Sanh Ca cũng không che giấu: “Phải nếu không phải là vậy sao có thể bắt được anh.”
Ninh Thừa Húc nở nụ cười, trên miệng có phần thê lương.
“Em bắt đầu phòng bị tôi từ chừng nào?”
“Từ lúc anh lấy súng lục ra, muốn tôi chọn bắn chết Phong Ngự Niên hay Mộ Chỉ Ninh, tôi đã biết là anh có gì đó không đúng rồi.”
Vậy mà lại nghi ngờ anh ta từ lúc đó rồi sao?
Ninh Thừa Húc nhìn cô, có chút khó mà tin được.
Mặt mày cô vô cảm nói tiếp: “Mãi đến lần trước anh muốn rời khỏi thành phố Phương, tôi vô tình thấy người áo đen đó ở hành lang quán bar Sắc Giới, lại thêm vụ tạt axit sunfuric xảy ra vào ngày đó, tôi mới nghi ngờ anh có mối liên hệ đến chuyện hại nhà họ Lộc.”
Ninh Thừa Húc ảm đạm cười: “Thì ra là vậy.”
“Anh Húc, anh thực sự là người duy nhất tôi ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn, nhưng sao anh lại muốn giết cả tôi?”
Anh ta lắc đầu, vậy mà vẫn phủ nhận: “Tôi không hề, em không biết lúc trước nhà họ Lộc công bố tin em đã chết tôi đã đau lòng đến cỡ nào đâu, mãi đến nửa tháng trước tôi mới biết em còn sống, chỉ có giả vờ hợp tác tôi mới có thể đến thành phố Phương gặp em.”
“Nếu như em còn yêu tôi, tôi có thể vì em mà chống lại bọn họ đến cùng, nhưng mà… bên cạnh em lại có quá nhiều con chó đáng ghét như vậy!”
“Hôm ở quán bar, tôi đứng ở tầng hai vốn không muốn ra tay, mãi đến khi Phong Ngự Niên đi vào, tôi biết anh ta sẽ bảo vệ em nên mới ra tay, tôi không muốn tính kế em, sao tôi nỡ làm em bị thương cho được.”
Anh ta nói không ngừng, đôi mắt phượng trìu mến nhìn Sanh Ca, tuy rằng sắc mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp không gì sánh bằng của anh ta.
Nhưng Sanh Ca không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của anh ta, cười nhạo nói.
“Anh nói lời này không cảm thấy nực cười lắm à? Nếu như anh ấy không cản lại giùm tôi thì người bị thương bây giờ là tôi, còn nói không hãm hại tôi.”
Đôi mắt cô ấy càng lúc càng lạnh, cũng lười nói những lời vô nghĩa: “Anh đừng giấu nữa, tôi muốn biết người muốn hại nhà họ Lộc tôi đến cùng là ai, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm khó anh.”
Ninh Thừa Húc rủ mắt xuống, khóe miệng bi thương nói một câu.
“Em có lẽ sẽ tha cho anh, nhưng anh ta thì không”
Anh ta?
Sanh Ca nhíu mày: “Anh đang nói đến ai?”
Ninh Thừa Húc lại nâng đôi mắt phượng của mình lên nhìn cô, buồn bã nói: “Em Sanh, cục cưng của em chẳng phải loại tốt đẹp gì, anh ta vẫn luôn dùng diễn xuất của mình lừa em, gạt em, anh ta còn có nhiều bí mật hơn cả anh, có thế nào em cũng đừng để anh ta lừa.”
“Anh ấy có bí mật, tôi vẫn biết, là chẳng muốn hao tâm tổn trí để ý đến mà thôi.” Vẻ mặt Sanh Ca lạnh lùng.
Dù sao cô chỉ có thỏa thuận một năm với Phong Ngự Niên, sau đó sẽ không còn liên lạc với nhau nữa, cô cũng không quan tâm lắm đến bí mật của anh.
Ninh Thừa Húc ngạc nhiên nở nụ cười: “Xem ra em Sanh cũng chẳng để ý đến anh ta cho lắm! Tốt ghê, rm nên cảm ơn tôi, dù sao tôi cũng đã giải quyết giùm em một kẻ bám đuôi.”
Thấy cô cau mày, con ngươi xanh biếc của Ninh Thừa Húc ra vẻ kinh ngạc.
“Em Sanh không biết à? Vậy là anh ta không thành thật rồi, nếu em không ngại thì tự mình nhìn thử vết thương của anh ta xem, em sẽ biết ngay anh ta đã giấu em nhiều thế nào.”
Nhìn vết thương của anh?
Sanh Ca nhíu mày, không phải vết thương của anh chỉ là một vết thương ngoài da thông thường do axit sunfuric gây ra sao?
Trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, trên mặt Ninh Thừa Húc vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng nụ cười đó nhìn có chút xấu xa, không giống như đang nói dối, giống như là đã biết điều gì đó hơn.
“Anh nói rõ ra đi.”
Ninh Thừa Húc lắc đầu, chỉ cười mà thôi.
Sanh Ca hơi khó chịu, nhưng không cách nào ra tay với anh ta được.
Anh ta là trưởng phòng cục điều tra bí mật, của quân đội Trung Hoa, địa vị trên thế giới rất cao, cô không có lý do chính đáng ra tay, càng không thể chuốc thêm phiền phúc cho mình và anh cả.
Cô thu hồi lại ánh mắt, quay người rời khỏi phòng nhỏ.
Cửa vừa đóng thì Phong Ngự Niên đi đến.
“Sao hả? Anh ta nói không?”
Sanh Ca rủ mắt, lắc đầu: “Bỏ đi, dầu gì cũng đã xác nhận được anh ta cấu kết với người khác hại tôi, tìm cách khác tra tiếp, anh để đám Tự Niên huy bằng chứng, đừng để lại gì, mai lẳng lặng đưa anh ta đi.”
Phong Ngự Niên không đáp.
Cô có thể tra từ từ, nhưng anh thì không được, thời gian của anh không còn nhiều nữa.
“Sanh Ca, nếu như cô tin tôi thì cô giao cả chuyện này cho tôi đi, nội trong hai ngày, tôi sẽ khiến anh ta khai ra sạch.”
“Anh biết thân phận của anh ta mà anh vẫn dám động vào?”
Sanh Ca nghiêm túc nhìn anh: “Vết thương trên mặt anh ta là do anh đánh à? Lẽ nào anh còn muốn dùng tư hình với anh ta tiếp? Sau lưng anh ta là cục điều tra bí mật và nhà họ Ninh sẽ không tha cho anh đâu.”
Anh mím môi cười, cũng không để vào mắt.
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng.”
Hai người nhìn nhau.
Sanh Ca giật mình, lời nói của anh nghe có vẻ khó hiểu, nhưng luôn có sự thôi thúc không thể lý giải được rằng phải tin tưởng anh.
“Được, vậy anh thử đi.”
Nghĩ đến mấy câu cuối cùng của Ninh Thừa Húc lúc trước, cô thu lại ánh mắt, vẻ mặt dần ngưng trọng: “Đi, về biệt thự.”
“Cô về trước đi, tôi sắp xếp chuyện bên này xong rồi về.”
Vẻ mặt Sanh Ca nghiêm túc không cho phép từ chối: “Không được, anh về với tôi.”
Đù…
Phong Ngự Niên thỏa hiệp: “Vậy có thể đợi tôi hai phút được không? Tôi dặn dò Tự Niên sắp xếp chút đã.”
“Được.”
Cô đồng ý rồi! Cuối cùng cô cũng bằng lòng đợi anh một lúc rồi!
Trong lòng Phong Ngự Niên có chút vui mừng vi diệu.
Anh cởi áo khoác vest, khoác lên vai Sanh Ca, quấn chặt lấy đôi vai nhỏ của cô: “Đêm khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm, cô về xe đợi chút đi, tôi đến nhanh thôi.”
Sanh Ca không từ chối, gật đầu trở về.
Đợi cô đi xa rồi, Phong Ngự Niên mới gọi Tự Niên quá, vẻ mặt trở lại lạnh lùng như cũ.
“Phải cậy ra được thứ Ninh Thừa Húc giấu ra trong vòng hai người, cách làm cùng quá trình không quan trọng, cho dù phế luôn anh ta cũng không hề hấn gì, phía bên Sở ngoại vụ tôi sẽ giải thích, tôi chỉ cần kết quả mà thôi.”
“Rõ, boss.”
Phong Ngự Niên nhìn về phía phòng nhỏ lần nữa, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống: “Đợi chuyện này kết thúc thì thường cho anh ta một lọ axit sunfuric.”
Tự Niên: “Axit sunfuric có phải là quá hời cho hắn rồi không? Cái anh ta hắt lên người anh là virus S404 sinh hóa đấy!”
“Sao hả? Không lẽ cậu còn định dùng S404 hắt lại? Tổng cộng chỉ có chục chai thôi, thứ đắt tiền như vậy anh ta cũng xứng đấy, tôi sẽ liên hệ với Sở Ngoại vụ để loại anh ta ra khỏi chức vụ trưởng phòng, cái mạng chó của anh ta cứ giữ lại nhốt vào tù rồi từ từ mà tra tấn.”
Tự Niên ngẫm nghĩ cũng hiểu được đạo lý ẩn sâu bên trong.
“Vâng boss.”
“Ok, chỗ này giao cho cậu, tôi đi đây.”
Tự Niên vừa định đáp lại thì chỗ Phong Ngự Niên vừa đứng chỉ còn lại cơn gió, cả đường bước nhanh phía ven đường.
Anh ta chậc chậc.
Quả nhiên tình yêu biến con người ta thành kẻ ngốc.
Một người đàn ông từng lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy, bóng lưng chạy chậm lại bắn ra tình yêu là thế mẹ nào chứ?
Sanh Ca ngồi trên xe còn đang suy xét lời Ninh Thừa Húc nói.
Ánh mắt cũng thoáng thấy có người lon ton chạy tới, anh mở cửa xe rất nhanh ngồi vào, lòng bàn tay khẽ xoa xoa dưới hai cánh tay.
Sanh Ca để ý đến động tác nhỏ này của anh, thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa nhẹ, mới nhớ ra chiếc áo khoác vest của anh vừa mặc cho cô rồi.
“Anh lạnh à?”
Phong Ngự Niên lắc đầu, "Không lạnh."
"Vậy sao anh chạy nhanh vậy?"
“Không muốn để cô đợi quá lâu.”
Sanh Ca im lặng một hồi, còn nói những lời ngon ngọt lừa cô?
Rõ ràng khi nãy anh bước vào, cô có thể cảm nhận được khí lạnh trên người anh, đôi môi có chút đông lại trắng bệch, mà miệng còn cứng.
Cô cởi chiếc áo khoác trên vai, không kiên nhẫn ném cho anh: “Cầm lấy, tôi nóng chết đi được.”
Không bao lâu nữa là vào đông rồi, thực sự cách biệt nhiên độ giữa đêm ngày có hơi lớn.
Sanh Ca lại để Lộc Thập Cửu lái xe mở lò sưởi.
Nhanh chóng trở về biệt thự bên biển.
Cô thay dép rồi đi lên lầu, bỏ lại một câu mà không quay đầu lại: “Lên với tôi.”
Phong Ngự Niên không chậm trễ, lên tầng ba cùng cô.
Trở lại phòng, Sanh Ca trước tiên bật máy sưởi, sau đó ngồi bên giường, giọng điệu nhàn nhạt ra lệnh: “Tự mình cởi sạch đồ trên người ra!”
“Hả?”
Bên tai Phong Ngự Niên ửng đỏ trong nháy mắt.
Cô… làm gì vậy?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT