Cục cảnh sát sao?

Tới cũng rất nhanh đấy.

Sanh Ca không có chút bất ngờ nào, tự giác vươn hai bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo ra, tươi cười đến mức đôi mắt cong cong: “Ok, vậy thì đi thôi.”

Đây là lần đầu tiên Từ Mục nhìn thấy một người phụ nữ bị bắt mà có thể chủ động và bình tĩnh như thế này.

Đặc biệt là nụ cười của cô, vừa bình tĩnh ung dung lại còn rất mê hoặc lòng người.

Bởi vì đã xem qua bức ảnh chụp vết thương trên người Lâm Hoài Sơ, máu chảy đầm đìa toàn thân, có thể thấy được hung thủ ra tay là một kẻ chuyên nghiệp và có thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Anh ta rất khó có thể tưởng tượng đó sẽ là cô gái nhìn có vẻ đơn thuần ngây thơ ở trước mặt, không khỏi càng thêm thận trọng với chuyện này, bước lên chuẩn bị đeo còng tay điện tử cho Sanh Ca.

Con chưa kịp đeo còng tay vào, tay của Từ Mục đột nhiên bị người ta giữ lại.

Phong Ngự Niên vốn dĩ đang rửa chén, nghe thấy tiếng động tĩnh từ bên ngoài biệt thự thì bước ra, liền thấy nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Khuôn mặt anh trầm xuống, nhìn thẳng vào Từ Mục: “Những chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do tôi làm, nếu anh muốn dẫn người thì hãy dẫn tôi đi.”

Vẻ mặt của Sanh Ca hoang mang không thể hiểu được. Trong một giây nhớ lại.

“Ngày hôm qua anh chỉ bóc vỏ mấy quả cam mà, anh còn làm chuyện gì sao? Đứng một bên làm cảnh à.”

Phong Ngự Niên không những không lui ra phía sau mà còn tiến về phía trước một bước, che chắn cho cô ở phía sau thật kín kẽ.

Đôi mắt đen sâu như màn đêm vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Mục, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi biết rõ nội tình của chuyện này, nếu anh muốn điều tra rõ chân tướng thì hãy dẫn tôi đi đi.”

Sanh Ca có chút buồn bực, việc cô tự làm thì sẽ tự chịu trách nhiệm, liên quan cái rắm đến anh.

Người đàn ông cố tình đứng chắn ở trước mặt cô nhẹ nhàng quay đầu lại, hồn nhiên như chưa phát giác ra suy nghĩ cái của cô, mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, em đi về trước đi, việc này để anh giải quyết.”

Sanh Ca cạn lời.

Con mắt nào của anh nhìn thấy cô sợ vậy?

“Tôi còn chưa từng được vào Cục cảnh sát, mới lạ thật đấy, muốn đi uống một chén trà mà thôi.”

Phong Ngự Niên và Từ Mục: “…”

Cục cảnh sát mà cô tưởng là cái quán trà sao?

Còn thấy mới lạ nữa?

Từ Mục đánh giá qua lại giữa hai người bọn họ, nghe lời của bọn họ nói thì chắc hẳn lúc đó, hai người này đều có mặt tại hiện trường.

“Nếu hai người đều có liên quan đến vụ án thì cùng nhau đi một chuyến luôn đi!”

Từ Mục lại lấy ra một bộ còng tay nữa.

Sanh Ca cũng không phản đối.

Xách theo tên Phong Ngự Niên thích xen vào việc người khác, bị dẫn đi với nhau cũng khá tốt, vì thế cô mỉm cười đồng ý: “Được thôi, nhưng mà tôi muốn nói với vệ sĩ của mình hai câu đã, nhanh lắm.”

Lộc Thập Ngũ bị gọi tới.

Sanh Ca lấy một chiếc thẻ hắc kim từ trong túi ra rồi đưa cho Lộc Thập Ngũ, sau đó lại nhỏ giọng thì thầm bên tai anh ta cái gì đó.

Cuối cùng, cả hai người đều bị đeo còng tay điện tử rồi dẫn lên xe chuyên dụng của cảnh sát.

Trên xe, Sanh Ca ngồi yên lặng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Phong Ngự Niên thì nhìn cô không hề chớp mắt, tinh mắt phát hiện ra cổ tay của cô bị chiếc còng tay cứ đỏ.

Trong đôi mắt đen dần dần hiện lên một tia phiền muộn và đau lòng.

Anh nắm lấy cổ tay của Sanh Ca, xoa nhẹ lên vết đỏ trên tay: “Đau không?”

Sanh Ca cũng không phải khó chịu như thế.

Nhưng nếu người nào đó thích biểu diễn như vậy thì cô cũng không rút tay về.

Khi bước vào trong phòng thẩm vấn đặc biệt của Cục cảnh sát thì thấy Lâm Hân Mỹ đã tới rồi, thậm chí Lâm Hoài Sơ quấn băng cả người cũng kiên trì muốn tới.

Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy con khốn này bị tống vào trong ngục!

Sanh Ca vừa bước vào phòng thẩm vấn liền tinh mắt chú ý tới Lâm Hoài Sơ đã bị quấn thành một xác ướp.

Cô phá ra cười ngay tại chỗ.

“Ai da, cô Lâm đây thật đúng là khiến người ta cảm động mà, bị đau như vậy rồi mà vẫn chạy tới đây, bội phục bội phục!”

Quả thật Lâm Hoài Sơ rất đau đớn, đau đến mức sắp không nói nên lời rồi.

Ánh mắt độc địa của hai mẹ con nhà kia nhìn chằm chằm vào cô.

Đội trưởng đội 3, Từ Mục bước vào phòng, bắt đầu nghiêm túc thẩm vấn.

“Bà Lâm, tối hôm qua người đã xâm nhập vào nhà bà rồi ngang ngược hành hung người, là hai người bọn họ sao?”

Anh ta chỉ vào Phong Ngự Niên và Sanh Ca.

Mà vào giờ phút này, trong hai người bọn họ, một người thì cười đến cong mắt, bình tĩnh thong dong.

Còn một người nữa thì sắc mặt trầm ổn nội liễm.

Đều không giống như là kiểu người dễ chọc vào.

Lâm Hân Mỹ suy nghĩ một lúc, căm hận mà chỉ vào Sanh Ca nhưng cũng không định buông tha cho Phong Ngự Niên.

“Cô ta là chủ mưu mà cậu ta cũng không thoát được đâu, là kẻ đồng lõa đấy!”

Từ Mục lại lấy ra bức anh Lâm Hoài Sơ bị thương, nghiêm túc đưa cho Sanh Ca xem.

Vẻ mặt của Sanh Ca ngốc ra: “Đây là ai thế này? Sao lại bị đánh thành như vậy chứ? Xấu quá.”

Cô cười đến phúc hậu và vô hại, giống như chuyện này thật sự không một chút liên quan gì đến cô.

Lâm Hoài Sơ nghe được câu cuối cùng của cô thì nhói tim, tức giận đến mức máu cũng chảy ngược, lửa giận bốc lên tận trời, chịu đựng đau đớn mà hét lên.

“Cô! Cô ta nói dối đấy…”

Sanh Ca giống như bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía Lâm Hoài Sơ lần nữa: “Hoá ra người này chính là cô Lâm à, thảo nào lại xấu xí như vậy. Cô Lâm đây thật đúng là thân tàn chí kiên, đã bị thương thành cái dạng như thế mà còn muốn đích thân tới bắt bắt hung thủ nữa.”

Phong Ngự Niên cười phụt một tiếng.

Hai mẹ con nhà họ Lâm bị thái độ của cô chọc giận đến nổi trận lôi đình.

Lâm Hân Mỹ đột nhiên đập bàn nói: “Ngày hôm qua rõ ràng chính là cô đã dẫn người xong vào nhà họ Lâm chúng tôi, tôi còn tưởng rằng cô dám làm dám chịu, không nghĩ tới lại hèn nhát như thế.”

Từ Mục nhíu mày, ngón tay gõ vào mặt bàn: “Im lặng.”

Khuỷu tay của Sanh Ca đặt ở trên bàn, cánh tay mang theo còng tay nhẹ nhàng chống cằm.

Cô ngây thơ hồn nhiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Từ Mục: “Anh trai nhỏ à, anh nhìn bà ta hung hăng như thế kìa, đây là muốn ép tôi thừa nhận à.”

Anh trai nhỏ?

Phong Ngự Niên ở bên cạnh gần như không nghe nổi nữa, lông mày xoắn chặt lại.

Đến tận bây giờ thì cô cũng chưa từng gọi tên anh một cách ngọt ngào mềm mại như thế.

Còn cố ý cười rạng rỡ như thế nữa, để ý Từ Mục rồi sao?

Phong Ngự Niên tự mình làm một lọ dấm, bị chiếc còng điện tử siết chặt hai tay, bởi vì làn da mỏng manh nên rất nhanh đã bị siết ra một vòng sưng đỏ.

Sanh Ca cười quả thật rất tinh nghịch lại còn quyến rũ.

Từ Mục xen đến mức hoảng hốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn vài phần: “Ngày hôm qua camera của nhà họ Lâm bị phá hư, nhưng mà lời khai của toàn bộ người hầu trong nhà họ Lâm đều hướng về cô, cô giải thích như thế nào về điều này?”

Đôi mặt xinh đẹp của Sanh Ca khẽ run: “Anh trai nhỏ à, nhà họ Lâm là gia đình giàu có bậc nhất ở trong thành phố Phương này, người hầu của bọn họ nghiêng về phía chủ nhân nhà mình thì cũng là chuyện quá bình thường.”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi xem xét vào những chứng cứ hiện tại ở trong Cục thì bất kể là những chiếc siêu xe bị đập nát hay là bản thân cô Lâm đây thì hình như đều không có dấu vân tay của tôi và Phong Ngự Niên, cũng không có bất cứ nhân chứng nào khác ngoại trừ người nhà của họ Lâm, chỉ như thế này thì sợ là không đủ để tố cáo tôi đâu.”

Lâm Hân Mỹ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Từ Mục lật lại tư liệu điều tra, cũng có vài phần tán thành với lời nói của cô.

Sanh Ca thấy anh ta đã dao động thì tiếp tục nói: “Bị anh giữ ở chỗ này suốt mấy giờ nên tôi cũng chẳng thể đi làm được, nếu đã không có đủ chứng cứ thì có phải cũng nên tháo còng tay ra rồi không?”

Cô vừa nói vừa lắc lắc cổ tay mảnh khảnh của mình, da thịt ban đầu còn trắng như tuyết nhưng đã bị siết chặt thành một màu đỏ nhạt.

Từ Mục đồng ý: “ Quả thật là không có đủ chứng cứ, thế thì trước tiên hãy…”

“Từ Mục!”

Anh ta còn chưa nói xong, Lâm Hân Mỹ đã hung tợn ngắt ngang, cười lạnh nói: “Cậu cũng chỉ là một đội trưởng của đội ba, không có tư cách để quyết định chuyện này!”

Từ Mục có chút bực mình, vừa định phản bác thì đột nhiên có một cảnh sát mở cửa xông vào, đi đến rồi nhỏ giọng nói bên tai anh ta vài câu.

Sắc mặt của Từ Mục dần dần thay đổi.

Sau khi giãy giụa trong chốc lát, anh ta cứng đờ nói: “Xin lỗi, nhưng không thể mở khoá còng tay được, hiềm nghi của cô Sanh Ca vẫn còn rất lớn, trước tiên cô sẽ bị đưa vào phòng giam, sau đó sẽ từ từ thẩm vấn lại.”

Phòng giam không phải là nơi tốt lành gì, thông thường thì chỉ sử dụng đối với những tội ác tày trời đã được điều tra đến tận gốc rễ, phải là tội ác có tính chất cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi bị đưa vào đó một ngày thì có thể nói là bị lột da ra. Sự tấn công về thể xác và tinh thần sẽ đánh bại được những phạm nhân mạnh miệng nhất.

Đó là một sự tồn tại rất khác biệt, thông thường sẽ không dễ dàng lấy ra sử dụng với phạm nhân như thế.

Hai mẹ con nhà họ Lâm nghe thì cười tươi thoả mãn.

Từ Mục phất tay, ra hiệu cho cấp dưới áp giải Sanh Ca vào phòng giam.

Sanh Ca cong môi đầy thâm ý, bất động không giãy giụa, cũng không phản bác lại.

Mắt thấy mấy tên cảnh sát sắp kéo Sanh Ca đi, Phong Ngự Niên đứng bật dậy ngăn lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm là sự tàn bạo lạnh lùng, lệ khí tản ra từ người anh khiến cho người ta phải sợ hãi, giống như điềm báo sắp xảy ra giông tố.

“Tên khốn của cục cảnh sát thành phố Phương kia, anh mà cũng xứng động tới cô ấy à?”

Sanh Ca nghe thấy vậy thì âm thầm nhướng mày.

Ồ, anh như thế này có nghĩa là đã không nín nhịn được nữa, rốt cuộc đã khoác lên chiếc áo choàng bạo ngược rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play