Sanh Ca không muốn nói nhảm với anh, cô dùng thắt lưng quấn quanh hai tay anh rồi buột chặt.

Phong Ngự Niên vô thức tránh thoát, nhưng tất cả sức lực của anh đều được dùng để chống chọi với cơn đau khi vừa mới bôi thuốc.

Cho nên anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

Sanh Ca dứt khoát đè anh nằm sấp xuống giường, để hai tay của anh lên đỉnh đầu rồi lấy một tay đè chúng lên giường, tay kia thì đưa vào trong lớp áo sơ mi của anh, xốc lên.

Cô đứng bên giường, lấy đầu gối phải đè thắt lưng của anh lại, không cho anh lộn xộn.

Tai của Phong Ngự Niên đỏ lên, anh hỏi bằng chất giọng khàn khàn: “Sanh Ca… cô làm gì vậy?”

Tư thế này là lạ…

Hơn nữa, có lẽ hai kẻ bám đuôi còn đu ngoài cửa sổ chứ chưa đi.

Uy nghiêm của anh!

Ngoài cửa sổ, đúng là Tự Niên cùng Thập Niên còn đu ngoài cửa sổ, nghe thấy có tiếng động, hai người lặng lẽ nhìn vào trong.

Khá lắm! Cuối cùng cũng có ngày bọn họ nhìn thấy chủ của mình bị đè lên giường, dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời, lại còn không có sức lực tránh thoát.

Hơn nữa chủ còn ở bên dưới.

“Quá sung sướng! Chuyến đi này quá đáng giá!”

Khi hai người đang thưởng thức cuộc vui, thì Phong Ngự Niên híp mắt liếc nhìn cửa sổ.

Tự Niên và Thập niên nháy mắt sợ hãi, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, leo từ bệ cửa sổ đến đường ống bên cạnh, sau đó lẳng lặng ra ngoài từ cửa sau.

Trong phòng, Sanh Ca đang chăm chú nhìn vết thương của Phong Ngự Niên.

Băng quấn vừa mới được đổi, máu còn hơi lộ ra.

Nhưng cô không định buông tha anh dễ dàng như vậy, cô khẽ gỡ một góc băng lên định nhìn vết thương của anh một chút.

Phong Ngự Niên rít lên thật mạnh, ngũ quan thắt chặt: “Sanh Ca, đau…”

Sanh Ca khựng lại.

Sau khi do dự vài giây, cô rụt tay lại: “Ai quấn băng giúp anh? Lúc tôi tiếng vào thì thấy mấy người Lộc Thập Nhất té xỉu trong vườn hoa, chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi tự quấn.”

Phong Ngự Niên không đổi sắc, anh bị đè lên giường, chỉ có thể nghiêng đầu trả lời câu hỏi của cô: “Đám người Lộc Thập Nhất ngất sao? Tôi ở trong phòng nên không biết đến chuyện này.”

Sanh Ca lạnh lùng liếc anh, nhíu mày cười: “Phải không?”

“Ừm.”

Ha hả.

‘Thật đúng là nói dối hết lần này đến lần khác, chưa có câu nào là thật cả.’

Sanh Ca đè gối mạnh hơn, dứt khoát vạch trần lời nói dối của anh.

“Phong Ngự Niên, trước khi tôi đi thì anh thoi thóp, đến cả ngón tay cũng run rẩy khi giơ tay lên, tôi mới đi có hơn mười phút mà anh đã dồi dào sức sống, còn có thể tự thay thuốc đổi băng, đừng nói với tôi là anh hồi dương đấy!”

Phong Ngự Niên mấp máy môi mỏng, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

Sanh Ca tiếp tục: “Vệ sĩ của tôi bị người ta chuốc thuốc ở trong sân, nhưng còn anh thì không những không bị thương mà trạng thái còn tốt hơn, chắc chắn đây là người của anh rồi! Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh không liên quan gì đến việc này sao? Hay trước khi tôi đi, anh cố tình giả vờ yếu ớt để gạt tôi?”

Cô dừng một chút, đáy mắt lạnh lùng: “Rốt cuộc là lừa tôi hay nói thật với tôi, anh cứ suy nghĩ rõ ràng!”

Phong Ngự Niên nuốt nước bọt, im lặng.

‘Nếu như nói thật, sau đó nói cho cô ấy biết mọi chuyện, cô ấy sẽ cắn rứt, sẽ không làm khó mình. Nhưng với tính tình của cô ấy, thì cô ấy sẽ giúp mình tìm cách giải quyết virus, cũng sẽ vì áy náy mà chấm dứt hợp đồng.’

‘Nhưng nếu như nói lừa cô ấy, cô ấy từng nói ghét nhất là bị lừa dối, cô ấy sẽ rất tức giận, mâu thuẫn giữa hai người sẽ càng lớn hơn.’

Cho dù chọn câu trả lời nào thì cũng đều bất lợi cho anh.

“Sao?”

Đợi mãi cũng không nhận được câu trả lời, mặt mày của Sanh Ca càng lạnh hơn, cô cấu thịt trên lưng anh: “Có phải anh đang nghĩ nói như thế nào để gạt tôi dễ hơn?”

Bị vạch trần, Phong Ngự Niên vẫn bình tĩnh, anh mở miệng giải thích.

“Là Tự Niên, bởi vì tôi không muốn có sẹo sau khi bị thương cho nên bảo cậu ta mang theo một hộp thuốc mỡ trừ sẹo qua, nó được đặt trong ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường.”

“Còn vết thương sau lưng tôi, Tự Niên cũng giúp bôi thuốc. Sở dĩ trạng thái của tôi tốt hơn nhiều là vì thuốc giải của cô làm tôi khôi phục không ít thể lực.”

Nghe xong, Sanh Ca nhếch môi.

“Chỉ là một hộp thuốc mỡ trừ sẹo mà thôi, anh ta nhờ Lộc Thập Nhất đưa cho anh là được rồi,, còn vết thương của anh, Lộc Thập Nhất không thể bôi thuốc sao? Chỉ là vì chuyện này mà anh ta chuốc thuốc người của tôi, xông vào biệt thự, anh nghĩ tôi sẽ tin?”

Phong Ngự Niên vẫn bình tĩnh giải thích: “Là do cậu ta làm việc thô lỗ, sau này tôi bảo cậu ta xin lỗi đám người Lộc Thập Nhất.”

Lúc này, Tự Niên đang thảnh thơi rời khỏi khu biệt thự thì hắt hơi hai cái, anh ta còn không biết ai đó đã đổ tội lên đầu mình.

Sanh Ca cười một cái, ‘lời nói chặt chẽ, diễn cứ như thật.’

‘Có lẽ một nửa lời này là thật, một nửa là giả.’

Nhưng anh lại ngoan cố, không chịu nói thật nên cô chỉ đành để sau này lại điều tra.

Cô hơi cúi người, đôi môi đỏ mọng kề sát bên tai anh, nhẹ giọng trêu tức: “Nghe anh nói như thế, vậy anh không chỉ gạt tôi mà còn giấu tôi?”

‘Đây là cách hiểu kỳ diệu gì vậy?’

Hơi thở êm dịu của cô phả vào tai của Phong Ngự Niên, cơn ngứa khiến cho đôi tai đang nóng lên của anh đỏ như rỉ máu.

Anh vùi mặt vào trong chăn, giọng nói ngàn ngạt: “Ừm, tôi chịu phạt.”

Sanh Ca nở nụ cười, biết được thì lại rất sảng khoái.

Cửa sổ sát đất còn mở, gió đêm thổi tới lạnh lẽo.

Phong Ngự Niên chỉ mặc một cái áo mỏng, tay chân cùng vùng lưng không có vải che lạnh như băng.

Sanh Ca đã nhận ra, cô khẽ buông áo sơ mi của anh xuống, vô thức vén chăn đắp lên phía sau lưng anh.

Cô không vôi cởi trói cho anh, mà là tiếp tục tùy tiện hỏi: “Vậy anh muốn bị phạt thế nào? Nói tôi nghe xem!”

Tai của Phong Ngự Niên càng đỏ hơn.

Cô muốn anh nói ra chuyện vừa xấu hổ vừa tổn thương lòng tự trọng sao?

Cô cũng dằn vặt người khác quá rồi.

Anh mất tự nhiên mở miệng hỏi: “Tôi có bao nhiêu lựa chọn?”

“Tôi sẽ suy nghĩ.”

Sanh Ca đứng bên mép giường, cô đan hai tay vào nhau, nhướng mày: “Hiện tại thuốc trong anh đã hết, vậy thể lực rất ổn, quỳ suốt đêm ở vườn hoa hoặc để Lộc Thập Nhị quất hai trăm dây lưng, anh chọn một cái đi!”

Phong Ngự Niên nuốt nước bọt.

Không chỉ toàn thân anh lạnh lẽo, mà lòng anh cũng lạnh.

Cô đúng là tàn nhẫn với anh.

Sanh Ca cười gian xảo: “Anh nghĩ kỹ chưa?”

Phong Ngự Niên cắn chặt đôi môi nhỏ bé, yên lặng suy nghĩ thật lâu, khẽ hỏi: “Có lựa chọn thứ ba hay không? Tôi chọn loại thứ ba.”

“Tất nhiên là có.”

Sanh Ca tỏ vẻ thấu tình đạt lý, cười xấu xa: “Đó là quỳ suốt đêm cùng quất hai trăm dây thắt lưng, hai phần kết hợp, anh đúng là biết lựa chọn!”

Anh hít một hơi, lưng phập phồng, trái tim đập thình thịch đau đớn.

Sanh Ca nhìn phản ứng của anh, hé miệng nhịn cười, đứng dậy cởi trói cho anh: “Đi thôi, đến vườn hoa.”

Phong Ngự Niên dịch tay sang một bên, không cho cô cởi ra, dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “Sanh Ca, vết thương của tôi còn chưa lành hẳn, có thể giảm hình phạt lại không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play