Thân thế của cô chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.

Vừa nghĩ đến đây, Lưu Niên đã lái xe đến nơi đã thấy mấy tên kia nằm ngổn ngang trên mặt đất hôn mê bất tỉnh rồi, chỉ có thể thở dài ra hơi.

Sếp ra tay cũng thật tàn nhẫn!

Phong Ngự Niên liếc nhìn anh ấy: “Tới đúng lúc lắm, nhét đáp người này vào bao đưa về điều tra rõ ràng kẻ làm chủ phía sau.”

“Vâng.” Lưu Niệm gật đầu.

“Còn nữa, phái người điều tra xuất thân của Sanh Ca, tôi muốn tài liệu chi tiết.”

“Vâng, sếp.”

Lúc Sanh Ca về đến biệt thự thì sắc trời đã khuya lắm rồi.

Lộc Hoa đang ngồi trên sopha đợi cô.

Chuyện tối nay cô kể cho anh ấy không sót chữ nào, Lộc Hoa tức giận không thôi, lúc này cũng phái người bắt tay vào điều tra.

Trở lại trên xe, Sanh Ca cẩn thận nghĩ lại này.

Trừ người đó ở nhà họ Lục ra, cô không hề kết thù với người khác, nhưng người đó lại biết rõ hành tung của cô như vậy e là sẽ không chỉ phái mất tên lâu la đến quay video làm nhục cô đơn giản đến vậy thôi đâu.

Chuyện thế này càng giống mấy người nhà họ Phong phái đi làm hơn, cô không tin sau khi tra ra sự thật sẽ không thiên vị, nên đã phái thêm người của anh ba đi tra thử.

Sanh Ca lên tầng tắm rồi đi ngủ.

Sớm hôm sau.

Cô đến công ty đúng giờ, hôm qua cô mới làm quen với tài liệu, đến hôm nay đã có thể giải quyết sắp xếp chuyện hoạt động của nghệ sĩ rồi..

Khổng Thục vô cùng ngạc nhiên vì tốc độ học hỏi của cô lại nhanh đến vậy, cũng không dám làm khó cô nữa.

Sóng yên biển lặng đến buổi trưa, Sanh Ca duỗi lưng, tâm trạng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nhưng vừa ăn trưa xong, cửa phòng làm việc lại bị người ta đột nhiên mở ra.

Khổng Thục mặt mày giận dữ đi vào.

Sanh Ca chau mày: “Trợ lý Khổng, cô vào mà không biết gõ cửa à?”

Khổng Thực không đáp lời, ngược lại đưa ipad đến trước mặt cô: “Cô tự xem chuyện tốt cô làm ra đi!”

Sanh Ca nhận lấy ipad, thấy nghệ sĩ Trác Tinh Hỏa nhà mình đang nổi đóa lan truyền trong đoàn làm phim, may mà đại diện đã chặn lại những tấm ảnh này, nếu để những thứ này truyền ra ngoài sẽ trở thành thứ người ta vin vào chỉ trích nghệ sĩ nhà cô ham chơi.

Sanh Ca cạn lời, không phải chỉ đập anh ta vì ham chơi thôi sao, không muốn bị người khác chụp được nên mới làm ra những hành động tiêu cực, có thể gây ra sóng gió gì lớn được chứ?

“Nhưng anh ta là idol đang hot đấy, nghỉ ngơi có một ngày thôi, cô cần phải xử người ta luôn không hả! Giờ thì hay rồi, chọc đến hỗn thế ma vương nhà chúng ta, tôi xem lần này cô giải quyết mọi chuyện thế nào!”

Khổng Thục hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Sanh Ca đóng iPad, lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.

Khổng Thục chạy theo hỏi: “Cô đi đâu?”

“Đến đoàn làm phim.”

Nghe xong, Không Thục vội đuổi theo.

Vị hỗn thế ma vương này của công ty nổi tiếng là tính tính nóng nảy, thủ đoạn chỉnh người nhiều vô kể, cô ta không đợi được muốn nhìn thấy cảnh Sanh Ca bị Trác Tinh Hỏa chỉnh đến máu chó đầy đầu.

Đến lúc đó cô ta sẽ lôi chuyện này ra họp, xem Sanh Ca giữ vững cái ghế giám đốc này được mấy ngày!

Bộ truyền hình mà Trác Tinh Hỏa đang quay là angle đầu tư, vừa khai máy được mấy hôm, đoàn làm phim đang quay ở thành phố Phương Hoàn Điếm, Sanh Ca vội dẫn theo Khổng Thục mất nửa tiếng đồng hồ thì đến nơi

Vừa đến nơi đoàn làm phim đã nghe thấy tiếng động lớn từ xa, là tiếng ghế rơi.

Lúc đến gần hơn thì thấy, một thiếu niên đẹp trai mười tám tuổi vô cùng tức giận.

Người đại diện, trợ lý bị dọa tới mức không dám thở mạnh, nhân viên công tác khác trong đoàn làm phim cũng trốn ở chỗ xa xa.

Chỉ có dì dọn vệ sinh nhìn đống bừa bãi trên đất đứng ra ngăn cản.

“Cậu bé này! Nhìn xem đây là chuyện gì chứ! đù nhà cậu có tiền cũng đâu thể tùy tiện đập hỏng đồ đạng được!”

Thay vì nghe lời khuyên, nam thanh niên tức giận nhặt chiếc bình bên cạnh lên chuẩn bị đập phá, tỏ ra kiêu căng ngạo mạn: “Đúng đấy, nhà tôi có tiền! Tôi dám đập dám đền, chỗ này không đến lượt cô nói chuyện!”

“Cái này không thể đập được!”

Đạo diễn ở xa chỉ có thể bất lực than thở, trong lòng rỉ máu.

Đó là ông vì có thể đảm bảo độ hoàn mỹ trong phục dựng chế tác mà cố ý mượn đồ sứ thanh hoa từ thời nhà Nguyên, giá trị vô cùng lớn, đập vỡ rồi cũng không phải là chuyện đền là xong!

Mọi người nhìn theo hai tay Trác Tinh Hỏa giơ lên cao, vẻ mặt đều khiếp sợ không thôi.

Trác Tinh Hỏa hừ lạnh, còn chưa đợi anh ta đập sứ thanh hoa xuống đất, cô tay đã bị người ta nắm lại.

Anh ta nghi ngờ quay đầu lại, thấy Sanh Ca đang nhìn anh với đôi mắt đầy ớn lạnh.

“Bỏ xuống, xin lỗi!”

Trác Tinh Hỏa nghe xong thì cười: “Cô là ai? Dám động vào người ông đây?”

Khổng Thục vội cười giải thích: “Cậu hai, đây là cô Sanh, giám đốc công ty mới nhậm chức hôm qua, lần này cô ấy không chấp thuận đơn xin nghỉ phép của cậu, tôi đã thuyết phục cô ấy nhưng cô ấy nói cậu không làm mà hưởng lương, sống chết sao cũng phải xong đã.”

Trác Tinh Hỏa nghe xong, trên trán nổi gân xanh, hung hăng trừng mắt nhìn Sanh Ca.

“Thì ra kẻ đầu têu là cô à! Tôi đã quay liên tục hai ngày trời, nghỉ ngơi một ngày thì đã sao? Cô mới đi làm có hai ngày đã không duyệt cho tôi nghỉ!”

Khổng Thực nhìn lửa tức giận của Trác Tinh Hỏa để đổ lên người Sanh Ca, trong lòng rất vui mừng, lặng lẽ lùi lại xem kịch.

Sanh ca lười nói thừa với thằng nhóc này: “Tôi hỏi cậu lần cuối, xin lỗi hay không?”

Trác Tinh Hỏa giận không kìm được: “Tôi không đánh phụ nữ nhưng đây là cô tự tìm lấy!”

Mọi người nghe được lời này, tựa hồ nhìn thấy kết cục bi thảm sắp tới của Sanh Ca, lần lượt cúi đầu không nỡ xem tiếp.

Thế nhưng, tiếng đánh người còn chưa kịp vang lên đã nhanh chóng kết thúc rồi.

Đám người không chờ được tiếng hét của Sanh Ca, thay vào đó họ nghe thấy tiếng hét đến tê tâm phế phổi của Trác Tinh Hỏa.

“Á đau đau đau! Nhẹ tay thôi cô! Cánh tay tôi sắp rời ra luôn rồi!”

Mọi người nghi ngờ nhìn sang thì phát hiện Trác Tinh Hỏa đang chạm mặt xuống đất, hai tay bị Sanh Ca vặt ngược vào sau lưng, nằm trên mặt đất với tư thế quỳ kỳ quái, mông bị giày cao gót của Sanh Ca giẫm lên.

Hình ảnh kêu rên không ngớt của anh ta thật buồn cười không thể tả xiết.

Trái lại vẻ mặt lạnh lùng của Sanh Ca, mọi người lại hô, làm tốt lắm!

Ngay đến phía bên người đại diện và trợ lý cũng bị động tác đẹp đẽ của Sanh Ca làm nhất thời quên luôn việc ra giúp.

Bị người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của mình, Trác Tinh Hỏa hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, lại càng hận Sanh Ca hơn nữa.

“Cô biết ông đây là ai không? Cô dám đánh tôi! Cô chết chắc rồi!”

Khổng Thục mặt mũi bàng hoàng tiến lên: “Cô buông tay ra đi! Đây là cậu hai nhà họ Trác của thánh phố Phương đấy! Cô dám đánh cậu ấy!”

Nhà họ Trác miễn cưỡng cũng có thể xem như họ hàng với nhà họ Lộc, nhưng trong mấy gia tộc lớn của thành phố S lại không hề nằm trong top, cũng chỉ có thể làm càn ở thành phố Phương mà thôi.

 

 

Sanh Ca chẳng những không buông tay mà ngược lại càng ấn chân vào mông Trác Tinh Hỏa mạnh hơn nữa.

Trác Tinh Hỏa lập tức kêu rên.

Khổng Thục thấy cô hoàn toàn không đặt mình trong mắt, giận đếm dậm chân, trên mặt đen như đít nồi: “Giám đốc Sanh cô xong đời rồi! Đừng có trách tôi không nhắc cô đấy nhá!”

Sanh Ca không để ý đến cô ta, cúi đầu nhìn xuống chân mình trên người Trác Tinh Hỏa.

“Nhãi con, cậu phục chưa hả? Mới có mấy năm không gặp mà đã dám leo lên đầu tôi tác oai tác quái.”

Nghe được lời nói của cô, Trác Tinh Hỏa đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó anh ta dùng hết sức quay mặt từ dưới đất lên, nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô.

Vẻ mặt anh ta đột nhiên chuyển từ đau đớn sang ngạc nhiên lại vui mừng không thôi.

“Cô là… chị Sanh Ca?”

Sanh Ca hừ một tiếng: “Nhớ ra rồi?”

Trác Tinh Hỏa liều mạng gật đầu: “Chị Sanh Ca em sai rồi, sớm biết là chị em nào dám làm càn đến vậy! Chị mau thả em ra đi! Em đau lắm đó!”

Lúc này Sanh Ca mới thả ra.

Trác Tinh Hỏa đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ nhẹ lên mặt xám xịt rồi lại che mông, nở một nụ cười lấy lòng, mời Sanh Ca ngồi vào ghế.

Khi mọi người nhìn thấy sự thay đổi đột ngột này, tất cả đều rất hoang mang.

Chuyện gì thế này?

Đã bảo là giận đến lôi đình rồi kia mà? Đã bảo là chết chắc rồi cơ mà?

Cái bản mặt nịnh hót của thiếu niên kia thật sự là của cậu hai nhà họ Trác hỗn thế tiểu ma vương đó sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play