Sau vài phút dỗ dành, cô mới nói: “Còn khó chịu không?”
Vẻ yếu đuối trên gương mặt Kỷ Ngự Đình không hề giảm đi mà còn cố tỏ ra mạnh mẽ ý gật đầu.
“Có em ở đây là được rồi.”
Sanh Ca thầm ngưỡng mộ dáng vẻ làm bộ làm tịch này của anh, đỡ anh nằm xuống đầu giường, giúp anh kê gối và đắp chăn bông lại.
“Mới bị chậm nửa tiếng. Buổi tối anh còn chưa uống thuốc. Chờ em một lát, em sẽ đi lấy cho anh.”
“Được.”
Chưa tới hai phút, Sanh Ca đã đặt nước ấm và hộp thuốc lên chiếc tủ cạnh giường ngủ, đầu tiên cô đóng cửa, khóa trái lại rồi mới ngồi xuống giường.
Kỷ Ngự Đình nhìn đống thuốc với ánh mắt đau khổ: “Tối nay anh còn có thể được Sanh Sanh phục vụ đút thuốc không?”
Vẻ mặt của Sanh Ca bình thản, đưa ly nước cho anh và hỏi: “Anh nghĩ biểu hiện tối nay của anh thế nào? Có xứng đáng được thưởng không?”
Anh lập tức buồn bã cụp mắt xuống, anh biết rằng mình đã đuối lý rồi.
Nếu như đêm nay anh có thể may mắn không bị đánh, anh đã “A Di Đà Phật” rồi, làm gì dám đòi ban thưởng nữa.
Sau khi thu lại vẻ không cam lòng trong mắt, anh cầm lấy cốc nước mà Sanh Ca đưa cho, trong cơn giận dỗi, anh cho một chục viên vào miệng uống một lần, rồi lại vì uống nước quá nhanh nên anh đã bị sặc, ho sặc sụa.
Sanh Ca vội vàng giúp anh xoa lưng, thấp giọng mắng anh: “Đồ ngốc, anh nuốt hai ba viên thì uống nước một lần, uống từ từ thôi, một lần uống hết toàn bộ, trong miệng không cảm thấy đắng à?”
Cô lấy trong túi ra một gói kẹo bơ cứng mà hôm nay cô đặc biệt mua cho anh.
Sau khi xé gói kéo ra, cô lấy ra một viên và đặt phần còn lại trên chiếc tủ cạnh giường.
Ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng mở bọc kẹo ta nhét vào miệng Kỷ Ngự Đình: “Sau này không được làm hại thân thể như thế này nữa, nếu cảm thấy thuốc đắng thì cứ ăn một viên kẹo. Nếu anh muốn dùng thuốc lá để giảm bớt, không thực tế lại còn làm tổn thương cơ thể của anh. Không được có suy nghĩ như vậy nữa, đã nghe chưa hả?”
“Nghe rồi.”
Kỷ Ngự Đình ngậm kẹo bơ cứng trong miệng, giọng nói có chút không rõ.
Anh cẩn thận thưởng thức hương vị của đường, nó rất ngọt, có mùi thơm của sữa, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ngọt đến phát ngát.
Đặc biệt, kẹo này là do Sanh Ca đích thân mua, đích thân đút vào miệng anh, cả trái tim đều đang cảm thấy ngọt ngào.
Vừa ăn kẹo, anh vừa mở rộng vòng tay về phía Sanh Ca, muốn được ôm.
Đôi mắt lúc trước luôn lạnh lùng nghiêm nghị, sáng ngời, nhưng trước mặt Sanh Ca lại hoàn toàn không hề có tính công kích, bởi vì trong miệng đang ngậm kẹo, hai má phồng lên, trông mềm mại dễ thương đến bất ngờ.
Sanh Ca cười lắc đầu, búng nhẹ trán anh một cái: “Anh rõ ràng lớn hơn em năm tuổi, ăn kẹo thôi mà đã giống như đứa trẻ ba tuổi, kẹo này ngon đến thế à?”
Kỷ Ngự Đình gật đầu.
“Vậy em cũng sẽ thử.”
Cô quay lại để lấy một viên kẹo bơ cứng trên bàn cạnh giường, Kỷ Ngự Đình nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía bên cạnh mình, phủ đôi môi mỏng lên.
Lưỡi quấn lấy nhau.
Hương sữa thanh mát ngọt ngào đọng lại trong hơi thở của hai người.
Kỷ Ngự Đình: “Ngon không?”
Sanh Ca cong môi thành một nụ cười, tràn đầy gợi cảm: “Không tồi.”
Đầu ngón tay cô lại vuốt ve khuôn mặt Kỷ Ngự Đình, nụ cười dần dần có chút xấu xa, cô trêu đùa: “Nếu như thuốc đã uống xong, kẹo cũng đã ăn rồi, có phải chúng ta nên giải quyết chuyện tiếp theo không?”
“?”
Kỷ Ngự Đình cau mày, từ biểu hiện của mình lờ mờ nhận ra điều gì đó không ổn.
Sanh Ca không định cho anh cơ hội để phản ứng lại, cô đứng dậy, nhanh chóng mở ngăn kéo đầu tiên ở chiếc tủ để cạnh giường, từ trong đó lấy ra một cây thước gỗ.
Khóe miệng cô nở một nụ cười vui tươi, khí chất độc đoán, tay phải cầm thước, gõ xuống từng cái từng cái.
Kỷ Ngự Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm món đồ trong tay cô, sắc mặt ngay lập tức tái đi, viên kẹo trong miệng bỗng trở nên không còn ngọt nữa.
Quanh đi quẩn lại, anh lãng phí công sức vòng một vòng lớn như vậy, mà vẫn phải bị đánh đòn sao?
Giây trước anh cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường, giây tiếp theo lại là một cơn ác mộng ở địa ngục!
“Sanh Sanh...”
Anh nắm chặt lòng bàn tay, trái tim rất suy sụp: “Anh sai rồi...”
Sanh Ca không hề lay chuyển: “Nếu như đã biết mình sai, thì phải chịu phạt, lần sau mới ghi nhớ lâu được, vươn tay ra.”
Kỷ Ngự Đình cau mày hít vào một hơi, không nhúc nhích, rõ ràng biết rằng mình không thể trốn thoát, ban nãy đáng ra anh không nên mang tâm lý ăn may, vui mừng một trận vô ích.
Sanh Ca nhấn mạnh giọng nói: “Ừm?”
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Kỷ Ngự Đình chậm rãi duỗi tay trái ra, đặt đầu thước ngay ngắn vào lòng bàn tay, nhưng cũng không vội ra tay.
Sanh Ca: “Giấu thuốc, dù sao ban ngày em bận rộn nhiều việc không phát hiện ra, nói dối em rằng thuốc lá là của Tự Niên. Ban nãy còn không quan tâm đến viêc em sẽ lo lắng, định diễn kịch để tránh bị trừng phạt. Anh tự nói xem, anh nên bị đánh bao nhiêu cái?”
Trái tim Kỷ Ngự Đình đã hoàn toàn nguội lạnh.
Hóa ra cô đã nhìn thấu anh đang cố tình tỏ vẻ đáng thương rồi.
Trái tim cô như một tấm gương, đếm rõ từng tội ác trạng của anh hôm nay.
“Nói đi, bao nhiêu?”
Sanh Ca cầm cây thước gõ nhẹ vào lòng bàn tay, kêu gọi suy nghĩ của anh lại.
Anh cắn khóe môi, giọng điệu run rẩy, ngập ngừng đáp: “Vậy thì... đánh một cái?”
Vẻ mặt của Sanh Ca sa sầm lại, lạnh lùng và vô tình nói: “Một trăm!”
Trái tim Kỷ Ngự Đình run lên, bị ép tăng giá: “Vậy năm cái?”
Vẻ mặt của Sanh Ca vẫn không đổi: “Năm mươi.”
Một lần giảm được một nửa, Kỷ Ngự Đình dường như đã đoán được sự quy tắc của cô rồi.
Anh tiếp tục thăm dò: “Mười cái?”
Sanh Ca dừng lại hai giây rồi mới trả lời: “Hai mươi.”
Kỷ Ngự Đình có thể miễn cưỡng chấp nhận kết quả này: “Được rồi, hai mươi thì hai mươi, cho em đánh.”
Sanh Ca không nhúc nhích, hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, đen tối.
“Anh hiểu sai rồi, quy tắc của em là, số của anh tính cộng với số của em, vậy nên đánh bốn mươi đòn vào tay.” Cô giả vờ kinh ngạc: “Thật là trùng hợp, ban nãy em đã tính kỹ bốn chỗ sai của anh, chúng ta thật sự rất ăn ý đấy!”
Lồng ngực anh tức anh ách, yếu ớt hỏi: “Dùng bao nhiêu lực?”
Nếu như bị đánh mạnh như lúc cô đặt ra quy tắc cho anh, thì ăn bốn mươi cây đó, tay trái của anh sẽ bị phế luôn mất!
Sanh Ca nghiêm nghị nói: “Đây là hình phạt. Nếu em nương tay đánh nhẹ nhàng, lần sau anh sẽ nhớ cho kỹ chứ?”
Trái tim của Kỷ Ngự Đình đang như tro tàn.
Cây thước chưa đánh xuống vẫn còn nằm trên lòng bàn tay trái của anh, như thể trong giây tiếp theo sẽ ập đến một cơn đau buốt, sức uy hiếp tràn trề.
Anh chán nản cúi đầu xuống, cảm giác chua xót đột nhiên tràn đầy chóp mũi.
Sanh Sanh không thương anh, không thương anh một chút nào...
Trong lòng anh đang nghẹt thở, cây thước đã rời tay anh rồi.
Một giây tiếp theo, cây thước mang theo tiếng gió nhanh chóng đập vào lòng bàn tay anh, hết cái này đến cái khác, không cho anh có cơ hội hít thở.
Đầu ngón tay Kỷ Ngự Đình run lên, quai hàm cũng căng cứng, cố gắng nhịn không rút tay lại.
Dù cảm thấy rất ấm ức nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chịu đánh.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Tiếng thước không ngớt vang lên, rõ ràng có chút đau đớn.
Ngoài miệng Sanh Ca nói rằng cô sẽ nương tay, nhưng khi cô thực sự ra tay, cô theo bản năng chỉ dùng 50% sức lực.
Mỗi một cây một mặc dù cũng rất đau, nhưng không tàn nhẫn như lần trước.
Sau khi đánh sau, lòng bàn tay trái của Kỷ Ngự Đình sưng lên, hơi nhuốm màu đỏ tím, tận bốn mươi cậy, nhưng cũng không bị thương nặng bằng năm cây lần trước.
Trong lòng Kỷ Ngự Đình biết rằng lần này cô không đánh anh mạnh, nhưng nghĩ rằng trước khi ra tay cô còn ra vẻ nghiêm túc dọa anh, anh phàn nàn: “Anh còn tưởng rằng em thực sự không còn thương anh nữa chứ.”
Sanh Ca nâng tay trái của anh lên, đôi môi mềm mại hôn lên lòng bàn tay nóng bỏng của anh từng tấc một, nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Cô đang dùng cách của riêng mình để xóa đi mọi đau đớn trong lòng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT