Lúc này, tất cả ánh mắt đều đều dồn về phía Phong Ngự Niên.

Phong Ngự Niên không hề lo sợ chút nào, anh cười như không cười đùa cợt nói: "Không có gì, chỉ cảm thán khả năng nịnh hót của đại đội trưởng Từ rất giỏi."

Ý của anh đang ngầm mỉa mai Từ Mục cố gắng nịnh nọt anh ta, anh lại càng có ý khinh thường Ninh Thừa Húc hơn.

Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được rõ ràng thái độ thù địch từ đối phương, rất nhanh tia lửa bắn ra tung tóe, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, bay qua bay lại.

Xung quanh vô cùng ngột ngạt.

Ngột ngạt đến mức những người khác cũng không dám thở mạnh.

Trong bầu không khí ngột ngạt này, Sanh Ca khẽ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở: "Bàn chuyện chính đi, thời gian của tôi quý giá lắm."

Hai người đàn ông lập tức kìm nén cơn giận, tự giác tập trung vào chuyện chính.

Ninh Thừa Húc lại đọc lướt qua tài liệu, sau đó nhìn về phía hai mẹ con nhà họ Lâm nói: "Bà Lâm, nếu bà đã tố cáo Sanh Ca là chủ mưu, vậy thì phải đưa ra bằng chứng hợp lý, nếu như không có vậy thì tôi phải thả người thôi."

Lâm Hân Mỹ khẽ cắn môi.

Hôm qua trước khi đi, đám vệ sĩ đó của Sanh Ca đã tiêu hủy hết tất cả chứng cứ, trừ vết thương trên người Lâm Hoài Sơ và lời khai của người giúp việc và vệ sĩ trong nhà ra, bà ta không có chứng cứ gì cả.

Vốn tưởng có thể dựa vào việc có người quen ở cục cảnh sát thành phố Phương, có thể gán tội cho cô nàng Sanh Ca này.

Nào ngờ bỗng nhiên lại nhảy ra một Ninh Thừa Húc, khiến bà ta không thể làm gì được cả.

Nhưng bà ta rất không cam lòng, chỉ có thể tức giận nhìn Sanh Ca nói: "Cô đừng tưởng cô có nhiều ông lớn chống lưng thì có thể hiên ngang bước đi, sải bước dài quá sớm muộn gì cũng có ngày sẩy chân!"'

Vẻ mặt Sanh Ca hờ hững, đang vô cùng buồn chán dùng đầu ngón tay nghịch tóc chơi.

Nghe thấy những lời của Lâm Hân Mỹ, cô nhướng mày nói: "Bà Lâm nói đúng lắm, bao giờ tôi bị sẩy chân vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng những ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Lâm sắp kết thúc rồi."

"Cô!"

Lâm Hân Mỹ giận sôi máu, vừa nghĩ đến Lâm Thị là tâm huyết từ đời này qua đời khác của nhà họ Lâm bà ta, bà ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cho dù cô không thừa nhận việc cố ý gây thương tích con gái tôi, cũng không thừa nhận việc đập phá xe của tôi, nhưng chuyện cô cướp mất quả phát tài của nhà tôi luôn là sự thật, đi lục soát nơi ở của cô là có ngay, cô cũng muốn chối chuyện này sao?"

"Ồ, chuyện này à."

Sanh Ca suy nghĩ một lát, thoải mái thừa nhận: "Bà Lâm mời tôi đến nhà họ Lâm chơi, tôi thấy cây quýt đó tươi ngon nên đã lấy đi, nếu như bà Lâm không đồng ý, vậy thì tôi trả lại nhé?"

Trả cái rắm!

Ăn sạch quả phát tài của bà đây rồi!

"Nếu như cô đã lấy đi rồi, vậy thì cầm tiền đến trả đi!"

"Được thôi."

Sanh Ca không hề do dự, dứt khoác đồng ý.

Lâm Hân Mỹ không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, phút chốc lại thấy hơi bối rối, bà ta hung hăng nói thêm: "Tôi muốn lấy tiền mặt!"

Cái cây đó rất đắt, bà ta phải đôn giá lên gấp mấy lần, lừa cô nàng này một vố!

"Chiều theo bà Lâm hết." Sanh Ca không thèm nghĩ ngợi gì cười nói, cô gửi tin nhắn cho Lộc Thập Ngũ, sau đó lại nhìn về phía Từ Mục nói: "Đại đội trưởng Từ, bà Lâm cần tiền mặt, tôi bảo các vệ sĩ mang tiền đến, lát nữa bọn họ sẽ đến ngay, ông nhớ bảo cấp dưới cho vào."

Từ Mục rất tinh ý chú ý đến ba chữ "các vệ sĩ", vậy là có bao nhiêu người đến?

Nhưng với sức ép của Ninh Thừa Húc ở đây, ông ta không tiện hỏi, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý: "Được thôi, cô yên tâm.". Truyện Trinh Thám

Trong lúc đợi vệ sĩ đến, phòng thẩm vấn lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

Ánh mắt Ninh Thừa Húc và Sanh Ca bắt gặp nhau từ phía xa, Ninh Thừa Húc mỉm cười rất ấm áp, đôi mắt phượng xanh thẳm giống như biết nói chuyện, có sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.

Sanh Ca lại không có biểu cảm gì, đôi mắt vẫn hờ hững như cũ.

Phong Ngự Niên chợt chú ý đến cảnh hai người đang nhìn nhau.

Hình như giữa bọn họ đã từng có chuyện gì đó?

Anh nhận ra mỗi lần Sanh Ca nhìn về phía Ninh Thừa Húc, ánh mắt cô luôn có vẻ phức tạp khó đoán.

Lúc đưa Phó Thần Dật đi, cô không hề có phản ứng gì, cho nên... lẽ nào cô thích Ninh Thừa Húc sao?

Trong lòng Phong Ngự Niên vô cùng khó chịu, anh tức giận ho khan vài tiếng.

Âm thanh rất vang và cao, ngay cả hai mẹ con nhà họ Lâm và Từ Mục cũng đều chú ý đến.

Nhưng đối với việc hai người nhìn nhau lại...

Không có tác dụng gì.

Cho đến khi tiếng mở cửa phòng thẩm vấn vang lên.

Lộc Thập Nhất bước vào trước, trong tay còn xách hai cái rương lớn màu đen. Lâm Hân Mỹ vừa nhìn thấy, đang định mỉa mai chê tiền ít đã thấy người đàn ông thứ hai, thứ ba, thứ tư xách chiếc rương màu đen bước vào...

Có tất cả hai mươi lăm vệ sĩ mặc đồ đen, đồng loạt đứng ở khu vực còn trống trong phòng thẩm vấn, khí thế rất đáng sợ.

Từ Mục trợn mắt ngạc nhiên, mẹ con nhà họ Lâm đã không còn kinh ngạc lắm.

Nhưng bọn họ lại bày tỏ thái độ không hài lòng và lên án mạnh mẽ mỗi khi Sanh Ca có hành động phách lối như thế này!

Phong Ngự Niên bên cạnh tinh mắt nhận ra trong đám vệ sĩ còn có Tự Niên.

Tên nhãi ranh này lại không thèm nghe mệnh lệnh của anh, từ khi nào lại tự đưa ra quyết định đến làm vệ sĩ cho Sanh Ca vậy?

Tự Niên lập tức chú ý đến ánh mắt sắc lẹm của Boss nhà mình, nhân lúc mình đang đứng ở phía sau nhóm vệ sĩ, anh ta cười hì hì với Phong Ngự Niên, vẻ mặt hơi ngây ngô.

...

Mọi người đã đến đủ rồi.

Sanh Ca nhìn về phía Lâm Hân Mỹ, trong đôi mắt xinh đẹp hút hồn đó là nụ cười xấu xa tùy tiện: "Bà Lâm, tôi mang tiền đến rồi, bà cầm cho chắc nhé."

Lâm Hân Mỹ dường như cảm nhận được sự đe dọa từ trong câu nói này của cô.

Sanh Ca phất tay, vệ sĩ bước lên, từng người lần lượt mở rương ra, mỗi một rương đều là một trăm vạn tiền mặt, xếp chồng từng xấp một lên nhau, vệ sĩ trực tiếp đổ lên bàn trước mặt hai mẹ con nhà họ Lâm.

Tiếng tiền giấy rơi xào xạc.

Cảnh tượng đẹp như tranh.

Chiếc bàn trước mặt hai mẹ con nhà họ Lâm hoàn toàn không thể chứa được hết số tiền này, rất nhiều tờ tiền rơi xuống đất, thậm chí rơi lên chân, rơi lên cánh tay, vết thương Lâm Hoài Sơ mới băng bó cẩn thận bị đập trúng rớm máu, cô ta đau đớn kêu rên.

Vệ sĩ nhà họ Lâm không thể vào phòng thẩm vấn, Lâm Hoài Sơ không có ai giúp đỡ, Lâm Hân Mỹ chỉ có thể bước lên chắn trước mặt con gái.

Ban đầu đám vệ sĩ đổ lên trên bàn, nhưng trên bàn đã chất cao như núi, vì vậy bọn họ đã đổ thẳng lên người hai mẹ con nhà họ Lâm.

Hai người rất nhanh đã bị tiền bao vây.

Cảnh tượng vung tiền lên người hào phóng như vậy khiến tất cả cảnh sát trong phòng thẩm vấn đều trợn mắt há mồm.

Từ Mục tinh mắt nhìn thấy Lâm Hoài Sơ dù được Lâm Hân Mỹ bảo vệ, nhưng trên người cô ta vẫn bị chảy máu ở nhiều chỗ, ông ta hơi lo lắng nhìn về phía Ninh Thừa Húc.

"Cậu Húc, như thế có phải hơi..."

Công khai lấy tiền "chôn người" trong cục cảnh sát, đây vẫn là chuyện lần đầu tiên trong lịch sử đó!

Quả thật làm người ta kinh sợ, nghe rợn cả người, phát rồ cả lên!

Ninh Thừa Húc đang thưởng thức vẻ mặt xấu xa lúc tận hưởng cảm giác trả thù của Sanh Ca, chợt bị ngắt ngang nên thấy không vui.

"Một người cần tiền, một người đưa tiền, chẳng qua là con số hơn lớn mà thôi, không có gì không đúng cả."

Người có quyền lên tiếng nhất cũng đã nói không có gì rồi, Từ Mục cũng không thể nói thêm được gì nữa.

Một cánh tay xách một cái rương một trăm vạn, hai mươi lăm người mỗi người xách hai cái rương, tổng cộng năm ngàn vạn tiền mặt đổ thẳng hết lên người hai mẹ con nhà họ Lâm, có thể chôn sống người ta trong đó.

Thật sự không phải người tàn nhẫn bình thường có thể làm được.

Từ Mục không thể không chăm chú nhìn người phụ nữ này.

Quá nhiều tiền, Lâm Hân Mỹ và Lâm Hoài Sơ bị giày vò không còn sức chống trả, cả người đều bị vùi trong đống tiền, chỉ để lộ ra một cái đầu, lần đầu tiên bọn họ được cảm nhận cảm giác bị tiền bao vây.

Có rất nhiều tờ tiền rơi rác khắp nơi trong phòng thẩm vấn, nhưng không có một cảnh sát nào dám lén đi nhặt lên, nhưng ánh mắt nhìn về phía Sanh Ca lại đầy thèm khát.

Tổng cộng năm ngàn vạn lận đó, bọn họ cũng muốn bị đập bằng tiền!

Sanh Ca thưởng thức cảnh tượng này, nụ cười trong ánh mắt vừa xấu xa vừa tùy ý, không hề chú ý đến hai người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Cô đứng dậy, bước về phía hai mẹ con nhà họ Lâm, còn tiện tay nhặt một xấp tiền ở dưới đất lên, khẽ đặt lên đầu Lâm Hoài Sơ.

Cử chỉ tao nhã cao quý, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo.

Xấp tiền này trực tiếp trở thành giới hạn cuối cùng để đè bẹp Lâm Hoài Sơ.

Cô ta không thể nhịn nổi sự sỉ nhục này, bỗng chốc sụp đổ kêu gào.

Sanh Ca "suỵt" một tiếng mới nói: "Tiền của tôi, các người phải cất cho kỹ đó, không lâu sau tôi sẽ lấy hết cả gốc lẫn lãi về!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play