Bác sĩ choáng váng không nhúc nhích.

Sau khi Sanh Ca tiết lộ danh tính, bác sĩ Hứa ngay lập tức niêm phong hồ sơ bệnh án của Phong Ngự Niên trên máy tính.

“Mặc dù hai vị này thể chất yếu, căn bản không có vấn đề gì.”

Lần nữa chuẩn bị đơn xét nghiệm cho anh.

Bác sĩ Hứa đưa nó cho cô.

Cô nhận rất, nghiêm túc quét mắt nhìn một lần lại hỏi: “Vết thương sau lưng anh ấy thì sao?”

“Đó là vết bỏng do axit sunfuric đặc thông thường gây ra. Bôi thuốc một thời gian là tốt rồi. Cẩn thận không để bị ướt, nhưng... Sau khi vết thương lành chắc chắn sẽ để lại sẹo, trông không đẹp. “

Sanh Ca lật lại tờ xét nghiệm, trên đấy cho thấy cơ thể Phong Ngự Niên quả thực không có vấn đề gì lớn cả.

Thực sự đơn giản như vậy sao?

Vậy tại sao hôm nay Phong Ngự Niên lại bất thường như vậy?

Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, có điều gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói thành lời được.

“Thực sự như vậy sao? Bác sĩ Hứa, đừng giấu tôi.” Cô nhìn chằm chằm bác sĩ Hứa nhấn mạnh.

Vẻ mặt bác sĩ Hứa bình tĩnh, không giống như đang nói dối: “Đúng vậy, cô Sanh Ca, đây là kết quả khám toàn thân cho anh Phong.”

Có lẽ cô nghĩ nhiều quá rồi?

Sanh Ca thu lại suy nghĩ của mình vẻ mặt nghiêm nghị: “Chuyện tối đến đây, nếu như anh Phong trong phòng bệnh kia có nhắc tới thì nhớ giữ bí mật đấy.”

Bác sĩ hiểu và gật đầu đồng ý.

Đợi cô đi rồi trên màn hình máy tính của bác sĩ xuất hiện một tờ đơn xét nghiệm hoàn chỉnh.

Nhìn mấy chỉ số thân thể bất thường tên đơn xét nghiệm, anh ta lặng lẽ thở dài một hơi.

Quả thực là...

Anh ấy cho quá nhiều rồi!

Sau khi ra khỏi văn phòng bác sĩ, Sanh Ca không ở lại mà trực tiếp quay trở lại biệt thự bên biển.

Lộc Thập Cửu vừa nhìn thấy cô xuống xe, đã vội vàng xuất hiện.

“Cô chủ, nghe nói hôm qua cô bị đưa vào cục cảnh sát, bọn họ có làm khó cô không?”

Anh ta vừa nói xong, Lộc Thập Ngũ bước xuống xe trước, tiến lên đấm anh ta một cái.

Lộc Thập Cửu đau đớn kêu lên một tiếng, bị đánh đến choáng váng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, khóe miệng xanh tím một mảng.

Lộc Thập Thất cảm thấy còn chưa đủ, siết chặt nắm đấm: “Cô chủ cứu mày, vậy mà mày dám phản bội cô ấy, tao phải đánh chết mày!”

“Đợi chút!”

Lộc Thập Cửu vươn tay ngăn cảm, nhìn Sanh Ca vừa bước xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng giải thích: “Cô chủ, tôi không phản bội cô, xin cô hãy nghe lời giải thích của tôi, nếu tôi thật sự muốn làm hại cô, tại sao tôi còn trở lại chứ, hơn nữa còn chủ động liên lạc với Lộc Thập Nhị chứ!”

Sanh Ca lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Vào trong rồi nói.”

Lộc Thập Cửu ngoan ngoãn đi theo cô vào phòng khách của biệt thự.

Đợi đến lúc Sanh Ca ngồi trên ghế sô pha, anh ta lặng lẽ đứng bên cạnh báo cáo với cô.

“Tối hôm qua, hình như tôi gặp lại người đàn ông mặc đồ đen trong quán bar, chính là người đàn ông trong bức tranh mà tôi đưa cho cô, thấy anh ta muốn rời đi nên tôi mới đuổi theo. Đương nhiên bởi vì nóng vội cho nên quen báo cho cô trước.”

Sanh Ca tao nhã cao quý rót trà, mặt không chút biểu cảm nhẹ giọng nói: “Sau đó đuổi kịp không?”

“Không…”

Lộc Thập Cửu có chút chán nản: “Tôi một đường đuổi theo người đó ra khỏi quán bar Sắc Giới, người đó chạy quá nhanh tôi không đuổi kịp. Nhưng cô chủ tôi luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến cậu tư của nhà họ Ninh, dù sao anh ta đã mời cô đến quán bar cho nên chuyện này phải là do anh ta chịu trách nhiệm.”

Sanh Ca không tiếp lời, nhấp một ngụm trà và suy nghĩ một lúc nói: “Biết rồi.”

Cô liếc nhìn Lộc Thập Cửu, chú ý tới vết thương trên mặt anh ta: “Tính tình Lộc Thập Thất vẫn luôn nóng nảy, đừng so đo tính toán với anh ta, vết thương trên mặt không ảnh hưởng chứ?”

Lộc Thập Cửu bất tri bất giác xoa mặt: “Không sao, không ảnh hưởng gì cả.”

“Được rồi, sau này vẫn cứ như lúc trước đi, đi theo bên cạnh tôi.”

“Vâng cô chủ.”

Sanh Ca nhẹ nhàng gật đầu, Lộc Thập Nhất thức thời định đi ra ngoài, nhưng lại bị cô ngăn lại: “Anh giúp tôi liên lạc với anh Húc. Nếu anh ta chưa rời khỏi thành phố Phương, thì nói với anh ta tối nay tôi hẹn anh ta đi ăn tối.”

Khi nói lời này, cô nghịch chén trà trong tay, vẻ mặt lãnh đạm mà thâm trầm, trong đôi mắt đẹp hàm chứa ý tứ mơ hồ.

...

Buổi tối, khách sạn Hoa Viên.

Vốn dĩ Sanh Ca muốn mời Ninh Thừa Húc.

Nhưng Ninh Thừa Húc sau khi biết chuyện lại rất vui vẻ, đích thân anh bao trọn toàn bộ tầng trên không trung của khách sạn Hoa Viên.

Sanh Ca thay một bộ váy dạ hội màu đỏ sậm đúng mực, trang điểm đậm hơn bình thường một chút, lúc môi đỏ hơi nhếch lên, cô đẹp như yêu phi hại nước hại dân.

Ninh Thừa Húc vừa nhìn thấy cô, đôi mắt phượng xanh thẳm chưa hề rời mắt khỏi người cô.

Anh hơi cúi đầu về phía cô, tao nhã thân sĩ vươn tay ra: “Em gái Sanh, đêm nay em rất đẹp, em là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất Trung Quốc này.”

Đôi mắt của Sanh Ca trong sáng, nở nụ cười gợi cảm quyến rũ.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Ninh Thừa Húc là người đầu tiên hỏi: “Sanh Ca, sao đêm nay lại đột nhiên muốn mời tôi đi ăn vậy, em... nghĩ thông rồi sao?”

“Anh Húc, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, biết tin anh muốn rời khỏi thành phố Phương, không biết bao giờ mới trở lại, không biết tại sao... trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng.” Đôi mi thanh tú của Sanh Ca khẽ nhíu lại, đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm ngực, làm ra vẻ đau lòng.

Giọng cô vô cùng mềm mại.

Một tiếng “anh Húc” nũng nịu cùng với cử chỉ buồn bã đó khiến Ninh Thừa Húc không thể khống chế bản thân được.

“Cô gái ngốc, quả nhiên em có tình cảm với tôi nhưng mà em đừng lo lắng quá, chuyện của cục điều tra bí mật bên kia đã xử lý khá ổn thỏa rồi, tạm thời tôi còn có thể ở lại thành phố Phương thêm một khoảng thời gian nữa.”

Biết anh ta tạm thời chưa đi, Sanh Ca rất vui mừng: “Tốt quá, đúng lúc em gái Tĩnh Huyên cũng đến thành phố Phương, có thể vui vẻ đi chơi với nhau mấy ngày.”

Ninh Thừa Húc cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhưng mà để tiểu tổ tông kia tự chơi một mình đi, tôi càng muốn ra ngoài ở chung với em như bây giờ hơn.”

Sanh Ca híp mắt cười nhưng không nói gì.

Ninh Thừa Húc nhìn cô, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt phượng híp lại.

“Em gái Sanh, tôi nghe nói hôm nay em đã đến bệnh viện thăm Phong Ngự Niên, anh ta thế nào rồi?”

“Anh nói anh ta hả.” Nụ cười của Sanh Ca dần cứng lại, giọng điệu chán ghét mở miệng: “Anh ta dựa vào việc cứu tôi vào tối hôm qua, mà nũng nịu ra vẻ đòi phần thưởng, dù sao thì kỹ năng diễn xuất này, tôi cũng đã xem chán rồi, hai ngày nay tôi thực sự rất phiền chán anh ta.”

Ninh Thừa Húc rất vui vẻ: “Nếu đã chán rồi, sao không bỏ quách đi, dù sao cũng chỉ là một sủng vật nhỏ, sau này có anh ở bên cạnh em là được rồi mà?”

Sanh Ca mỉm cười.

“Đương nhiên, nhưng dù sao anh ấy cũng vì tôi mà bị thương. Tôi không thể cứ lợi dụng rồi bỏ rơi người ta được. Nếu chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nói tôi không có lương tâm, đạo đức.”

Vẻ mặt của Ninh Thừa Húc cứng đờ: “Vậy em định làm sao?”

“Đợi anh ta xuất viện, tạm thời nuôi trong biệt thự trước, khoảng thời gian này không để anh ta ra ngoài, tránh rước lấy tai họa. Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ để anh ta tự do.”

Ninh Thừa Húc im lặng, đôi mắt phượng xanh biếc khẽ híp lại, nhưng không phản bác.

Ánh mắt Sanh Ca đảo qua, đổi chủ đề khác: “Anh Húc, hôm nay tôi gặp phải một chuyện rất đáng sợ.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi đến thẩm vấn Hoài Văn Lâm người đã tạt axit đêm qua, nhưng anh ta vậy mà đã chết rồi, chỉ mười phút trước khi tôi đi vào, kẻ chủ mưu đứng sau ngang nhiên khiêu khích tôi trước mặt camera giám sát, tôi luôn cảm thấy rằng anh ta sẽ đến giết chết tôi, trong lòng tôi rất sợ.

Vẻ mặt của Ninh Thừa Húc dần trở nên ngưng trọng: “Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy!”

“Đúng vậy đấy.”

Sanh Ca nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ sắc bén nhìn anh ta.

“Anh Húc, là người của quân đội, trên dưới cục cảnh sát thành phố Phương đều phải nghe lời nha, chuyện này không ai báo cho anh cả sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play