Những hồi ức đáng xấu hổ lại bị gợi lên.

Cô ta trừng mắt nhìn Sanh Ca, căm hận đến mức mặt nhăn nhó thành một đoàn.

“Sao mà tôi biết bọn họ ở đâu được chứ? Mà cho dù có biết thì tôi cũng sẽ không nói cho cô đâu! Tôi vẫn còn chờ bọn họ đến giết chết cô nữa kìa!”

“Không nói sao?”

Giọng nói của Sanh Ca bình thản dễ nghe, nhưng con ngươi lại vô cùng lạnh lẽo.

“Vậy thì bắt đầu tính sổ đi.”

Cô suy nghĩ một lúc, con dao găm rời khỏi cằm của Lâm Hoài Sơ, từ từ di chuyển đến xương ở bên vai phải: “Ngày hôm đó xe của tôi bị nổ mạnh, không cẩn thận bị mảnh xe cắt một vết ở bả vai, vậy thì bắt đầu từ chỗ này đi.”

Khuôn mặt Lâm Hoài Sơ bị dọa đến trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, liều mạng lắc đầu: “Không được! Chuyện này không liên quan đến tôi! Rõ ràng là do cô không cẩn thận mà… A!”

Một tiếng hét xuyên thủng bầu trời.

Sanh Ca giơ tay chém xuống, tàn nhẫn máu lạnh.

Lâm Hoài Sơ đau đến mức run rẩy cả người, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, bả vai chảy máu, máu tươi thấm đỏ chiếc váy trắng của cô ta.

Cô ta không cam lòng, trừng mắt nhìn về phía Sanh Ca: “Mày chờ đó cho tao! Con khốn kiếp! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Còn có sức lực mắng chửi à, xem ra cũng không quá đau nhỉ.”

Sanh Ca nói, lại di chuyển con dao găm đến cánh tay trắng như tuyết của cô ta: “Cho cô một cơ hội cuối cùng nữa, người phía sau cô và Mộ Chỉ Ninh đang ở đâu?”

Lâm Hoài Sơ cắn chặt môi, Sanh Ca giả vờ chuẩn bị xuống tay.

Cô ta vội vàng hét lên: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà! Anh ta không nói cho tôi biết mình là ai, mỗi lần có hành động gì anh ta mới nói chuyện với tôi, Mộ Chỉ Ninh cũng ở chỗ của anh ta, tôi thật sự không biết mà!”

Sanh Ca chăm chú nhìn cô ta một lúc, thu con dao găm về, quay trở lại ngồi trên ghế lần nữa.

Lâm Hoài Sơ tưởng rằng cô đã buông tha cho cô ta.

Không để cô ta kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy cô đưa con dao nhỏ cho Tự Niên, giọng điệu bình thản lại tàn nhẫn vô tình: “Ngày hôm đó cánh tay tôi có một vết dao, trên người Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Nhị cũng chịu không biết bao nhiêu vết chém, anh tới đi, nhớ chú ý đúng mực đấy.”

Tự Niên đột nhiên bị điểm danh, ngẩn người ra rồi lập tức vui vẻ nhận con dao: “Vâng, tôi đã xuống tay thì cô cứ yên tâm.”

“Đừng mà… A!”

Từng tiếng hét thê lương vang lên vô cùng thảm thiết.

Lâm Hân Mỹ đứng bên cạnh đau lòng đến phát khóc.

Sanh Ca chỉ lẳng lặng nhìn, tâm trạng vô cùng tốt đẹp.

Cô vươn tay lấy quả cam mà Phong Ngự Niên đã bóc ra, nhưng đột nhiên cổ tay lại bị người ta nắm lấy, quay đầu nhìn thì thấy, Phong Ngự Niên đang cầm khăn tay, hơi ngồi xổm xuống ngang tầm tay của cô, dịu dàng giúp cô lau kỹ từng ngón tay.

Nhận ra ánh mắt của cô quay về phía mình, anh khàn khàn giọng giải thích.

“Dính chút máu, thật bẩn.”

Sanh Ca cũng không nói cái gì, yên tâm thoải mái hưởng thụ anh chủ động phục vụ.

Khi cô ăn xong quả cam cuối cùng thì Tự Niên cũng đã xong việc rồi.

Trên người Lâm Hoài Sơ đầy vết thương, máu tươi chảy xuống, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, suy sụp lôi thôi, vừa chật vật lại thê thảm, đã đau đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tự Niên xuống tay rất gian ác, tập trung chọn những chỗ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại có thể đau đớn đến chết đi sống lại ở trên người, vừa nhìn thì thấy Lâm Hoài Sơ giống hệt như một con búp bê vải nhuốm máu nhưng thực tế thì đó đều là những vết thương nhẹ.

Sanh Ca không khỏi liếc mắt nhìn anh ta nhiều thêm một cái.

Còn tưởng rằng anh ta sẽ thương hoa tiếc ngọc, không ngờ rằng lại là một kẻ tàn nhẫn như thế.

Nghĩ như thế, tầm mắt đầy thâm ý của Sanh Ca lại ngó sang Phong Ngự Niên, nhưng cũng không nói cái gì.

Cô đứng dậy, sửa lại làn váy, cho người buông lỏng Lâm Hân Mỹ ra.

Lâm Hân Mỹ được tự do, vội vàng bổ nhào vào người Lâm Hoài Sơ rồi khóc nức nở.

Sanh Ca cảnh cáo bà ta: “Lần này chỉ là trả món nợ cho buổi tiệc tối từ thiện ngày hôm đó, còn 88 tỉ của tôi cũng ỉm ở Lâm thị hơi lâu rồi đấy, các người muốn tự mình đưa ra hay là vẫn muốn để tôi động thủ?”

Lâm Hân Mỹ không nói gì, vẻ mặt căm hận trừng mắt nhìn cô.

Sanh Ca cũng không phải thật sự muốn để bà ta đưa ra đáp án, dặn dò cấp dưới chuẩn bị dẹp đường quay về, lúc đi tới cửa bỗng nghĩ đến chuyện chiếc xe của mình từng bị phát nổ.

Vì thế đã cho người đập nát hết mấy chiếc siêu xe của nhà họ Lâm, tiện tỳ lấy luôn cây cam nhỏ ở ngoài vườn về.

Ăn ngon lắm, cô rất thích.

Đám người hầu của nhà họ Lâm bị hành vì “Thổ phỉ vào thôn” này của cô doạ cho phát run, tất cả bọn họ vậy mà lại đã quên mất chạy ra Lâm Hoài Sơ đang bị ngất xỉu trước cửa biệt thự vào.

“Cô cứ chờ đó đi! Tôi sẽ kiện cô đến chết! Khiến cô phải ngồi tù cả đời!”

Ra đến cửa lớn của nhà họ Lâm, tiếng hét đầy thù hấn của Lâm Hân Mỹ còn vang lên từ phía sau.

Sanh Ca giống nhu không nghe thấy, đầu cũng không thèm quay lại mà rời đi.

Sắp đến mùa đông rồi, cô lười biếng cảm thụ ánh mặt trời yếu ớt ở bên đường, không ấm áp lắm nhưng cô vẫn cảm thấy thần thanh khí sảng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, người của Lục Lạc Đen được sắp xếp quay về các nơi.

Thời gian của buổi chiều vẫn còn dài, Sanh Ca để Tự Niên và Thất Niên đưa Phong Ngự Niên quay về biệt thự, còn mình thì tới công ty Angle.

Sau khi ung dung giải quyết xong hết công việc, vào nửa tiếng trước khi tan làm, cô đi tìm Lộc Hoa.

Lộc Hoa đã biết chuyện cô đi làm loạn với nhà họ Lâm chiều nay, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, bưng chén trà Long Tỉnh vừa mới pha cho cô.

“Con nhóc này, Lâm Hân Mỹ quản lý nhà họ Lâm nhiều năm như thế, quan hệ ở thành phố Phương rất rộng rãi, chắc chắn tiếp theo bà ta sẽ không cam tâm tình nguyện để yên đâu, em phải làm tốt công tác chuẩn bị trước đấy.”

Sanh Ca nhận lấy chén trà, trên mặt không có chút quan tâm nào: “Em còn sợ bà ta không đến tìm em gây phiền phức nữa kìa.”

Lộc Hoa nghe cô nói như vậy thì chắc hẳn là đã có tính toán rồi, vui vẻ xoa xoa đầu cô.

Lại bị Sanh Ca nhẹ nhàng giữ lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Anh ngẩn người ra: “Có chuyện gì sao? Vừa mới đi tính số với nhà họ Lâm xong, không phải là em nên thấy rất sảng khoái sao?”

“Anh ba…”

Sanh Ca do dự, đôi mắt xinh đẹp khẽ nâng lên, nhìn về phía anh ấy: “Bữa tiệc từ thiện vào buổi tối hôm đó, có phải Phong Ngự Niên đã đến cầu Hạc Loan không? Là anh ta đã nhảy xuống sông cứu em à?”

Vẻ mặt Lộc Hoa nháy mắt trở nên cứng đờ lại và nghiêm túc.

Anh ấy nhíu chặt lông mày, giọng nói rất trầm: “Quả nhiên anh ta không có hảo tâm mà, cho dù anh ta không tới thì anh cũng có thể cứu em, vậy mà anh ta còn lấy chuyện này đến trước mặt em tranh công.”

Sanh Ca buông tiếng thở dài, đặt chén trà xuống, đứng dậy bước về phía cửa, chỉ để lại câu: “Anh ta không nói cái gì cả, là em tự đoán.”

Lộc Hoa nhìn chén trà Long Tỉnh chưa đụng đến một giọt nào, vẻ mặt thâm trầm phức tạp, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Từ chỗ Lộc Hoa ra ngoài, Sanh Ca quay về biệt thự ở vịnh.

Vừa mở cửa ra, nước thơm của thức ăn đã xộc thẳng vào mũi.

Sanh Ca mặt vô biểu tình cởi áo gió ra rồi tự mình treo lên đến giá treo mũ áo.

Phong Ngự Niên đang ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì vội vàng bước ra chào đón cô.

Còn chưa đến gần đã nhìn thấy trong tay cô nắm chặt một phần văn kiện.

Ký ức về chuyện lần trước yêu cầu anh ký vào thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động vẫn còn nguyên vẹn, trực giác của anh chắc chắn rằng thứ kia không phải cái gì là cái gì tốt đẹp, sự vui sướng ban đầu ở trong lòng đã bị thay thế bằng sự phức tạp, xoay người muốn bước lên lầu đi về phòng.

“Đứng lại.”

Sanh Ca lạnh giọng gọi lại anh.

Anh dừng chân lại.

Giọng điệu lạnh băng như thế, quả nhiên không phải thứ gì tốt lành mà!

Phong Ngự Niên không quay đầu lại, mà chỉ là vươn tay nhẹ nhàng đặt lên lan can, ho khan hai tiếng: “ Đầu anh thấy choáng váng, anh đi ngủ một lát đây.”

“Anh giả bệnh trốn tránh thì có ý nghĩa gì chứ?”

Sanh Ca vẫn còn đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào tấm lưng rộng lớn của anh ở phía xa, giọng điệu lại nghiêm túc hơn vài phần: “Lại đây, ký tên đi, tôi sẽ không nói đến lần thứ ba nữa.”

Phong Ngự Niên cắn cắn đôi môi mỏng, bỗng chốc quay đầu lại, đôi mắt đen đối diện với cô không chút yếu thế nào.

“Không ký, anh cũng sẽ không nói đến lần thứ ba nữa!”

Sanh Ca nắm chặt văn kiện trong tay nắm, đến gần anh, nghiêm mặt nói: “ Tôi không thích nợ ân tình, lần này anh đã cứu tôi, là tôi nợ ân tình của anh, anh ký tên là kết quả tốt nhất.”

Cô nói xong thì đưa văn kiện cho anh.

Phong Ngự Niên không nhận lấy, rũ mắt nhìn, mấy chữ to lớn “Chấm dứt hợp đồng lao động” kia giống như những cái đinh sắt đâm vào tim anh, khiến anh đau như cắt, dường như không cách nào thở nổi.

Sanh Ca không có biểu cảm gì, tiếp tục nói: “Đây cũng là việc anh nên làm với tư cách là người hầu của tôi, phải phục tùng mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play