Lộc Thập Nhất cảm thấy rất đau lòng cho cô, nhưng lại không thể không dội cho cô một gáo nước lạnh: “Cô chủ à, cô tỉnh táo lại đi, anh Phong đã mất rồi, tro cốt của anh ấy cũng được chôn ở nghĩa trang thành phố Phương. Nửa năm nay cô đã tự mình đến đó rất nhiều lần rồi, cô có còn nhớ không!”
Sanh Ca đông cứng cả người, trên khuôn mặt xuất hiện sự nghi ngờ chính bản thân mình.
Lộc Thập Nhất kiềm chế sự nghẹn ngào lại: “Cô đừng hành hạ bản thân mình nữa, anh Phong sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đâu, cô hãy buông tha cho bản thân mình đi! Ban nãy chắc là cô đã nhìn nhầm rồi!”
Đúng vậy.
Làm sao một người đã chết được nửa năm rồi lại xuất hiện trong quán bar Mật Sắc ở thành phố S được.
Là cô đã phát điên rồi...
Đôi mắt trong veo dần dần phủ đầy sương, cô ôm chặt trái tim mình, lại cảm thấy nghẹt thở khó chịu.
Lộc Thập Nhất thấy cô đau lòng như vậy thì cũng bật khóc theo: “Cô chủ, cô say rồi, chúng ta đi thôi, Lộc Thập Ngũ và mọi người đã đặt khách sạn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi sớm thôi.”
Sau khi mừng hụt một trận, thì Sanh Ca dường như đã nản lòng, cả người mềm nhũn mất hết sức lực.
Sau sự việc này, cô thực sự không có tâm trạng tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa, vì vậy cô cũng dứt khoát nghe lời Lộc Thập Nhất trở về khách sạn.
Bọn họ vừa đi xuống lầu, đúng lúc Tự Niên từ một thang máy khác đi ra, ung dung thong thả bước vào phòng riêng VIP ở góc trong cùng.
......
Đến khách sạn, vừa bước vào phòng, Sanh Ca đã lao vào phòng tắm, vặn vòi sen, để nước chạy ở mức tối đa.
Nước nóng hổi, nhưng trái tim cô dường như đã tê dại, toàn thân lạnh ngắt.
Cô để vòi hoa sen xối xả từ trên đầu xuống, cố gắng đánh thức lý trí của mình từng chút một.
Đôi mắt đã cay xót không chịu được, nước mắt lặng lẽ hòa vào nước nóng rồi biến mất không chút tăm tích.
Nội tâm cô đã nói đi nói lại với bản thân mình rằng Phong Ngự Niên đã chết, anh vì cô mà chết, cả đời này anh không thể quay lại được nữa.
Tại cửa phòng, Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Ngũ nhìn thấy trạng thái của Sanh Ca khi quay về đều rất kỳ lạ.
“Lúc cô chủ nói hôm nay phải đi dự tiệc tâm trạng không phải là cũng còn ổn định lắm sao? Sao lại trở về với trạng thái này? Bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lộc Thập Nhất thở dài: “Cô chủ uống say. Hình như nhìn thấy một người đàn ông có bóng lưng rất giống anh Phong, lại nhớ đến những chuyện đau lòng đó.”
Nhóm người nghe vậy, không hẹn mà cùng đồng thanh thở dài.
......
Ngày hôm sau, khi Sanh Ca tỉnh dậy, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô thu dọn là tâm trạng tồi tệ của mình tối hôm qua, chính thức lên đường trở về nhà họ Lộc.
Khu biệt uyển cũ của nhà họ Lộc rất lớn, toàn bộ núi núi An Ninh ở ngoại ô thành phố S đều đã được tổ tiên của Nhà họ Lộc mua lại, tất cả các biệt thự đều được bao quanh bởi núi và nước, bốn mùa phong cảnh tuyệt đẹp, không khí cũng vô cùng tốt.
Chú ba và chú tư của Sanh Ca đều sống trên sườn núi. Khi Sanh Ca lái xe lên, trực tiếp bỏ qua hai biệt thự và đi thẳng đến nơi ở của Lộc Thiệu Nguyên ở đỉnh núi.
Người quản gia già chú Lâm, đã đợi ở cửa biệt thự rất lâu rồi.
Thấy xe của Sanh Ca dừng lại, ông ta chạy lon ton tới trước và tự mình mở cửa giúp Sanh Ca.
“Cô chủ đã trở lại rồi, boss nhớ cô lắm đấy, boss đang ở trong phòng sách đợi cô.”
“Được rồi, chú Lâm vất vả rồi.”
“Không dám không dám ạ.”
Chú Lâm được yêu thương mà kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nhóm vệ sĩ của Sanh Ca, tất cả đều không mang theo gì cả: “Cô chủ, sao cô không mang theo hành lý?”
Vẻ mặt của Sanh Ca nhàn nhạt: “Cháu chỉ trở về thăm cha tôi mà thôi, cháu không định trở lại đây.”
Khu biệt uyển cũ của nhà họ Lộc có quá nhiều người khiến cô phiền lòng, cô sợ mình ở lại đây ban đêm sẽ không thể ngủ được mất.
Cô đi thẳng vào đại sảnh, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót từ cầu thang đi xuống.
Tống Niên mặc một chiếc váy ngang hông màu vàng nhung phiên bản giới hạn, trang điểm tinh tế, mỗi bước đi đều thướt tha yểu điệu. Một đôi mắt hạnh tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Sanh Ca.
Chị ta còn chưa qua ba mươi tuổi nên làn da được chăm sóc cực kỳ tốt, cả hai trông giống như hai chị em vậy.
Sanh Ca chỉ hờ hững liếc nhìn chị ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại và bước lên lầu.
Tống Niên cau mày, có chút không vui cản đường cô.
“Cô chủ nhà học Lộc của chúng ta đã nhiều năm không về nên càng ngày càng không biết phép tắc rồi. Gặp tôi mà còn không biết lên tiếng chào hỏi nữa? Sau khi ở vài năm trong cô nhi viện, quả nhiên đã không có chút giáo dục rồi.”
Sanh Ca không bị chị ta khiêu khích, khóe miệng nhếch lên sự châm chọc.
“Sống ở biệt thự lâu như vậy, chị thật sự cho rằng mình là nữ cậu Ngự ở đây sao? Dựa vào chị mà cũng xứng làm trưởng bối của tôi à. Muốn để tôi coi trọng chị, chị có thể gánh vác nổi không?”
Tống Niên hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Sao tôi lại không chịu nổi? Tôi là mẹ danh chính ngôn thuận của cô đấy!” Sanh Ca tặc lưỡi hai lần, đôi môi đỏ mọng lạnh lùng và đầy kiêu ngạo.
“Người mẹ chỉ lớn hơn tôi có năm tuổi, chị không cảm thấy khó coi, không chán ghét hay sao?”
Cô ghé sát tai Tống Niên thì thầm: “Hãy trân trọng cuộc sống giàu sang quyền quý của chị bây giờ đi. Dù sao thì sau này, tài sản của nhà họ Lộc sẽ do tôi thừa kế hết. Đến lúc đó chị cứ chờ cuốn gói cút khỏi đây đi!”
“Cô!”
Tống Niên rất tức giận.
Đã nhiều năm không gặp nhau rồi, cô vẫn kiêu căng ngạo mạn như ngày nào, hoàn toàn không hề xem chị ta ra gì cả.
Chị ta chỉ mong sao có thể xé toạc cái miệng này ran gay lập tức!
Nhưng khi nghĩ lại, Tống Niên lại không tức giận nữa.
Chị ta mỉm cười tự hào: “Có chuyện này tôi phải chúc mừng cô. Mới tối hôm qua, Ông cụ Kỷ đã đích thân đến đây, ông chủ cũng đã đồng ý lời cầu hôn của bọn họ rồi. Cô lại sắp phải kết hôn rồi.”
“Cô nói cái gì?”
Sanh Ca sắc mặt hơi thay đổi: “Cha, ông ấy đính hôn cho tôi ư? Tại sao ông ấy lại có thể tự mình quyết định mà không hề hỏi qua tôi!”
Tống Niên tự đắc nâng cằm lên: “Cô tự mình mình đi lên đó chất vấn ông ấy đi.” Vẻ mặt Sanh Ca u ám, cô đã không còn tâm trạng để đấu đá với Tống Niên nữa rồi, cô bước nhanh lên lầu, vào phòng sách.
Tống Niên nhìn bóng dáng cô vội vã mà trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Nghe nói cháu trai cả của nhà họ Kỷ này tính tình bạo lực và độc ác, trước đây ông cụ Kỷ có cưỡng ép một vài người phụ nữ đến giường của anh, nhưng không có ai đứng dậy đi ra được, toàn bộ đều bị người ta khiêng ra, trên người còn có vết thương, đoán chừng anh có sở thích ngược đãi phụ nữ.
Hơn nữa nghe nói anh bị thương trên chiến trường biên cương, nên cả khuôn mặt đã bị hủy rồi, trông vô cùng xấu xí.
Tống Niên che miệng thầm cười.
Nếu Lộc Sanh Ca, con đàn bà chết tiệt này, thực sự kết hôn với loại đàn ông đó, thì thật sự là rất hả hê.
Cô ta vui mừng vô cùng, vặn eo đi vào bếp xem tổ yến đã nấu chín chưa.
Sanh Ca bước trên lối đi, càng nghĩ càng tức giận, đẩy cửa phòng sách ra.
Cô còn chưa kịp chất vấn câu nào thì đã nhìn thấy Lộc Thiệu Nguyên với bộ râu bạc trắng, khuôn mặt đầy khắc khổ đang ngồi trên xe lăn, khi nhìn thấy cô bước vào, ông ấy đã mừng rỡ trào nước mắt.
“Con yêu, mau đến đây để cha xem thử coi con có ốm đi hay không?”
Sanh Ca bước vào với tâm trạng phức tạp, chậm rãi ngồi xổm xuống bên chiếc xe lăn của ông ấy.
“Chân của cha bị sao vậy? Con nhớ rằng trước khi đi cơ thể của cha rõ ràng là rất tốt mà.”
Lộc Thiệu Nguyên cười nhẹ: “Cha già rồi, nên bênh là chuyện bình thường mà, chỉ là ngày nào cũng nhớ đến con. Nếu lần này con đã về rồi thì cứ sống ở nhà họ Lộc với cha đi, có được không?”
Sanh Ca đau lòng giúp ông ấy xoa xoa chân và thỏa hiệp: “Được, con có thể trở về đây sống, nhưng con không đảm bảo rằng sẽ thường ở đây. Cha biết đấy, con không hợp với người phụ nữ Tống Niên đó.”
“Cô ấy là mẹ kế của con.”
“Chị ta không phải! Cha mà nói nữa là con sẽ tức giận đấy!”
“Được, được, được rồi, cha sẽ không nhắc tới nữa.” Lộc Thiệu Nguyên nhìn cô đầy cưng chiều, đôi tay rộng rãi nhưng đã đầy nếp nhăn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lộc Thiệu Nguyên hỏi cô mốt đống câu hỏi về việc cô ăn uống có tốt không, ngủ như thế nào, có bị bắt nạt hay không đại loại như vậy.
Hai người trò chuyện rất hòa hợp.
Nói được nửa chừng, Sanh Ca chợt nhớ ra chuyện mà ban nãy Tống Niên vừa nói.
“Cha, người phụ nữ đó vừa rồi nói là cha đã giúp con đính hôn, có thật không?”
Nếu như cô đã biết rồi thì Lộc Thiệu Nguyên cũng không giấu giếm nữa: “Đúng vậy, tối hôm qua ông cụ Kỷ đích thân mở lời, nên đã đính hôn. Là cháu trai trưởng của nhà ông ấy Kỷ Ngự Đình, một chàng trai rất tốt, cha cũng rất thích, cậu ta...”
Lộc Thiệu Nguyên khen ngợi một tràn dài, Sanh Ca không hề nghe lọt lỗ tai lấy một chữ.
Trong đầu cô chỉ có dòng chữ “Kỷ Ngự Đình”, cháu trai của nhà họ Kỷ.
Kỷ Ngự Đình, lại là Kỷ Ngự Đình!!
Mẹ nó, gần đây cô đã trêu chọc ai vậy?
Tại sao cái tên của người đàn ông này lại cứ luôn ám ảnh bên tai cô?
Thật là khó chịu cực kỳ mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT