Hành động của Phó Âm nhanh thật, không giữ được bình tĩnh đến vậy sao?
Đầu tiên cô nhìn về phía Kỷ Ngự Đình, dặn dò: “Anh Ngự, bên hậu đài toàn là con gái, không tiện để anh qua đó, một lát em đến tìm anh, nhớ không được uống rượu đó!”
Ở trước mặt người ngoài, cô chỉ nhướng mày tỏ ý, sự uy hiếp gian xảo dưới đáy mắt không nói cũng hiểu.
Kỷ Ngự Đình mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Sanh Ca mới yên tâm rời đi theo trợ lý.
Đợi cô đi rồi, sắc mặt của Kỷ Ngự Đình dần trở nên rét lạnh.
Không lâu sau, anh gọi Tự Niên qua đây, nhỏ giọng căn dặn: “Bảo Thất Niên lặng lẽ trông chừng sự an toàn của Sanh Sanh, cậu đi canh chừng hai anh em nhà họ Phó kia, có bất kỳ biến động nhỏ gì thì báo với tôi ngay lập tức.”
“Rõ, thưa boss!”
Đợi Tự Niên đi rồi, anh ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự nhà họ Phó, đáy mắt u ám.
Vừa quay đầu, anh lại thấy Lộc Hoa đang đi đến từ phía đối diện.
Trước đó, Sanh Ca đã nói cho Lộc Hoa biết được chuyện Kỷ Ngự Đình chính là Phong Ngự Niên trước kia.
Sắc mặt của anh ấy không thân thiện lắm, nhưng cũng không có vẻ sắc bén của Lộc Sâm trước kia.
Sau này Kỷ Ngự Đình chắc chắn phải trải qua ải của mấy anh em vợ này.
Mà trước đây Lộc Hoa cũng ở thành phố Phương, gần như là nhìn thấy hết những sóng gió mà anh và Sanh Ca đã trải qua, nên có lẽ anh ấy sẽ là cửa ải dễ qua nhất.
Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Kỷ Ngự Đình khẽ cong, bắt chuyện một cách rõ ràng: “Anh vợ ba, cố tình đến tìm em à?”
Lộc Hoa hơi không vui: “Ai là anh vợ ba của cậu? Chỉ mới đính hôn thôi, bát tự còn xem kia kìa.”
Kỷ Ngự Đình không phản bác, chỉ mỉm cười: “Trò chuyện chút nhé?”
Sanh Ca đi theo trợ lý vào trong biệt thự, vào phòng trang điểm dành riêng cho nhóm Thiếu Nữ Hồ Điệp.
Còn chưa bước vào, tiếng động ồn ào lại mang theo vài tiếng khóc lóc của mấy cô gái đã truyền đến.
Trợ lý đẩy cửa ra, mấy cô gái bên trong quay lưng về phía cửa, túm tụm lại với nhau, không biết đang xem cái gì.
Sanh Ca đi qua: “Sao vậy?”
Mọi người nghe thấy giọng cô, đồng loạt quay đầu.
Người ra mắt với vị trí thứ tư, Vân Thù Viện vội vàng chạy qua kéo Sanh Ca.
“Tổng giám đốc Lộc cô xem, trang phục biểu diễn của Tiểu Tinh bị làm hỏng rồi, còn có mười mấy phút nữa là buổi tiệc bắt đầu rồi, phải làm sao đây!”
Mấy cô gái khác cũng vô cùng gấp gáp.
Từ lúc các cô ra mắt cho đến nay, danh tiếng cũng không tệ, thời gian trước Trọng Lệ Tư làm người thứ ba nên rời nhóm, bây giờ nhóm chỉ còn lại sáu người, khiến cho rất nhiều fan nhóm tuyên bố rời khỏi fandom.
Mặc dù hôm nay chỉ là buổi biểu diễn góp vui bình thường, nhưng những người có mặt đều là những nhân vật có máu mặt của thành phố S, trong số các cô nàng này có không ít người chờ đợi có thể được con trai của gia đình giàu có nào đó nhìn trúng, từ đó bước vào tầng lớp thượng lưu.
Mà buổi biểu diễn nhóm này, chỉ cần một người xảy ra sai sót, những người khác cũng sẽ bị liên lụy theo.
Sanh Ca hiểu chút tâm tư nhỏ này của bọn họ, không nói gì, bước lên kiểm tra bộ đồ biểu diễn đó.
Chiếc váy xinh đẹp tinh xảo đã bị cắt nát thành vải vụn, đến cơ hội khâu vá và sửa lại cũng không có.
Mà người trong cuộc là Chu Tiểu Tinh thì đang ngồi trên ghế sofa. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc t𝘳𝑢yệ𝐧 tại { 𝒯𝘳𝖴m𝒯𝘳𝑢yệ𝐧.𝑣𝐧 }
Trong số tất cả những thành viên trong nhóm, cô ấy rõ ràng là người bình tĩnh nhất, giống như đã sớm đoán được sẽ bị gây khó dễ bằng mọi cách như vậy.
Sanh Ca quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Tiểu Tinh, cậu có ý kiến gì không?”
Chu Tiểu Tinh: “Nếu bộ đồ đã hỏng, tớ không thể lên sân khấu được, vậy thì cứ bảo tớ bị bệnh, năm người bọn họ nhảy bình thường là được.”
Vân Thù Viện phản đối đầu tiên: “Không được, những bài hát của chúng ta đều là cả nhóm, ít đi một người sẽ phải sắp xếp và tập luyện lại vị trí, bây giờ chỉ còn có mười mấy phút là buổi tiệc bắt đầu rồi, chúng ta vốn dĩ không kịp sắp xếp lại, nếu cứ bất chấp mà lên sân khấu chắc chắn sẽ rất mất mặt.”
“Đúng đó! Mất mặt không bằng đừng nhảy, hình tượng của tôi sẽ mất hết đó!”
“Đúng đó đúng đó, tổng giám đốc Lộc, cô hãy giúp chúng tôi đi!”
Sanh Ca suy nghĩ một lúc, gọi người đại diện vào, nói chuyện riêng với cô ta: “Trước đó, cô và nhà họ Phó đã ký bao nhiêu tiền cho lần xuất hiện của buổi tiệc này?”
“Nhà họ Phó ra tay rất hào phóng, chấp nhận bỏ ra năm mươi triệu đó, nếu như bây giờ chúng ta huỷ bỏ hợp đồng, trên đó có ghi tiền vi phạm là năm trăm triệu đó, tổng giám đốc Lộc cô hãy suy nghĩ lại đi!”
Sanh Ca cười khẩy: “Ai nói tôi muốn huỷ bỏ hợp đồng? Phó Âm mà cũng xứng đáng nuốt tiền của tôi sao?”
Người đại diện không hiểu: “Vậy tổng giám đốc Lộc, cô định làm như thế nào?”
Sanh Ca không trả lời cô ta, mà gọi người giúp việc nữ của nhà họ Phó vừa đi ngang trên hành lang lại: “Cô gọi Phó Âm qua đây, tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với cô ta.”
Người giúp việc nữ: “Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, có lẽ cô chủ đang ở trong phòng trang điểm lại, không gặp khách.”
“Cô đi nói với cô ta, nếu cô ta không đến đây, Lộc Sanh Ca tôi sẽ hoãn lại mở màng của buổi tiệc này ở trước mặt tất cả giới truyền thông và khách mời, cho đến khi cô ta chịu đến đây giải quyết vấn đề mới thôi.”
Bị ép buộc hoãn lại mở màng là một điều cấm kỵ, người giúp vuệc nữ bị sự mạnh mẽ dưới đáy mắt cô hù dọa, chạy như bay lên lầu.
Không đến vài phút sau, Phó Âm đã xuống lầu.
Cô ta khoanh tay, tỏ vẻ không có kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Người đại diện bước lên giải thích trước: “Cô Phó Âm, đồ của một thành viên trong nhóm chúng tôi bị hỏng rồi, không cách nào lên sân khấu biểu diễn được, bởi vì trang phục lần này đều được bên cô cung cấp để phối hợp với buổi tiệc của cô, cô coi có thể cho người…”
Không đợi người đại diện nói xong, Phó Âm đã hung hăng cắt ngang: “Đồ đều được đặt làm, đã đưa cho mấy người từ sớm rồi, mấy người làm hỏng rồi còn có mặt mũi đến tìm tôi?”
Cô ta hừ một cách cao ngạo, nhìn về phía Sanh Ca một cách khiêu khích: “Nếu không biểu diễn được, vậy thì hãy tự giác cút khỏi nhà tôi, đền tiền vi phạm hợp đồng là được.”
“Chuyện này…”
Người đại diện không chống đỡ được, nhìn về phía Sanh Ca cầu cứu.
Sanh Ca cười lạnh, ném bộ đồ đã bị cắt thành vải vụn lên người Phó Âm.
Sắc mặt Phó Âm đột nhiên thay đổi, lùi ra sau: “Lộc Sanh Ca! Cô có biết bộ lễ phục tối nay của tôi đắt thế nào không! Làm bẩn rồi tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Nụ cười bên khoé môi Sanh Ca càng sâu hơn, vô cùng châm chọc.
“Ồ, xem ra cô đã biết bộ đồ diễn này bị vẩy mực nước đỏ rồi.”
Phó Âm sững người, sau đó không hề thay đổi sắc mặt: “Sao tôi biết được, cho dù không bị vẩy nước mực đỏ, thì đối với tôi mà nói đây cũng là món đồ dơ bẩn rẻ mạt!”
Mấy chữ cuối cùng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra, ánh mắt như có như không nhìn về phía Chu Tiểu Tinh.
Sanh Ca giận tái mặt, lười nói nhảm với cô ta, giơ điện thoại lên trước mặt cô ta.
Trong đoạn phim trong điện thoại, tất cả các thành viên đều đang vây quanh bộ đồ, diễn ra vẻ bất lực bất an như những gì Sanh Ca đã sắp xếp.
Phó Âm không hiểu: “Cô có ý gì?”
Sanh Ca cong môi: “Còn mười phút nữa là đến lúc bọn họ biểu diễn mở màn cho buổi tiệc, nếu nhà họ Phó không thể đưa bộ đồ khác qua đây, đoạn phim này sẽ liên kết lên màn hình lớn ở vườn hoa, và sẽ xuất hiện trên mạng ngay trong đêm, bài viết tôi cũng đã cho người viết xong rồi, tất cả đều sẽ âm thầm chĩa về phía nhà họ Phó.”
Phó Âm hừ khẽ, vốn dĩ không hề sợ.
Cắt hỏng bộ đồ của Chu Tiểu Tinh chỉ là món khai vị mà thôi, phần đặc sắc nhất mà cô ta đã chuẩn bị còn ở đằng sau kìa!
Đã trải qua hai mươi mấy buổi sinh nhật, cô ta đã chán ngấy từ lâu rồi, tối nay có thể lợi dụng buổi tiệc sinh nhật này, dạy dỗ cho con khốn này một bài học, mới không uổng phí công sức của cô ta.
“Lộc Sanh Ca, cô xem thường tôi quá rồi, cô tưởng tôi sẽ để ý những chuyện này sao? Cho dù giá cổ phiếu của nhà họ Phó có dao động vài ngày thì sao chứ, chút tiền cỏn con đó, sau này nhà họ Phó tôi kiếm lại là được!”
Cằm cô ta hơi giương lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý, tiếp tục nói: “Dù sao người của tôi đã đưa đồ diễn qua rồi, là do các người không bảo quản cho tốt, tôi mặc kệ, nếu cô không muốn Chu Tiểu Tinh mất mặt trên sân khấu thì hãy huỷ bỏ phần diễn đi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Sanh Ca siết lại, thu lại tất cả phản ứng của cô ta.
Hình như Phó Âm trở nên thông minh hơn nửa năm trước rồi.
Lần này, có người ở sau lưng chỉ dẫn cô ta sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT