỉnh qua di động của anh.
"Xem cái này đi, em không muốn tự tay đưa cô ta vào tù sao?"
Sanh Ca nhìn xem tư liệu chứng cứ trong điện thoại của người kia, lại cười nói: "Em cũng không tính là dậu đổ bìm leo, nhưng tặng kèm vài nhát dao thì cũng được. Đợi tý nữa em sẽ qua đó coi trò vui!"
Vừa hay cô đang có chút chuyện muốn hỏi Phó Âm cho rõ ràng trước khi tống người kia vào tù.
Ăn cơm xong, cô dọn dẹp sơ qua một chút rồi ra khỏi nhà.
Kỷ Ngự Đình đứng trong vườn hoa nhìn theo bóng người kia rời đi, lần đầu tiên không đi chung đường với cô.
Đợi đến khi Sanh Ca vừa đi xong, ánh mắt ngập tràn chiều chuộng của anh lập tức trở nên lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Tự Niên đi đường vòng để không đụng mặt Sanh Ca ở con hẻm.
"Boss, khuya hôm qua vừa bắt được Ninh Thừa Húc, bây giờ đang sắp xếp anh ta ở vùng ngoại ô thành phố, có cần qua xem không ạ?'
Kỷ Ngự Đình gật đầu: "Đợi nửa tiếng nữa rồi đi."
Nửa tiếng sau.
Tự Niên lái xe, cả hai cùng ra ngoài ngoại ô thành phố.
Ninh Thừa Húc được bố trí ở trong phòng thẩm vấn bí mật của một biệt viện nhỏ.
Lúc Kỷ Ngự Đình tới đó, hai tay và hai chân của Ninh Thừa Húc đã bị cột chặt vào cọc gỗ, đầu rũ xuống, vẫn còn đang hôn mê.
Tự Niên hất một bát nước lạnh vào mặt anh ta, người kia mới choàng tỉnh dậy.
Đợi đến khi tầm mắt dần trở nên rõ ràng, Ninh Thừa Húc đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phía ghế đối diện, cả người toát ra một vẻ lỗi lạc cao quý, mà biểu cảm trên mặt lại lạnh lẽo cùng bất cần đời đến tột cùng.
"Chà chà, phải làm phiền tới cục điều tra quốc gia đích thân bắt tôi hai lần, thật đúng là vinh hạnh."
Kỷ Ngự Đình không bày ra chút cảm xúc nào, cũng không muốn nghe người kia nói nhảm mà trực tiếp vào chủ đề: "Anh biết thuốc giải virus trong người tôi đang ở đâu?"
Đôi mắt phượng của người kia thoáng nhướn lên.
"Xem ra là em Sanh nói cho anh biết rồi." Anh ta đã định sẽ giấu đi: "Đúng vậy, tôi biết, biết ngay từ lúc mới bắt đầu rồi."
Kỷ Ngự Đình: "Vì thế mà lúc đầu ở quán bar Sắc Giới, quả thật anh đã sớm biết được thân phận của tôi nên đã cố ý nhắm vào tôi?"
Ninh Thừa Húc cười: "Cũng không hẳn là thế, ai mà có ngờ được một người có địa vị cao như cậu Ngự lại đi nhân nhượng trước một kẻ có địa vị thấp mà tới nơi nhỏ như thành phố Phương làm một tổng giám đốc bình thường. Che giấu rất kĩ lưỡng, còn không phải cậu Ngự thì là ai được."
Kỷ Ngự Đình không bày ra vẻ mặt gì, rành mạch nói: "Đó chính là nhắm vào Sanh Sanh, tính toán một bên đồng ý hợp tác với Lộc Hồng Thành và Lộc Lâm, bàn bạc lợi ích xong xuôi, một bên lại giả vờ làm người tốt mang thuốc giả để Sanh Sanh cảm kích mình."
Ninh Thừa Húc cười càng lúc càng lớn, chọc tức: "Cậu Ngự hẳn là con giun trong bụng tôi rồi? Lại có thể phân tích được hết tất cả những suy nghĩ của tôi không sai một ly."
Anh ta vừa mới nói xong, Kỷ Ngự Định đã bỗng nhướn mày lên, ngập tràn vẻ tàn độc.
Tự Niên hiểu ý lập tức cầm gậy lên đánh hai cái thật mạnh vào bụng của Ninh Thừa Húc.
Người kia nghiến răng hét lên, cổ họng dấy lên một mùi tanh, ngay sau đó đã thấy máu tươi chảy xuống khóe miệng.
Đôi mắt phượng xanh thẳm kia khó kìm được cơn đau đớn.
Kỷ Ngự Đình rót cho mình chén trà, cẩn thận uống xuống, nhàn nhã thưởng thức biểu cảm của người kia, bổ sung thêm: "Vốn dĩ anh tưởng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, nào ngờ lại bỗng xuất hiện nhân tố bất ngờ là tôi, sau đó định vò đã mẻ lại sứt, tương kế tựu kế mà giết chết tôi."
"Anh đoán được hết rồi, cần gì phải hỏi tôi nữa."
Kỷ Ngự Đình rót chén trà thứ hai: "Anh đã giao dịch gì với Sanh Sanh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT