Nói xong câu này, Tự Niên nghênh đón ánh mắt sắc bén lạnh lùng tức giận của Phong Ngự Niên.

Anh ta cũng biết bản thân quá nóng vội, nói sai, tát vào mặt mình hai cái, cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi boss, là tôi quá kích động, không có ý mắng anh.”

Hai cái tát kia, anh ta dùng sức rất nhiều, khóe miệng bị rách, rướm máu.

Mặc dù hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt rất khó chịu, dáng vẻ không phục.

Phong Ngự Niên xoa dịu đau đớn trong cơ thể, cũng không còn sức mà so đo tính toán với anh ta, giọng nói yếu ớt.

“Tôi sẽ trở về, nhưng trước tiên phải xử lý xong chuyện của Sanh Ca bên kia đã, cậu bảo Thập Niên trở về trước một chuyến, hỏi có thuốc tạm thời ức chế S404 không, ngoài ra tìm thuốc trị sẹo cho tôi luôn.”

Tự Niên cạn lời: “Boss đã đến lúc nào rồi mà anh còn lo vết thương có để lại sẹo không chứ, đẹp quan trọng hơn? Hay tính mạng quan trọng hơn chứ!”

Phong Ngự Niên âm trầm nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, tiếp tục đi.”

Tự Niên hít một luồng khí lạnh, không dám trì hoãn nữa, lại hung hăng đánh mình một cái bạt tai, khuôn mặt sưng phù lên.

Boss nhà mình không bảo dừng, anh ta đang muốn tiếp tục thì Phong Ngự Niên lên tiếng ngăn cản: “Đủ rồi.”

Tự Niên ủy khuất xoa xoa khuôn mặt mình.

Tố cáo boss nhà mình quả thực vô tình vô nghĩa!

Chỉ một lòng muốn theo đuổi vợ mà không cần người anh em đã từng cùng anh vào sinh ra tử!

Cái tên không có tình người này!

Phong Ngự Niên không nghe thấy lời oán thán của Tự Niên, gương mặt trắng bệch không có biểu cảm gì cả,

Vừa rồi nói quá nhiều, cơ thể anh hơi mất sức, Tự Niên đỡ anh nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi.

Muốn thuốc trị sẹo là bởi vì anh phát hiện Sanh Ca rất thích thưởng thức vóc dáng của đàn ông, rất thích đàn ông có cơ bắp, nếu sau lưng anh để lại sẹo xấu xí vậy thì anh sẽ mất đi ưu thế theo đuổi cô.

Lúc này phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

Tự Niên ngoan ngoãn đứng đó, ủy khuất xoa vết thương.

Phong Ngự Niên nằm trên giường nhắm mắt, giữa lông mày hiện lên sự đau đớn.

Mãi đến khi Lộc Thập Nhất tiến vào mới phá vỡ bầu không khí vắng lặng này.

Nhìn thấy Tự Niên cũng ở đây, Lộc Thập Nhất có chút kinh ngạc, vừa đặt đồ ăn sáng trên đầu giường bệnh viện, vừa hỏi: “Ơ, anh Tự Niên đến lúc nào đấy?”

Tự Niên không nói chuyện.

Lộc Thập Nhất tiến lại gần anh ta nhìn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa sợ hết hồn.

“Mặt anh làm sao thế? Sao lại bị thương thành thế này? Ai đánh anh đấy?”

Anh ta không thể tin nổi nhìn Phong Ngự Niên, người bệnh phía sau sắc mặt suy yếu, căn bản không thể đánh người ta thành cái dạng như vậy được.

Tự Niên nghẹn một bụng lửa giận, rút giấy trên tủ giường bệnh, lau vết máu ở khóe miệng, khó chịu nói: “Không có gì, tay tôi tiện, tự mình đánh đấy!”

Lộc Thập Nhất nuốt nước bọt.

Người này ngay cả bản thân mình cũng đánh sao?

Quá trâu bò!

Anh ta cảm thấy lo sợ, tự động giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, giúp Phong Ngự Niên mở hộp cháo ra.

Phong Ngự Niên ngồi dậy, đột nhiên nhìn Tự Niên: “Cậu còn đứng đó làm gì nữa? Không còn việc gì để làm nữa sao?”

Tự Niên kịp định thần lại: “À đúng rồi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, Thập Nhất, boss nhà tôi nhờ anh quan tâm chút nhé.”

“Được.” Lộc Thập Nhất thoải mái đồng ý.



Nửa tiếng sau, đội trưởng đội cảnh sát số ba của cục cảnh sát Từ Mục đích thân đến căn phòng đơn xa hoa trong cục mời Sanh Ca ra ngoài.

“Cô Sanh Ca, tối qua vất vả cô ủy khuất ở đây một đêm rồi, bây giờ cô có thể đi rồi.”

Nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt ông ta, Sanh Ca cảm thấy hơi kỳ lạ: “Lần này không lập biên bản sao?”

Từ Mục cười hắc hắc.

“Không cần, đã điều tra rõ ràng rồi, là cô phòng vệ chính đáng, mặc dù thủ đoạn phòng vệ có chút quá khích cực đoan, nhưng cô bồi thường chút tiền là được rồi.”

Từ Mục không thể ngờ rằng, mới sáng sớm, cả cục điều tra quốc gia và Lộc Sân đều yêu cầu bảo vệ Lộc Sanh Ca, lần nữa bị những ông lớn phía sau Sanh Ca làm cho kinh ngạc.

Chuyện đúng như dự đoán, Sanh Ca không nói gì, bước chân nhàn nhã đi ra khỏi căn phòng nhỏ xa hoa.

Từ Mục tự nguyện phục vụ đi sau lưng cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng đuổi theo.

“Đúng rồi, cục điều tra quốc gia bên kia gọi điện thoại tới, nếu cô muốn thẩm vấn phạm nhân Hoài Văn Lâm tối qua thì bất cứ lúc nào cũng có thể cả, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với cô.”

Bước chân của Sanh Ca đột nhiên dừng lại, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại.

“Cục điều tra quốc gia?”

Từ Mục gật đầu: “Đúng vậy, thể diện của cô thực sự rất lớn, hai nhân vật quyền cao chức trọng có tiếng nói nhất nước đều làm chỗ dựa cho cô, tôi giống như một tên chó săn sau lưng cô, cô có thời gian rảnh rỗi thì cũng giúp tôi nói tốt vài câu nhé.”

Sanh Ca cắn chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô chắc chắn bản thân không quen biết người nào của cục điều tra đặc biệt cả, tại sao người bên kia lại muốn giúp đỡ cô cứ?

Nhưng mà nếu đã cho cô đặc quyền thẩm vấn vậy thì cô cũng không thể lãng phí được.

“Ông nói phạm nhân tối qua tên là Hoài Văn Lâm sao? Anh ta bị nhốt ở đâu? Dẫn tôi qua đó xem một chút đi.”

“Được, cô đi bên này.”

Từ Mục đổi hướng dẫn Sanh Ca đi vào bên trong cùng.

Trên đường đi, Sanh Ca cũng không hề nhàn rỗi.

Cô không chút để ý hỏi Từ Mục: “Lão đại hiện nay của cục điều tra đặc biệt là ai? Sao tôi chưa từng nghe nói chứ, người đó có vẻ rất kín tiếng nhỉ?”

Từ Mục cung kính trả lời: “Ngay cả cô cũng không biết thì tôi sao biết rõ được chứ, vị lão đại này chưa bao giờ lộ mặt cả, cũng không có tư liệu tỉ mỉ kỹ càng về thân phận của anh ta, tất cả mệnh lệnh của anh ta đều do thủ hạ thực hiện.”

Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Nghe nói bởi vì lớn lên quá xấu, cho nên thường mang mặt nạ ra ngoài để làm nhiệm vụ, về thân phận thì càng bí ẩn hơn, nhưng tôi đoán, nhân vật lớn như vậy chắc chắn là một nhân vật nào đó trong mấy gia tộc lớn ở thành phố S!”

Sanh Ca không nói gì, đôi mắt xinh đẹp thâm trầm, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của ông ta.

Hai người nói chuyện, bất giác đã đi đến cửa phòng giam Hoài Văn Lâm.

Từ Mục ra lệnh cho cảnh sát mở khóa.

Bởi vì ngày hôm sau Hoài Văn Lâm sẽ bị đưa ra xét xử, cho nên cũng bị giam trong một căn phòng đơn.

Mở cửa, ông ta đang cuộn mình nằm trong góc ẩm ướt của căn phòng, đưa lưng về phía cửa, không hề nhúc nhích, giống như đang ngủ.

“Hoài Văn Lâm, đứng dậy đi!”

Một tên cảnh sát khẽ tiến lên dùng mũi chân đá anh ta hai cái.

Không có phản ứng.

Sanh Ca cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định đi vào trong kiểm tra lại nghe thấy cảnh sát bên trong hét lớn: “Đội trưởng Từ, người này ngừng thở rồi!”

“Hả? Sao lại đột nhiên chết thế chứ? Vết thương tối hôm qua không phải đã giúp cầm máu rồi sao, còn bôi thuốc nữa mà!”

Từ Mục vừa nhắc nhở vừa nhanh chóng tiến lên phía trước quan sát tình trạng của Hoài Văn Lâm đang nằm trên mặt đất: “Cơ thể vẫn còn nóng, chứng tỏ người vừa chết, thân thể không có vết thương trí mạng rõ ràng, ở gáy có vết kim tiêm mờ mờ, không chắc chắn có phải bị tiêm thuốc hay không, thông qua pháp y, chuẩn bị kiểm tra thi thể!”

Ông ta trầm tư lại hỏi: “Sáng sớm nay có ai đến đây không?”

Cảnh sát kia nói: “Không có, ngoại trừ nội bộ cảnh sát, không có bất cứ người nào đến đây cả.”

Sanh Ca đứng trước cửa, nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Phong tỏa toàn bộ cục cảnh sát, bất cứ ai cũng không thể ra ngoài!”

Từ Mục nhanh chóng ấn còi báo động, phong tỏa cục cảnh sát.

Tiếng chuông báo động vang lên, âm thanh vô cùng chói tai.

Sanh Ca khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm thi thể Hoài Văn Lâm trong góc.

Ngày hôm qua không giết người, hôm nay biết cô sẽ đến thẩm vấn lại giết người.

Cố ý ra oai với cô sao?

Từ Mục tập hợp tất cả nhân viên cảnh sát, kể cả những nhân viên bên ngoài đến kiểm tra một lần, nhưng không có bất kỳ người nào đáng ngờ cả, sau đó lại kiểm tra camera.

Từ camera giám sát, cô nhìn thấy một màn vừa kỳ lạ vừa hung hăng càn quấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play