Sanh Ca thu hồi tầm mắt, nhìn lại dãy số điện thoại mà Ninh Thừa Húc đã viết: “Liên lạc với Lục Lạc Đen, điều tra kỹ dãy số này.”
“Vâng cô chủ.”
Cùng lúc đó.
Biệt thự của ông cụ Kỷ.
“Ông nội, ông tìm cháu ạ?”
Kỷ Ngự Đình sải bước vào phòng khách, cách bàn uống nước, kính cẩn cúi người trước ông cụ Kỷ ngồi trên ghế gỗ sưa.
Ông cụ Kỷ ngước mắt.
Lúc mới nhìn thấy Kỷ Ngự Đình mặc áo dạ, thoạt tiên ông thấy rất xa lạ, chưa kịp nhận ra đây là cháu mình.
“Thằng nhóc này bây giờ có người quản lý quả nhiên có khác, trông cách ăn mặc kiểu này có tình người hơn đấy.” Ông cụ lấy làm lạ, quan sát anh một lượt, mỉm cười vui mừng.
Anh cũng không đáp lời, sắc mặt bình thản, đứng nghiêm chỉnh.
“Ngồi đi.”
Bàn tay đầy nếp nhăn của ông cụ Kỷ vuốt ve đầu rồng của cây ba toong, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nói: “Thật ra thì hôm nay gọi cháu tới đây là vì có người muốn gặp cháu, bảo là muốn xin lỗi trước mặt cháu, ông đành phải làm người trung gian.”
Kỷ Ngự Đình vừa mới ngồi xuống đầu ghế gỗ sưa, nghe vậy thì nhíu mày một cái gần như không trông thấy.
Ông cụ Kỷ hắng giọng một tiếng: “Vào đi.”
Phó Nghị Quốc bước vào phòng đầu tiên với gương mặt nghiêm túc.
Phó Thần Dật theo sát sau lưng ông ta, cúi đầu, vết thương trên người do mấy ngày trước bị đánh đã lành khoảng bảy, tám phần.
Kỷ Ngự Đình không buồn ngước mắt, vẻ mặt lạnh lùng, tròng mắt đen thẳm.
Anh tự rót cho mình một chén trà, giơ tay nhấc chân vừa tao nhã vừa cao quý, đáy mắt không hề gợn sóng, thổi chén trà sứ cổ.
Sau khi đi vào, Phó Nghị Quốc ngồi xuống ghế đối diện Kỷ Ngự Đình, mỉm cười chào hỏi làm thân với ông cụ Kỷ, sau đó nhìn sang Kỷ Ngự Đình: “Cháu Ngự Đình dạo này có khỏe không?”
Kỷ Ngự Đình không thèm để ý, thậm chí lười giả vờ khách sáo.
Ông cụ Kỷ gõ nhẹ cây gậy ba toong, nhắc nhở: “A Đình, đây là thái độ nên có của cháu trước mặt người lớn à? Còn không mau chào đi.”
“Người lớn mà đạo đức không xứng với vai vế cũng được? Người lớn mà giáo dục ra loại con cái súc sinh thế này cũng xứng? Cháu là người biết rõ phải trái.”
“Kỷ Ngự Đình, anh!”
Phó Thần Dật đứng bên cạnh Phó Nghị Quốc, nghe anh nhục mạ cha mình thì tức điên lên.
“Không sao.”
Phó Nghị Quốc cười đến là hiền lành, dường như cũng không hề để ý, ông ta hạ mình, nói năng nhỏ nhẹ với Kỷ Ngự Đình:
“Cháu à, chuyện lần trước đúng là Thần Dật nhà chúng ta xử lý không được thỏa đáng, sau đó bác đã đánh cho nó một trận ra trò. Hôm nay đưa nó đến đây nhận lỗi trước mặt cháu, nếu cháu cảm thấy vẫn chưa hết giận thì cứ thoải mái lấy roi ra! Bác tuyệt đối không có nửa câu bất mãn!”
Nói đến cuối cùng, ông ta đưa mắt ra hiệu cho Phó Thần Dật.
Phó Thần Dật nhẫn nhịn chịu đựng nhục nhã, vòng qua bàn uống nước, đi tới trước ghế của Kỷ Ngự Đình, cúi người xuống duy trì tư thế khom lưng đúng chuẩn chín mươi độ.
“Cậu Ngự, tôi xin lỗi anh chuyện ngày hôm đó, tôi bị thuốc đánh mất lý trí, đã gọi tên Sanh Ca trong lúc không tỉnh táo. Tôi thật sự không có ý định bôi nhọ vợ chưa cưới của anh. Hơn nữa, trong lòng tôi rất tôn trọng tình cảm giữa anh và Sanh Ca.”
Lời của anh ta kết thúc trong tiếng cười nhạt của Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình đặt chén trà xuống, lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Anh có cố ý hay không, trong lòng anh và tôi đều biết rõ, không cần phải diễn cho tôi xem cái tiết mục xin lỗi giả vờ giả vịt này, lãng phí thời gian.”
Anh đứng dậy, nhìn về phía ông cụ: “Ông, nếu không có chuyện gì khác thì cháu về trước đây, tối nay công ty còn có cuộc họp qua video.”
Ông cụ Kỷ thấy thái độ của anh rất kiên quyết.
Người khác đã đến trước mặt ông cầu xin rồi, vậy mà thằng nhóc này vẫn cho ông chút mặt mũi nào.
Mặc dù hơi khó chịu, nhưng ông cụ Kỷ hiểu rõ: “Được, cháu đi đi, dù sao hiện tại nhà họ Kỷ cũng do cháu làm chủ, trong lòng cháu biết cân nhắc là được.”
Lấy được sự đồng ý, Kỷ Ngự Đình quay đầu bước đi.
Phó Thần Dật không cam lòng, gọi anh lại: “Cậu Ngự thật sự cậy có lý nên không tha cho người ta sao? Đúng là tôi có lỗi trong việc này, nhưng không hề gây ra bất cứ tổn thất nào cho anh và nhà họ Kỷ, cũng không tổn hại đến danh dự của Sanh Ca. Hơn nữa tôi cũng bằng lòng xin lỗi, anh không thể bỏ qua cho nhà họ Phó, hòa giải với tôi sao?”
“Anh nói xin lỗi thì tôi nhất định phải tha thứ à? Ai quy định vậy?”
Anh cười lạnh, u ám vứt lại câu này, chân dài sải bước ra ngoài cửa.
Phó Nghị Quốc tức anh ách vì thái độ cứng rắn của anh, nhưng vẫn chỉ có thể dặn dò Phó Thần Dật với giọng ôn hòa: “Con đi nói chuyện riêng với Ngự Đình đi, nói chuyện cho cẩn thận vào, đừng có mà lên giọng, bố với ông cụ hàn huyên một lúc.”
“Vâng.”
Phó Thần Dật gật đầu, lập tức đuổi theo.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, Phó Thần Dật không buồn che ô, chạy về phía Kỷ Ngự Đình.
“Cậu Ngự!”
Kỷ Ngự Đình không quay đầu lại, Tự Niên che ô cho anh, hai người vẫn đi ở phía trước.
Phó Thần Dật hết cách, đành phải đổi giọng: “Nếu anh để ý việc lúc đó tôi kêu tên của cô ta như vậy, thế tại sao anh không ngại cô ta kết hôn lần thứ hai, ở phương diện kia cô ta đã không còn là lần đầu tiên nữa!”
Kỷ Ngự Đình bỗng ngừng bước.
Nhìn anh rốt cuộc cũng có phản ứng, Phó Thần Dật đuổi lên: “Bất kể cậu Ngự có thích cô ta thật hay không, thì vì cô ta mà chấm dứt mọi việc hợp tác với nhà họ Phó không phải là một lựa chọn sáng suốt.”
“Mặc dù lần này nhà họ Phó gặp đại nạn, nhưng căn cơ vẫn còn đó, vượt qua cửa ải khó khăn chỉ là vấn đề về thời gian. Tại sao cậu Ngự không cho nhà họ Phó một cơ hội thuận nước giong thuyền? Đôi bên cùng có lợi không tốt ư?”
Kỷ Ngự Đình nheo đôi mắt đen kịt, sắc mặt u ám, cả người đều là hơi thở nguy hiểm.
Anh không trả lời ngay, mà gọi một tiếng: “Tự Niên.”
Tự Niên hiểu ý, đưa ô cho anh, sau đó bước lên một bước, vung một quyền thật mạnh vào mặt Phó Thần Dật.
Phó Thần Dật không chịu được sức mạnh của Tự Niên, bị một quyền đánh ngã xuống đất, khóe miệng sưng vù, răng cục cũng bị lung lay hai cái.
Anh ta phun máu ra đất, không hiểu lắm: “Cậu Ngự?”
Một tay Kỷ Ngự Đình cầm ô, một tay lười nhác đút trong túi áo dạ, từ trên cao liếc xuống Phó Thần Dật ở dưới đất.
“Phó Thần Dật, sau này nhìn thấy tôi thì tốt nhất hãy cút xa ra, nếu không tôi thấy anh một lần thì sẽ đánh một lần.”
“Tại sao? Tại vì tôi đã nói mấy câu không tốt lắm về Sanh Ca sao?”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày, đôi mắt đen nổi lên sự tàn bạo.
Tự Niên hiểu ý của anh, hung hăng đạp vào bụng Phó Thần Dật.
Phó Thần Dật rên lên một tiếng, ôm bụng, đau đớn co tròn người lại.
Kỷ Ngự Đình thưởng thức nỗi đau đớn của anh ta, sự tàn bạo trong mắt giảm đi nhiều.
“Cho nhà họ Phó một cơ hội thuận nước giong thuyền? Đôi bên cùng có lợi? Hừ, e là sau này nhà họ Phó sẽ không có tư cách đó. Loại cặn bã như nhà họ Phó mà cũng đòi đứng ngang hàng xưng làm tứ đại gia tộc với nhà họ Kỷ, đúng là sỉ nhục. Còn ước ao xa vời có thể có ngày đứng lên?”
Phó Thần Dật tức điên: “Kỷ Ngự Đình, anh cứ ngông cuồng đi, trèo cao ắt ngã đau! Tôi chờ ngày anh ngã thê thảm!”
Kỷ Ngự Đình không hản bác mà đưa tay bảo Tự Niên đưa tiền cho anh.
Tự nhiên lấy ví tiền da cá sấu ra, đang đếm từng tờ thì bị Kỷ Ngự Đình giật lấy.
Anh nhìn sơ qua một cái, tiền không nhiều lắm, chỉ có mấy nghìn.
Nhưng đối với nhà họ Phó đang sa sút lúc này, thế là dư dả rồi.
Anh lấy một xấp tiền mặt ra rồi vứt nó xuống người Phó Thần Dật.
Những tờ tiền màu hồng rơi lả tả trên đất, chẳng mấy chốc đã bị nước mưa và bùn thấm ướt.
“Đây là tiền thuốc men, nếu như cậu Phó chê ít thì có thể đến Kỷ thị tìm phòng Tài vụ và đưa đơn thuốc ra. Đừng nói là Kỷ Ngự Đình tôi đánh người không phân rõ phải trái.”
Bỏ những lời chế nhạo lại, Kỷ Ngự Đình thu hồi ánh mắt lạnh thấu xương, xoay người bỏ đi.
Tự Niên lặng lẽ ghé vào tai anh cười hì hì không ngừng: “Boss à, dáng vẻ vứt tiền vừa nãy của anh càng ngày càng giống cô Sanh Ca đấy. Chẳng lẽ đây chính là tướng phu thê trong truyền thuyết ư?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT