Phong Ngự Niên siết chặt lấy trái tim, anh khó chịu đến mức tức ngực.

Lời nói này thật đau lòng!

“Gần đây cậu càng ngày càng coi trời bằng vung, chưa có lệnh của tôi mà đã tùy ý hành động hơn nữa nghe có vẻ cậu đánh giá rất cao Ninh Thừa Húc nhỉ?”

Người anh toát lên vẻ tàn nhẫn, anh lạnh lùng đẩy Tự Niên ra rồi yếu ớt bước về phía trước.

Tự Niên tái mặt vì sợ hãi, anh ta ân hận vỗ vào cái miệng không biết nói chuyện của mình.

Đều trách anh ta chưa từng yêu đương, cũng không biết cách an ủi người khác, anh ta vội vàng chạy lên phía trước tiếp tục đỡ Phong Ngự Niên rồi giải thích.

“Tôi bị oan boss ơi, vì tôi lo lắng anh mới đến đây với Lộc Thập Ngũ, hơn nữa cậu Húc... không! Là Ninh Thừa Húc! Sao tôi có thể đánh giá cao anh ta chứ, đương nhiên là tôi đánh giá anh cao hơn!”

Anh ta ghé sát vào tai Phong Ngự Niên tiếp tục thì thầm: “Đừng thấy cô Sanh Ca suốt ngày bắt nạt anh, không phải có một câu rất hay là, đánh là thương mắng là yêu hay sao, cô ấy luôn đối xử với anh khác với những người khác, nói không chừng một ngày nào đó anh có thể làm cô ấy cảm động?”

Cuối cùng cũng nói được một câu nghe lọt tai.

Phong Ngự Niên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tự Niên cười ha ha rồi lại liếc nhìn vết ửng đỏ trên má trái của anh rồi khẽ rít lên: “Nhưng cô Sanh Ca ra tay... đúng là tàn nhẫn.”

Phong Ngự niên muộn màng xoa mặt, vẫn cảm thấy có chút đau.

Anh lại nghĩ tới việc Sanh Ca và Ninh Thừa Húc cùng nhau ăn cơm, không biết là họ nói gì với nhau, trong lòng anh luôn thấy rất khó chịu, vẻ mặt cũng trở nên sa sầm.

“Cử hai người đi theo nghe ngóng xem họ nói gì.”

Tự Niên kinh ngạc, anh ta khóc không ra nước mắt: “Boss, anh tha cho tôi đi! Dù thế nào thì Ninh Thừa Húc cũng là sếp của cục điều tra bí mật, năng lực ngăn chặn theo dõi và nghe trộm của đàn em bên cạnh anh ta đều rất giỏi.”

Khuôn mặt Phong Ngự Niên không biểu lộ cảm xúc gì.

Tự Niên lẩm bẩm và tiếp tục thuyết phục: “Nếu như bị phát hiện, cô Sanh Ca sẽ biết chuyện và khó mà giải thích chuyện này, anh không sợ cô ấy lại hiểu lầm anh hay sao? Chúng ta yên phận trở về biệt thự đợi cô ấy không tốt sao?”

Anh khẽ thở dài.

Sếp quá cứng đầu, đụng phải chuyện tình cảm là giống như một tên ngốc, làm thế nào?

Phong Ngự Niên suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng thỏa hiệp rồi hỏi: “Trong số các anh em ai có dày dặn kinh nghiệm tình trường không?”

Tự Niên nghiêm túc suy nghĩ một lát.

“Hình như chỉ có Thập Niên là đã yêu đương nhưng giờ cậu ta không ở thành phố Phương, cậu ta đang ở thành phố S.

“Thập Niên?”

Phong Ngự Niên sững sờ, rồi khẽ nhíu mày: “Cậu ta là người nhỏ tuổi nhất vậy mà lại là người yêu đương sớm nhất sao?”

Tự Niên cười ha ha.

“Boss, chuyện này anh không hiểu, tuy là còn trẻ nhưng EQ cao, trong đầu cậu ta có rất nhiều thủ đoạn, nghe nói cô vợ của cậu ta đã bị cậu ta mê hoặc tới mức say đắm không lối thoát.”

Phong Ngự Niên im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm hơi nhíu lại: “Đợi khi cậu ta làm xong nhiệm vụ bên đó thì bảo cậu ta đến thành phố Phương gặp riêng tôi.”

“Vâng, boss.”

Ninh Thừa Húc đã đặt một nhà hàng Pháp trang trí đẹp mắt, anh ta vô cùng ga lăng giúp Anh Ca kéo ghế và gọi món ngon.

Vẻ mặt Sanh Ca vẫn rất bình thản, cô tao nhã uống nước.

Ninh Thừa Húc chăm chú nhìn cô, đôi mắt xanh sáng lấp lánh như vì sao: “Tôi nhớ em thích ăn uống ở những nơi yên tĩnh, hơn nữa tôi cũng nhớ khẩu vị của em nếu như có gì chưa chu đáo, em cứ nói với tôi.”

Sanh Ca gật đầu: “Rất chu đáo.”

Anh ta nhẹ nhàng nói tiếp: “Sanh Ca, kể từ khi tôi bị gia đình sắp xếp vào cục điều tra bí mật thì đã bảy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau, lần này tình cờ gặp nhau ở thành phố Phương, Lộc Hoa nói với tôi em đã đi vào cục cảnh sát nên tôi lập tức chạy đến, quả nhiên là thấy em, thật tốt, tôi...” rất nhớ em.

Sanh Ca ngước mắt lên nhìn anh ta, một hồi ức xưa cũ dội về.

Cô mỉm cười: “Đúng thế, bảy năm rồi, cậu Húc đã lên tới chức cục trưởng cục điều tra bí mật, còn giữ vững được vị trí đó, chúc mừng.”

Ninh Thừa Húc tái mặt.

Lại là cậu Húc.

Chứ không phải là anh Húc.

“Sanh Ca, em đang lạnh nhạt với tôi sao?”

Sanh Ca vẫn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Cậu Húc nói đùa rồi, từ trước đến giờ chúng ta cũng đâu có thân thiết.”

Đôi mắt Ninh Thừa Húc giật giật, anh ta muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô theo phản xạ nhưng lại bị cô phát hiện rồi tránh đi.

“Em còn không bằng lòng để tôi chạm vào em sao? Tôi biết chuyện năm đó khiến em rất giận tôi nhưng năm đó tôi còn trẻ tôi cũng không còn lựa chọn nào khác...”

“Cậu Húc.”

Sanh Ca ngắt lời anh ta khi nhắc đến chuyện cũ, vẻ mặt cô trở nên khó coi: “Nếu như hôm nay anh hẹn tôi ra đây chỉ là để nói mấy chuyện này thì bữa cơm này hoàn toàn không cần thiết đâu.”

“Được, chúng ta không nhắc đến mấy chuyện này nữa.”

Ninh Thừa Húc biết điều nên im lặng.

Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nên đã hóa giải bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

Ngoại trừ tiếng dao và nĩa ra thì cả hai người đều im lặng.

Mãi đến khi Ninh Thừa Húc một lần nữa phá vỡ sự im lặng: “Lần này tôi định sẽ ở lại thành phố Phương thêm một thời gian nữa, tôi nghe Lộc Hoa nói gần đây em đang tìm chứng cứ, em yên tâm, tôi sẽ giúp em.”

“Được.”

Sanh Ca cũng không làm ra vẻ.

Việc nào ra việc đó, anh ta tự nguyện giúp đỡ thì cô cũng chẳng có lí do gì từ chối cả.

Ninh Thừa Húc thấy cô nhanh chóng đồng ý cảm thấy rất vui.

Đôi mắt màu xanh ấy khi cười lên trông rất xấu xa.

Anh ta vừa tao nhã cắt miếng thịt bò vừa chậm rãi hỏi: “Tôi còn nghe nói, hôm nay người đàn ông đó là chồng cũ của em, em đã kí hợp đồng lao động với anh ta và anh ta trở thành giúp việc của em?”

“Đúng thế.” Sanh Ca không giấu diếm.

Ninh Thừa Húc do dự một lát: “Em có còn... với anh ta”

Sanh Ca ngước mắt lên, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Đây là chuyện riêng của tôi.”

“Được, tôi không hỏi nữa, tóm lại lần này tôi đến rồi, sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em.”

Ánh mắt Sanh Ca có chút phức tạp, cô nhìn miếng thịt bò đã ăn giở trên đĩa rồi mỉm cười nói: “Con người đều sẽ thay đổi, bảy năm không gặp anh vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi nhưng anh không biết rằng thực ra tôi đã thay đổi khẩu vị từ lâu rồi, anh có hiểu ý của tôi không?”

Khuôn mặt Ninh Thừa Húc trở nên cứng nhắc.

Sao anh ta có thể không hiểu ý của cô chứ nhưng anh ta không can tâm.

Chỉ mới bỏ lỡ bảy năm, bây giờ bọn họ chẳng phải đã gặp lại nhau sao?

Sanh Ca thản nhiên tiếp tục ăn rồi nói: “Nhưng anh vẫn không thay đổi, trước đây anh độc tài và thích quyết định mọi chuyện thay tôi nhưng hôm nay vẫn như vậy, nhưng tôi đã không còn cô gái năm đó chỉ biết suốt ngày quanh quẩn sau lưng anh chẳng hiểu gì.”

“Độc tài một chút không tốt sao? Ngả vào lòng một người đàn ông quyền lực, làm một người phụ nữ xinh đẹp được cưng chiều, đây chẳng phải là hạnh phúc mà nhiều cô gái trên thế giới theo đuổi hay sao?”

Sanh Ca chỉ cười mà không phản bác lại.

Có lẽ rất nhiều cô gái quả thực như vậy.

Nhưng trước giờ cô không thèm làm chim hoàng yến nuôi trong lồng của một người đàn ông, cô thích làm nữ hoàng của chính mình hơn.

Còn đàn ông thì chỉ cần cô có tiền, cô vui thì việc nuôi mấy con chim trong lồng cũng không tệ.

Một bữa cơm mà Sanh Ca ăn thấy rất vô vị.

Ra khỏi nhà hàng thì trời thời tiết bên ngoài đã thay đổi, gió lớn thổi qua khuôn mặt lành lạnh.

Ninh Thừa Húc cởi áo khoác quân đội chuẩn bị khoác cho cô.

Sanh Ca từ chối: “Không cần, tôi không lạnh.”

Ninh Thừa Húc mỉm cười rồi vẫn khoác chiếc áo lông màu xanh đậm lên vai cô sau đó ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô.

Sanh Ca khẽ cau mày, cô thấy khó chịu.

Xem ra lúc ăn cơm anh ta vẫn chưa hiểu những lời mà cô nói.

Cô đang định nói thì Hoa Vân đột nhiên tìm đến rồi đến gần nói thầm vào tai cô.

“Cô chủ, cậu ba bảo tôi đi tìm cô, cô đoán không sai, mấy ngày nay bên đó đã cử ba người đi truy sát sát thủ được thả ra. Một người không may chết trên đường chạy trốn, một người khác thì được chúng ta cứu, anh ta nói muốn gặp cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play