Sắc mặt Lộc Hoa u ám, cưỡng chế kéo hai người ra, sau đó vung nắm đấm sắc bén về phía Phong Ngự Niên.
Phong Ngự Niên tránh không kịp, đau đến kêu ra tiếng, buộc phải lùi lại hai bước.
Anh liếm mùi ngai ngái, đưa tay lau vết máu chảy ra trên khóe miệng.
Sanh Ca đã được Lộc Hoa bảo vệ đằng sau, thấy anh bị đánh đáy mắt hiện lên tia lo lắng, lại chuyển thành vui mừng khôn xiết, suýt chút nữa vỗ tay khen hay.
Ức hiếp cô bị đánh một cái là còn nhẹ chán!
Nên chơi chết tên chó má này mới phải!
“Nghe nói tổng giám đốc Phong đã quen bạn gái mới rồi, còn quấn quýt mãi không buông với vợ cũ thế này không được hay cho lắm nhỉ?” Lộc Hoa nhếch môi cười khinh, trở lại vẻ dịu dàng cao quý thường ngày, tựa hồ người đánh người vừa rồi không phải là anh ấy vậy.
Phong Ngự Niên ngước mắt lên nhìn chằm chằm, cho dù là mặt bị đánh anh cũng không hề thua kém Lộc Hoa như cũ.
“Vợ trước thì nói thế nào cũng là vợ, tổng giám đốc Lộc lấy lập trường gì mà che chở cho vợ của tôi vậy?” Một giây này nhớ kỹ.
Cuối cùng anh cố ý cắn chặt chữ "của tôi", giống như một con sư tử kiêu ngạo, đối mặt với kẻ thù thèm muốn con mồi, tuyên bố chủ quyền không nhường bước.
Chỉ dựa vào tôi là anh trai của em ấy!
Nụ cười trên mặt Lục Hoa dần nguội lạnh.
Nhưng lời này anh ấy không hề nói ra miệng, bởi vì Sanh Ca đang nắm chặt lấy tay của anh ấy.
Anh ấy hừ ra tiếng: “Tổng giám đốc Phong thực sự rất thú vị, Sanh Ca là một người có suy nghĩ độc lập, cô ấy có quyền chọn ai và không chọn, tại sao tổng giám đốc Phong đây lại phải xen việc riêng của cô ấy?”
Ánh mắt của hai người chạm nhau, khí thế không ai thua ai, không lùi bước.
Ánh mắt tựa hồ đánh vào không trung, hận không thể giết chết đối phương, lại mãi không phân được thắng bại.
Mùi thuốc súng nồng nặc khắp ga ra.
Sanh Ca sắp bị mùi thuốc súng nồng nặc này giết chết rồi, đi làm mệt mỏi cả ngày trời, cô chỉ muốn kết thúc cái đấu trường tu la này càng sớm càng tốt.
Cô ho khan hai cái: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm, anh Lộc và anh Phong cũng nên về đi.”
Ngự Phong Niên thấy cô muốn đi, vội tiến lên hai bước giữ cô lại.
Lộc Hoa tiến lên một bước ngăn anh lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, chính là ý cảnh cáo.
Dù sao cũng là địa bản của công ty người ta, Ngự Phong Niên cũng không tiện ra mặt quá trớn, chỉ nhìn Sanh Ca cười: “Cô vẫn chưa ăn cơm đúng không? Không bằng cùng nhau đi ăn bữa tối, chúng ta nói chuyện một chút?”
Sanh ca còn chẳng muốn nghĩ đến.
“Không đói, không ăn, không nói chuyện!”
Mặt Ngự Phong Niên đen như đít nồi, Lộc Hoa cười khúc khích.
Tiểu công chúa nhà anh nói chuyện sảng khoái vậy đấy!
Giống như thắng được một ván, Lộc Hoa nhìn Ngự Phong Niên khiêu khích, mở miệng hỏi Sanh Ca: “Nhóc con, trời sắp tối tới nơi rồi, anh đưa em về nhé?”
Sanh Ca quay đầu, thấy được ánh mắt như báo hiệu chiến tranh của hai người đàn ông.
Cô cạn lời, lại bắt đầu rồi…
Thật mong ông trời đưa hai người đàn ông này đến với nhau luôn đi để lỗ tai cô được yên tĩnh một tý.
Cô mỏi mệt thở dài: “Không cần đâu, bản thân tôi quen đường của mình rồi.”
Nói xong, cô nhanh chóng ngồi lên chiếc Santara nhỏ, phóng đi thật nhanh.
Hai người đàn ông trong ga ra vẫn đang giành giật nhau không dứt.
Bởi vì Sanh Ca không đồng ý lời mời của Lộc Hoa, coi như hòa một bậc với Ngự Phong Niên, anh cười đầy ẩn ý: “Xem ra tổng giám đốc Lộc cũng không hiểu vợ cũ của tôi cho lắm.”
Lộc Hoa lạnh lùng liếc qua: “Tôi và em ấy cùng lớn lên so ra thân thuộc hơn anh nhiều.”
Nghe được câu này sắc mặt Ngự Phong Niên thay đổi.
Lộc Hoa thấy anh thay đổi sắc mặt, trong lòng thoải cực kỳ: “Tôi khuyên tổng giám đốc Phong nên để ý đến người trước mặt, đừng nghĩ đến người đã mất đi mà không cách nào lấy lại được nữa.”
Nói xong, Lộc Hoa nhẹ nhàng rời đi lên tầng cùng Hoa Vân.
Lần này, may mà anh ấy sớm nhìn thấy từ camera giám sát, nên lập tức ra lệnh phong tỏa ga ra phía dưới, không cho nhân viên xuống dưới, nếu không cô công chúa nhỏ của anh ấy sẽ lại làm ầm lên rồi.
Trong ga ra, Phong Ngự Niên đứng thẳng người, vẻ mặt cũng vì ánh đèn mờ mà tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Lưu Niên thoáng qua nhìn sếp nhà mình từ xa, lòng càng thêm khó chịu.
Sếp nổi sóng không thôi là vì Sanh Ca ở cùng Lộc Hoa, lẽ nào ngài ấy không phát hiện ra bản thân mình rất quan tâm đến Sanh Ca hay sao?
Như vậy cô có bằng với cô Mộ hay không?
Cô ấy là một cô gái tốt đến vậy, vì chủ tịch nhà mình mà bị ông cụ đuổi ra nước ngoài chịu không ít khổ cực bao năm qua.
Hơn nữa sếp cũng từng nói kết hôn với cô Mộ rồi sẽ yêu thương bảo vệ cô ấy thật tốt, bây giờ lại đối xử lạnh nhạt với cô Mộ đến vậy, thật tại thực sự làm người ta phải đau lòng mà.
Càng nghĩ càng giận, anh ấy không cam lòng mà gửi cho Mộ chỉ Ninh một tin nhắn ngắn, kể lược lại chuyện hôm nay.
Anh ấy mong sau khi Mộ Chỉ Ninh thấy được, có thể lần nữa lấy lại được trái tim chủ tịch!
“Lưu Niên, đi!”
Phong Ngự Niên không biết nghĩ gì gọi một tiếng, nhanh chóng lên xe, đợi Lưu Niên lên lái xe.
Lưu Niên thu liễm lại tâm trạng của mình, chạy chậm đến ghế lái.
Sanh ca lạc đường rồi.
Chỉ đường chết tiệt này không biết chuyện gì đang xảy ra, nó liên tục hiển thị tín hiệu yếu, và cô ấy tình cờ đang lái xe trên con đường phân nhánh nhiều hướng phức tạp nhất thành phố Phương, cô bị chỉ đường đưa đến chỗ lắm ngã này.
Cô đã đi lòng vòng trên con đường này hai lần rồi.
Vô tình liếc thấy một chiếc xe phía sau dường như có chút quen quen, cô chợt nhận ra xe kia bám theo mình từ nãy đến giờ.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy biển số quen thuộc của chiếc xe, Phương A66699.
Xe của Ngự Phong Niên?
Sanh ca lập tức phát lửa giận, tên đàn ông chó má này theo cô làm gì?
Cô hận không thể lập tức dừng xe, bóp chết tên đàn ông chó má kia, rồi ném lên mặt trăng cho khuất mắt cô.
Nhưng cô chỉ nghĩ mà thôi, chuyện vừa rồi ga ra khiến cô biết rõ giá trị võ lực của tên đàn ông chó má này rõ ràng cao hơn cô.
Đánh không lại thì chạy thôi!
Sanh Ca tăng tốc, định tìm con phố nào phức tạp hơn để thoát khỏi cái đuôi theo sau.
Trong xe phía sau, Lưu Niên hỏi: “Sếp, người của chúng ta đã làm nhiễu tín hiệu chỉ đường của cô Sanh, nhưng cô ấy phát hiện ra chúng ta rồi, cũng không dựa theo chỉ đường chúng ta sắp xếp cho cô ấy, cô ấy muốn cắt đuôi chúng ta.”
Phong Ngự Niên nhìn chằm chằm vào Santara xanh đang đi lung tung trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại nóng như lửa đốt.
Cô thật sự rất kiêu ngạo! cũng rất phách lối!
Lần này không có Lộc Hoa cản trở, anh ở thế tất làm được.
Nếu như không dạy dỗ cô một trận ra trò, để cô biết được kết cực của việc đắc tội với bản thân thì cái tên Phong Ngự Niên của anh viết ngược lại!
“Tăng tốc, tìm cơ hội vượt qua cô ấy, đến khi an toàn thì ép xe cô ấy dừng lại.”
“Vâng.”
Hai chiếc xe chạy như bay trên đường cao tốc.
Nhưng Santara nhỏ bé của Sanh ca, sao có thể là đối thủ của siêu xe Lamborghini Hurricane của Phong Ngự Niên, tốc độ của hai chiếc xe hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Nhìn thấy xe của Phong Ngự Niên đuổi theo gắt gao, tư thế có lẽ sẽ vượt qua cô.
Sanh Ca nghiến răng chăm chú quan sát ngã tư, nhìn thấy phía trước không xa có đèn giao thông.
Cô nhếch môi ranh mãnh, trong lòng đã có tính toán.
Đến mét cuối cùng của vạch liền ở ngã tư sắp tới, cô đánh tay lái sang làn đường rẽ trái, sau đó lợi dụng giây cuối cùng đèn vàng, đạp ga tăng tốc rồi lao qua.
Đợi xe của Phong Ngự Niên phát hiện ra ý định của cô, thì đã là đèn đỏ rồi.
Sanh Ca nhìn thấy chiếc Lamborghini Hurricane buộc phải dừng lại, nhỏ dần trong gương chiếu hậu, trong lòng vui đến vỡ òa!
Đấu kỹ năng lái xe với cô?
Con cừu non Phong Ngự Niên còn kém xa một chút!
Cô đang vui mừng thì hai chiếc xe ô tô màu đen đột ngột lao ra khỏi ngã tư hai bên trái phải, thấy dáng vẻ uy hiếp, có ý buộc cô phải dừng lại.
Vậy mà lại còn có người khác nhắm vào cô?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT