Trong lúc cô đang thất thần, ông cụ Kỷ vẫn nói liên hồi: "...Thằng nhóc Ngự Đình này thật lòng thật dạ với cháu đấy, nhưng mà cô nhóc Sanh Ca con mới về được vài ngày, hai đứa đã gặp nhau chưa? Ấn tượng đầu của cháu đối với nó thế nào?"
"Chưa gặp ạ, ông nội Kỷ."
Sanh Ca thừa cơ nói luôn: "Mấy ngày nay cháu đều cho người mời cậu Ngự đến gặp mặt, nhưng dường như cậu Ngự đang cố ý trốn tránh cháu, thế nên vẫn chưa gặp được."
Vẻ mặt ông cụ Kỷ dần trở nên nghiêm trọng: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Ông ta gọi chú Lê quản gia vào thấp giọng dặn dò: "Đi gọi thằng nhóc Kỷ Ngự Đình đó qua đây, làm cái trò gì mà cứ trốn mất dạng không biết!"
"Vâng."
Từ đầu tới cuối Sanh Ca vẫn luôn nở nụ cười trên môi cùng tán gẫu thưởng trà với ông cụ Kỷ.
Mười phút sau, chú Lê bước vào.
"Ông chủ, tối qua cậu chủ không tới, nói là đi chấp hành nhiệm vụ."
“Hai ngày nay làm gì có nhiệm vụ gấp nào đáng để nó bỏ cả tiệc tẩy trần của vợ sắp cưới mình mà đi làm? Cái thằng nhóc thối này!"
Ông cụ kỷ chống mạnh gậy xuống, trước mặt Sanh Ca cũng không tiện mắng chửi quá đáng, vì vậy ông ta an ủi cô: "Đừng lo nhé nhóc Sanh Ca, hôm nay dù có phải trói nó lại, ông cũng sẽ bắt thằng nhóc đó đến đây."
Sanh Ca chẳng hề phản bác lại gì, ngược lại cười đến là ngoan ngoãn: "Nghe lời ông nội Kỷ hết."
Ông cụ Kỷ nhìn cô đầy quý mến, nhưng khi quay sang nhìn chú Lê, ông ta lập tức sầm mặt lại.
“Đi nói với thằng nhóc Kỷ Ngự Đình đó, hôm nay nếu dám không đến đúng giờ thì cút ra nhà thờ tổ mà quỳ ba ngày ba đêm đi! Quỳ đến lúc nào gãy chân thì thôi!"
Chú Lê lại đi mất.
Mười phút sau, ông ta lần nữa quay lại báo cáo với vẻ mặt ủ rũ.
"Cậu chủ bảo biết rồi, buổi tối làm nhiệm vụ xong sẽ về...nhà thờ tổ chịu phạt."
Ông cụ Kỷ giận đến mức sắp tắt thở tới nơi!
Nó thà đi chịu phạt còn hơn đến dự tiệc tẩy trần của vợ sắp cưới của mình, thẳng nhóc này nhất quyết phải đối nghịch với ông hay sao!
Trước mặt Sanh Ca, ông ta chỉ có thể căng da đầu mà mạnh tay hơn: “Nó không sợ bị phạt quỳ đúng không? Được thôi, chú đi nói lại với nó, nếu dám không tới thì phạt thêm một trăm roi!"
Chú Lê lập tức thay đổi sắc mặt.
“Một trăm roi ạ? Thưa ông chủ, ông nghiêm túc chứ?"
Ông cụ Kỷ đập gậy, quay mặt đi hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Chú Lê không dám đi truyền lại cái mệnh lệnh này: “Ông chủ, ông cũng biết tính tình cậu chủ ương ngạnh xưa giờ mà, nếu cậu ấy đã quyết tâm không tới thì sẽ đến nhà thờ tổ lãnh roi thật đấy! Nếu cậu ấy thực sự đi đến đó, vậy có nên đánh thật hay không? Nếu đánh thật thì mất mạng như chơi đấy ạ!"
Ông cụ Kỷ cũng thay đổi sắc mặt, cúi đầu im lặng.
Sanh Ca nhìn qua lại biểu cảm của hai người.
Nghe vẻ chuyện phạt roi gì đó của nhà họ Kỷ này không hề đơn giản.
Một trăm roi mà đã có thể giết chết một người đàn ông mạnh mẽ cường tráng xuất thân bộ đội như Kỷ Ngự Đình?
Nhưng lời của ông cụ Kỷ đã ra khỏi miệng rồi.
Ngay mặt Sanh Ca mà nói không trừng phạt Kỷ Ngự Đình ư? Ông ta không xuống nước được. Nhưng nếu thật sự sẽ đánh chết Kỷ Ngự Đình, ông ta cũng không làm được.
Không khí trong phòng mắt thấy trở nên chập chùng không yên.
Sanh Ca biết, ông cụ Kỷ không nói là đang đợi cô mở miệng.
Cô mỉm cười uyển chuyển, mềm giọng nói: "Ông nội Kỷ, nghe chú Lê nói thì chuyện phạt roi này có vẻ ghê gớm quá, tiệc tẩy trần thôi mà, chấp hành nhiệm vụ mới là việc chính. Cậu Ngự không tới thì thôi, cũng có gì to tát lắm đâu, ông đừng trừng phạt anh ấy."
Ông cụ Kỷ vỗ nhẹ tay cô rồi lại thở dài: "Thật là một đứa nhỏ bao dung độ lượng, có điều uất ức cho con rồi."
"Không sao đâu, ông nội Kỷ.
Cô càng tỏ ra rộng lượng bao nhiêu thì ông Kỷ sẽ càng cảm thấy có lỗi với cô bấy nhiêu.
“Nhóc Sanh Ca cháu đừng lo, cho dù tối nay nó không đến, ông vẫn sẽ tìm cách cho cháu gặp mặt nó! Để nó mặt đối mặt mà xin lỗi cháu!"
…
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Sanh Ca vừa xuất hiện đã thu hút tầm mắt của toàn bộ khách tham gia, trở thành tâm điểm chú ý.
Cô mặc một bộ váy tua rua họa tiết hoa thủy tiên kết hợp cùng lối trang điểm trang nhã tinh tế, mọi cử chỉ cũng đẹp đẽ đến không thể tả.
Bữa tiệc tối nay vốn dĩ được tổ chức vì cô.
Sanh Ca bước lên sân khấu trước ánh mắt của mọi người, cô phát biểu đôi lời chính thức về việc trở về thân phận công chúa nhỏ của nhà họ Lộc một cách khéo léo tự nhiên.
Đợi cô nói xong, Lộc Thiệu Nguyên bước lên sân khấu công bố tin đính hôn của cô và Kỷ Ngự Đình trong tiếng hò reo của đám đông.
Bởi vì đến tận cuối buổi tiệc Kỷ Ngự Đình vẫn không xuất hiện nên Lục Thiệu Nguyên chọn cách đơn giản hóa vấn đề, lướt qua nhanh chóng hòng giảm bớt sự chú ý của khách mời tại buổi tiệc.
Buổi tiệc tiến vào giai đoạn trung gian.
Sau khi mời rượu tất cả các khách mời xong, Sanh Ca đến ngồi trên một chiếc bàn nhỏ kín đáo mà thưởng rượu.
Nhìn cô ngồi lẻ loi một mình uống rượu, Phó Thần Dật cảm thấy hơi đau lòng, vì vậy anh ta đi đến ngồi xuống chỗ đối diện cô.
"Sanh Ca, thực ra em không bằng lòng với hôn ước giữa mình và Kỷ Ngự Đình, có đúng không?"
Cô lắc lư ly rượu một cách tao nhã, không nói gì.
Phó Thần Dật: "Em xem anh ta đi, trong ngày quan trọng như hôm nay mà còn vắng mặt để em một mình chịu đựng sự cười cợt của mọi người. Nếu em ở bên cạnh người đàn ông như vậy, về sau anh ta nhất định sẽ không yêu thương em đâu."
Sanh Ca cười xùy: "Cậu Phó, hình như hôm nay ngoại trừ anh ra thì làm gì có người nào dám cười cượt em đâu nhỉ?"
Phó Thần Dật buồn bực: "Đó là bởi vì chú Lộc đã điều tiết bầu không khí hiện trường vô cùng thích đáng. Sanh Ca, anh thực sự rất hối hận đã không để bố mẹ mình nói chuyện với chú Lộc chuyện hôn ước của em sớm hơn, nhưng nếu em đồng ý ở bên anh, anh sẵn lòng chống lại nhà họ Kỷ vì em!"
"Cậu Phó không cần làm vậy đâu, em không đồng ý." Sanh Ca chẳng chút do dự.
"Tại sao chứ? Chẳng lẽ em thực sự thích Kỷ Ngự Đình?"
Sanh Ca đặt ly rượu xuống nghiêm túc nói: "Em không thích anh ta, cũng sẽ không kết hôn với anh ta. Với anh cũng thế, em chỉ coi là bạn với anh, chúng ta không thể nào tiến tới hôn nhân, mong cậu Phó hiểu cho."
Phó Thần Dật tái mặt không nói được lời nào.
Mười một giờ đêm.
Tiệc tẩy trần của nhà họ Lộc vừa kết thúc, Tự Niên, người vẫn luôn rình xung quanh nhà họ Lộc nhanh chóng chạy đến chiếc xe đã đậu cách đó hai trăm mét.
Nhân khi không ai để ý, anh ta mở cửa ngồi vào xe.
Còn chưa kịp ngồi vững, người đàn ông đã đợi sẵn từ lâu trong xe lập tức hỏi.
"Sao rồi?"
Tự Niên: "Ông chủ cứ yên tâm, anh đã đe dọa bịt miệng mấy nhà khác rào trước, lại thêm ông Lộc xử lý vô cùng thỏa đáng nên không ai dám cười nhạo sau lưng cô Sanh Ca."
Cảm giác áy náy của Kỷ Ngự Đình được giảm bớt đi vài phần.
"Có phải cô ấy rất không vui hay không?"
Tự Niên suy nghĩ một chốc: "Có đâu, tôi thấy cô ấy tán gẫu với cậu Phó lâu ơi là lâu, trông ra vui vẻ phết."
Kỷ Ngự Đình mím chặt môi, sắc mặt lập tức tái đi, đôi mắt đen láy nhuốm vẻ cô đơn.
Trong xe không bật đèn, Tự Niên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng anh ta rõ ràng cảm nhận được bầu không khí xung quanh nháy mắt như biến thành hầm băng vậy.
Đáng lẽ anh ta không nên nhắc đến Phó Thần Dật, Tự Niên tức giận vả cái mồm thối của mình, đổi chủ đề hỏi: "Ông chủ, đã muộn rồi, anh định bao giờ quay lại nhà họ Kỷ?"
Kỷ Ngự Đình cân nhắc một lúc: "Đợi thêm đã."
Một tiếng sau Kỷ Ngự Đình mới trở lại nhà họ Kỷ.
Nhớ rằng hôm nay mình bị ông cụ Kỷ phạt can tội vắng mặt, anh tự giác đi đến nhà thờ tổ thay vì trở về biệt thự.
Vừa mới bước tới vào nhà thờ tổ đã thấy chú Lê đứng đợi sẵn ở cửa, hiển nhiên đã đợi anh rất lâu.
"Cậu chủ, buổi tối ông chủ vừa về đã nói cảm thấy không khỏe, cậu đi xem thử coi thế nào."
Kỷ Ngự Đình không nghĩ nhiều, lập tức đi theo chú Lê.
Khi đi đến phòng khách trên tầng hai, chú Lê đột nhiên dừng lại làm tư thế mời với anh.
Anh cau mày: "Đây không phải phòng ông nội, sao chú lại đưa cháu tới đây?"
Sắc mặt chú Lý không chút thay đổi: "Tay chân ông chủ yếu, hôm nay vừa đi tới đây đã thấy khó chịu trong người, vậy nên mới nằm luôn trong này."
Kỷ Ngự Đình không nói gì, hiển nhiên không tin lời này lắm.
Chú Lý nhìn thẳng vào mắt anh mà nhấn mạnh: “Cậu chủ, cậu cho rằng tôi dám lấy sức khỏe ông chủ ra để đùa cợt ư? Ông chủ đang ở bên trong, cậu mau vào đi, đến muộn ông chủ lại giận cho."
Anh nửa tin nửa ngờ đẩy cửa bước vào, vừa bước vào trong được hai bước thì lập tức bị chú Lê từ phía sau đẩy vào, sau đó đóng cửa khóa lại.
"Chú Lê, mở cửa ra!"
Đập cửa một hồi mà bên ngoài vẫn chẳng có tí tiếng động nào, xem ra người nọ đã rời đi.
Kỷ Ngự Đình đang bối rối thì một giọng nói vừa nhẹ nhàng lại quen thuộc của phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng.
"Vô dụng thôi, cậu Ngự cứ trốn tôi mãi nên ông nội Kỷ đã cố ý sắp xếp chuyện tối nay."
Giọng nói này...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT