Tự Niên quay lưng lại với Sanh Ca, không lập tức quay lại ngay mà chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Kỷ Ngự Đình.

Vẻ mặt của Sanh Ca lười biếng, dáng vẻ trông rất lờ mờ.

Ban nãy cô vừa gọi điện thoại xong nên đang đi lên lầu, từ xa đã nghe thấy Tự Niên và Kỷ Ngự Đình đang nói chuyện trong phòng, nhưng vì khoảng cách khá xa nên cô không nghe được rõ lắm, chỉ nghe thấy một vài từ khóa tương đối xa lạ.

“Hửm?”

Thấy hai người bọn họ đều không nói gì nữa, mắt Sanh Ca đảo qua lại giữa bọn họ.

Tự Niên quay người lại và thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, không giống như là đang giả vờ, chắc là không nghe được bao nhiêu, nên mới mỉm cười giải thích:

“Chất ức chế là một loại thuốc trong phòng thí nghiệm. Tuy nhiên, vừa rồi tôi và cậu đang thảo luận về nhiệm vụ cơ mật của Cục Điều tra Quốc gia. Có thể không tiện tiết lộ cho cô Sanh Ca biết.”

“Thật sao?” Sanh Ca nghiêng đầu nhìn Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình gật đầu, vẻ mặt tự nhiên: “Sanh Sanh muốn biết ư? Nếu em thực sự muốn biết, anh có thể nói cho em biết.”

Sanh Ca suy nghĩ một chút: “Thôi bỏ đi, nếu như nó đã là chuyện cơ mật, thì cũng đừng nói cho em biết, em không muốn biết.”

Kỷ Ngự Đình và Tự Niên khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy cô Sanh Ca, hai người nói chuyện đi nhé, tôi đi ra ngoài trước.”

Sanh Ca gật đầu, ngay khi Tự Niên vừa mới rời đi, cô ngồi xuống bên cạnh giường của Kỷ Ngự Đình và kiểm tra vết thương trên ngực anh, sau hai ngày đã khá hơn rất nhiều rồi.

Thật ra hai ngày qua Sanh Ca cũng không phải thực sự giận anh, cô chỉ lấy cớ để ngủ riêng với anh mà thôi, sợ anh đêm anh sẽ không yên phận, sẽ tìm đủ mọi cách để dụ dỗ cô phạm tội.

Vì để vết thương của anh có thể mau lành, không thể động vào nó!

Tuy nhiên, vết thương đã đỡ nhiều rồi, tại sao những vết bầm tím trên người anh vẫn còn rõ ràng đến như vậy?

Thật là kỳ lạ.

Cô nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Ngự Đình một cái, phát hiện ánh mắt của anh đang né tránh, cứ kỳ lạ sao đấy.

“Đã mấy ngày rồi, sao vết thương trên người anh vẫn chưa biến mất nữa? Chẳng lẽ là anh tự véo mình à?”

“Làm sa mào có thể được!”

Kỷ Ngự Đình kiên quyết không thừa nhận: “Sao anh có thể làm ra chuyện kỳ lạ như vậy được, nhưng đây là lần đầu tiên Sanh Sanh chủ động, cứ xem như là để lưu lại kỷ niệm có được không?”

Sanh Ca nhíu mày lại, rõ ràng là trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

“Sanh Sanh, anh muốn đi tắm.”

Kỷ Ngự Đình cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu của cô, nhuốm một tia sáng lung linh.

Sanh Ca gần như không nghĩ tới: “Không được, vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn, không thể bị dính nước được, để em bảo Tự Niên vào lau người giúp anh nhé?”

Kỷ Ngự Đình rất phiền muộn, ánh mắt tố cáo: “Lần trước em còn nói rằng sau này thân thể của anh chỉ có thể để cho em xem, vậy mà bây giờ em lại muốn bảo Tự Niên lại làm hại anh à?”

Coi anh ấm ức kìa, Sanh Ca chạm vào khuôn mặt đẹp trai của anh.

Đôi mắt trong veo như vì sao kia chợt lóe lên một tia gian xảo, bờ môi đỏ mọng cong lên rất gợi cảm.

Cô từ từ đến gần Kỷ Ngự Đình, giọng nói vô cùng mềm mại vô cùng mê hoặc lòng ngườ: “Anh Ngự muốn em đến hầu hạ anh thì cũng không phải là không thể, nhưng trước đó, em có một chuyện bất ngờ muốn nói xong với anh trước, anh nhất định sẽ thích đấy.”

Mắt Kỷ Ngự Đình sáng lên, tim anh khẽ dao động.

Sanh Ca tiếp tục bổ sung thêm: “Lát nữa sau khi xong việc, cơ thể anh sẽ rất nhớp nháp, đến lúc đó em sẽ lau người cho anh, như vậy thì sẽ không cần phải lau hai lần.”

Kỷ Ngự Đình thu hồi lại sự mong đợi trong mắt, vẻ mặt bình tĩnh và vững vàng đáp lại: “Được.”

“Vậy thì anh Ngự đợi em một lát, em đi sang phòng bên cạnh lấy đồ.”

Lấy đồ?

Kỷ Ngự Đình đã lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi.

Sanh Ca đã chạy nhanh đến phòng ngủ kế bên, rồi sau đó lại chạy lon ton trở lại.

Khi cô vào một lần nữa, cô chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt rất thần bí.

Sau đó cô cởi giày leo lên giường, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh anh, quỳ trên giường.

Đầu ngón tay trắng nõn bắt đầu kiên nhẫn cởi từng chiếc cúc áo sơ mi còn lại của anh.

Khi những ngón tay lạnh lẽo của cô đang cởi cúc áo, sẽ thỉnh thoảng vô tùng chạm vào làn da ấm áp của anh.

Giống như cô đang ố ý khiêu khích anh, khiến toàn thân anh run rẩy, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Đây là kịch bản khúc dạo đầu giống hệt như ngày hôm đó ở bệnh viện.

Sanh Ca đã nghĩ thông rồi, cuối cùng lại định chiêm nghiệm điều mới lạ một lần nữa sao?

Tuy nhiên, Kỷ Ngự Đình còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Sanh Ca lấy ra một hộp màu xanh sẫm giấu sau lưng ra, rồi mở nắp, một mùi thơm nhẹ bay ra.

Kỷ Ngự Đình: “?”

Trước ánh mắt nghi ngờ của anh, Sanh Ca dùng ngón tay khoét lấy một ít thuốc mỡ màu nâu sẫm, sau khi xoa vào lòng bàn tay cho đến khi thuốc tan chảy và có hơi ấm, cô mới nhẹ nhàng bôi lên những vết bầm tím trên người Kỷ Ngự Đình.

“Anh Ngự, đây là phương pháp mà hôm qua em đã đặc biệt hỏi bác sĩ. Có tác dụng thúc đẩy quá trình lưu thông máu, giúp loại bỏ máu tụ, giúp các vết bầm nhanh chóng phục hồi. Ngày mai những vết bầm tím trên cơ thể của anh sẽ biến mất thôi, anh có vui không?”

Giọng của cô rất hoạt bát.

Đôi mắt sao tươi sáng, lộ rõ ra quyết tâm muốn tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho người thứ tư biết về chiến công vĩ đại của cô sau một lần bốc đồng ở bệnh viện ngày hôm đó!

Kỷ Ngự Đình: “...”

Mẹ nó, ban nãy rốt cuộc là anh đang mong đợi điều gì chứ?

Sanh Ca nhận thấy đôi đồng màu đen như thể tâm đã chết của anh, tò mò: “Anh Ngự sao lại không vui thế, có phải là anh không thích bất ngờ nhỏ này không?”

Đó là lần đầu tiên cô đích thân massage cho người khác đấy!

Kỷ Ngự Đình hít một hơi thật sâu, nghiến răng, giữa hai hàm răng nặn ra hai chữ: “Thích! Thích!”

Sanh Ca rất vui, bàn tay xoa bóp lại càng có lực hơn. Tất cả các kỹ thuật đều là hôm qua cô đã học được trên mạng, cứ để anh Ngự là con chuột bạch đầu tiên để cô thử nghiệm đi!

“Anh Ngự, đừng nhúc nhích, ngoan đi nhé, em sẽ cố gắng thật nhẹ nhàng!”

Kỷ Ngự Đình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động để mặc cho cô xâu xé.

Khóe môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vô cùng ảm đạm.

“Như vậy sẽ đau à? Có cần em nhẹ nhàng hơn một chút không? Thôi khỏi, vậy nên dùng sức một chút, anh chịu đựng chút nhé!”

“Cơ bụng của anh Ngự sờ đã thật đấy, he he he...”

“Anh Ngự, anh có thoải mái không? Em có giỏi không? Mau khen em đi!”

“...”

“Thật! Giỏi!”

Khi Sanh Ca bước vào, cô đã quên đóng cửa phòng ngủ lại, nên cửa đang mở.

Giọng của cô không nhỏ, tất cả đều lọt vào tai của Tự Niên tình cờ đang đi lên cầu thang không sót một chữ nào.

Đặc biệt là câu cuối cùng đầy do dự, ra sức nghiến răng nghiến lợi của Kỷ Ngự Đình, nghe cực kỳ mất hồn.

Bọn họ đang...?

Tự Niên bị sốc đến mức hàm cũng muốn rơi xuống.

Anh ta đang nghe chương trình phát sóng trực tiếp của boss và cô Sanh Ca sao?

Khỉ thật, lỗ tai của anh ta bẩn rồi!

Boss mới dừng hoạt động có hai ngày, sao lại có thể vận động mạnh trở lại được!

Mất trí, tán tận lương tâm, không chút nhân tính.

Cô Sanh Ca chính là cầm thú!

Tự Niên đang vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cấp trên chó của mình, sốt ruột đứng ở cầu thang và dậm chân.

Không được!

Ngay cả khi lát nữa boss sẽ tức giận và trừ lương của anh ta, anhta cũng nhất định phải làm gì đó!

Anh ta đan hai tay vào nhau và suy nghĩ một lúc.

Đột nhiên nảy ra một kế hoạch.

Anh ta lặng lẽ lên lầu, đứng ở lối đi vào phòng ngủ, hai tay bắt đầu vỗ tay thật to và nhịp nhàng.

“Bốp bốp! Bốp bốp bốp! Bốp...”

Hai người trong phòng dĩ nhiên là cũng nghe thấy tiếng vỗ tay của anh ta.

Sanh Ca liếc nhìn ra ngoài cửa một cái, nhưng không thấy ai, ghé sát vào Kỷ Ngự Đình, nhỏ giọng thì thầm: “Tự Niên đang làm gì vậy? Vỗ cũng khá vui đấy nhỉ, có phải là anh ta bị bệnh không? Anh làm lãnh đạo thì cũng nên chú ý hơn đến sức khỏe tâm lý của cấp dưới mình?”

“...”

Mặt Kỷ Ngự Đình đen như đáy nồi.

Anh đã hiểu rồi.

Vỗ tay “bốp bốp bốp” chính là có ý ám chỉ đến khía cạnh đó.

Hơn nữa, Tự Niên vỗ chính khẩu hiểu của bọn họ, có nghĩa là: “Kiềm chế! Phải kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play