Phong Ngự Niên tối sầm mặt lại, anh nhìn cô ta với vẻ thất vọng, trong đáy mắt đầy sự nổi giận.

“Em thật sự ngang ngạnh.”

Anh ta kéo tay Phong Thanh Thanh ra khỏi tay áo mình và ra lệnh: “Bắt đầu từ hôm nay, em bị cấm đi chơi, không có sự cho phép của anh thì không được phép đi đâu cả, em hãy tự kiểm điểm lỗi lầm cho anh!”

Nói xong, anh kéo Mộ Chỉ Ninh rời đi.

Phong Thanh Thanh vẫn muốn đuổi theo, nhưng bị Lưu Niên giữ lại, cô ta chỉ có thể gào khóc thảm thiết xin tha thứ.

Cuối cùng, cô ta bị ép buộc lôi về nhà cũ của nhà họ Phong.

Cô ta tức giận đến mức phát điên, vừa trở về đã bắt đầu đập phá đồ đạc để trút giận, toàn bộ căn phòng đều vang lên một trận đùng đùng.

Lý Phi bị đánh thức bởi tiếng động dữ dội, bà ta chạy đến xem xét.

“Con gái ngoan, có chuyện gì vậy? Không phải là con đi tham gia bữa tiệc rồi sao? Tại sao lại thành ra thế này?”

“Mẹ! Hu hu hu hu…”

Phong Thanh Thanh bật khóc và nhào vào trong lòng Lý Phi, cô ta đã thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của bữa tiệc tối nay và nói với Lý Phi: “Mẹ ơi, mẹ phải làm chủ cho con! Anh trai không công bằng! Không chỉ không xử lý con tiện nhân đó, mà còn cấm con đi chơi! Cục tức này mẹ nhất định phải giúp con đòi lại!”

Lý Phi đau lòng xoa xoa lưng cô ta.

“Con muốn mẹ giúp con như thế nào?”

Trong đáy mắt của Phong Thanh Thanh hiện ra vẻ độc ác: “Con muốn cô ta chết!”

...

Sanh Ca vẫn chưa tìm được chỗ ở, vì thế cô tạm thời chuyển vào biệt thự của Lộc Hoa trước.

Khi người ở là bà Trương nhìn thấy cô, bà ấy vừa kích động vừa vui mừng, nói với cô rằng cô đã lớn rồi, sau đó bà ấy bận rộn giúp cô cất hành lý và dọn dẹp phòng ngủ.

Sanh Ca vốn định đi giúp đỡ, nhưng bị Lộc Hoa kéo lại ghế sô pha và ngồi xuống.

“Em gái, ngày mai phải vào công ty rồi, em có sắp xếp gì không?”

“Cứ làm theo những gì trước đó chúng ta đã nói, trước tiên anh cứ làm chủ tịch, chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do anh giải quyết trước, em sẽ học hỏi thật tốt.”

Lộc Hoa hơi do dự: “Được rồi, nếu như em đã không muốn để người khác biết được mối quan hệ giữa em và anh, vậy sau ngày mai anh sẽ không đưa em đến công ty nữa, anh sẽ tặng cho em một chiếc Maserati MC77 phiên bản giới hạn, đây sẽ là kiểu dáng mà em thích.”

“MC77 cũng quá đắt rồi đấy.”

Sanh Ca lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Chỉ là hằng ngày đi làm rồi tan làm mà thôi, rẻ là được rồi, nếu như anh ba anh muốn tặng chiếc xe cho em, vậy thì cứ tặng cho em một chiếc Volkswagen Santana nhé.”

Lộc Hoa cau mày: “Vậy cũng quá tủi thân cho em rồi.”

Sanh Ca cười toe toét, cô khoác lấy cánh tay của anh ấy rồi làm nũng: “Không tủi thân chút nào cả, anh ba, tạm thời em không định để lộ thân phận thực sự của mình.”

Người đó đã hại cô và nhà họ Lộc, kể từ khi cô mất trí nhớ và lưu lạc đến thành phố Phương thì cũng không có động tĩnh gì nữa, đoán chừng còn không biết những năm qua cô luôn ở nhà họ Phong.

Trước khi cô chưa điều tra ra được cuối cùng người đó là ai thì việc để lộ thân phận là chuyện quá nguy hiểm.

Lộc Hoa là người thông minh, có lẽ anh ấy cũng có thể đoán ra được sự lo lắng của cô.

“Thiết bị an ninh ở chỗ anh rất tốt, thời gian này em cứ yên tâm ở lại đây, tuyệt đối sẽ không có người nào đến quấy rầy em.”

Nghĩ đến điều gì đó, anh ấy lại nói thêm: “Đúng rồi, gần đây anh cả ngày nào cũng bay ra nước ngoài, bệnh viện anh hai nghe nói đã tiếp nhận một ca bệnh hiếm thấy, bận đến mức không thể đi đâu được, nghe tin em ly hôn, họ cũng rất vui, vì vậy họ đã mua cho em một món quà nhỏ, đoán chừng vài ngày nữa sẽ đến đấy.”

Sanh Ca nhếch môi ra vẻ ghét bỏ: “Sao em gái ly hôn mà người làm anh trai lại vui vẻ ăn mừng như đốt pháo vậy? Có ai như các anh không chứ!”

Tuy nói như vậy, nhưng cô rất tò mò, anh cả thân là cơ trưởng bậc nhất, đồng thời công ty dưới tên anh ấy cũng rải rác khắp toàn cầu, không ai dám động, anh hai là một tay trong giới phẫu thuật, cũng là thạc sĩ y khoa ưu tú.

Hai người này muốn tặng quà cho cô thì nhất định đó sẽ là đồ vật có một không hai.

Lộc Hoa nhìn vào con ngươi thông minh của cô đang đảo rất nhanh, anh ấy cười khúc khích và sờ vào mũi cô với vẻ cưng chiều, sau đó anh ấy mới lên lầu đi tắm.

Không giờ khuya.

Sau khi Phong Ngự Niên đưa Mộ Chỉ Ninh trở về khách sạn thì anh cũng quay về biệt thự.

Anh mở cửa ra, phòng khách vừa tối om vừa trống trải.

Trong lòng anh không nói ra được đây là cảm nhận gì, có chút phức tạp.

Anh bật đèn lên, ngồi trên ghế sô pha, vừa hút thuốc vừa nghe Lưu Niên báo cáo.

“Xin lỗi chủ tịch, tôi không điều tra ra được cô Sanh đã đi đâu, sau khi cô ấy rời khỏi khách sạn thì giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, hơn nữa điện thoại và tài khoản của cô ấy cũng đều bị nhiễu nguồn tín hiệu, người của chúng ta đã thử rất nhiều cách nhưng cũng không thể bẻ khóa được.”

Phong Ngự Niên hút thuốc, sắc mặt anh buồn bã.

Bốc hơi khỏi nhân gian sao?

Cấp dưới của anh đều là những hacker ưu tú, vậy mà cũng không tìm ra được vị trí của cô.

Có người đang giúp cô ẩn náu sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play