Ông cụ Trác dường như cảm nhận được ánh mắt phẫn hận của anh ta, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, "Mày nhìn cái gì! Quỳ xuống! Đừng tưởng rằng việc này của mày coi như xong!”

Nghe đến đến ý tứ này, là không có ý định bỏ qua cho Trác Tinh Hỏa.

Sanh Ca suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Ông cụ Trác, hôm nay cháu đến đây chủ yếu là mang Tinh Hỏa trở lại đoàn quay phim. Việc quay phim của em ấy sắp kết thúc rồi. Nếu như lúc này xe bị tuột xích thì sẽ không tốt, Hình Kinh bên kia cháu sẽ dẫn em ấy đi xin lỗi, việc này cháu sẽ dạy dỗ lại em ấy thật tốt.”

Ông cụ Trác nhìn Sanh Ca rồi lại nhìn Trác Tinh Hỏa, hài lòng gật đầu: “Vậy được rồi, ông sẽ giao nó cho cháu, ông yên tâm rồi.”

“Cảm ơn ông cụ Trác đã tin tưởng cháu, vậy giờ cháu mang Tinh Hỏa đi nhé?”Cô vừa nói vừa nháy mắt với Trác Tinh Hỏa.

Trác Tinh Hỏa che lấy vết thương sưng sau lưng, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.

Nhìn thấy anh ta như vậy, quản gia có chút lo lắng: “Ông cụ, nếu không để cậu hai trị thuốc trước khi đi thì lúc quay thương với vết thương, cũng quá khó chịu đi.”

"Dùng thuốc làm gì! Sao lại để Sanh Ca bé nhỏ của tôi đợi nó được chứ, để nó nhớ kỹ bài học giáo huấn này, không chỉ quay phim, bữa tiệc từ thiện buổi tối cũng không được phép vắng mặt, cháu nghe thấy không!"

"Biết ạ."

Trác Tinh Hỏa méo miệng, vẻ mặt thất thần.

Sanh Ca nhịn cười, nhìn về phía ông cụ Trác: “Ông cụ Trác, cháu cùng em ấy đi trước đây, chờ lần sau cháu rảnh thì lại sang chơi với ông.”

Nói xong, cô bước tới đỡ Trác Tinh Hỏa đang khập khiễng ra khỏi sảnh.

Chờ cách đại sảnh xa rồi, Trác Tinh Hỏa mới hỏi:”

"Chị Sanh, chị không thực sự muốn đưa em đến bệnh viện để nói xin lỗi tên cặn bã đó chứ? Em không đi!"

Sanh Ca mấp máy môi, nhếch khóe miệng:”Vậy trước tiên hãy nói cho chị biết, tại sao lại đánh nhau?"

Trác Tinh Hỏa ủ rũ cúi đầu.

Bởi vì bị đánh vào khe mông, anh ta không thể đi lại trôi chảy được,còn đau nhức chảy mồ hôi lạnh làm cả người anh ta ướt sũng.

Do dự một hồi an ta mới nói: "Bởi vì em nghe thấy anh ta ở sau lưng chị chửi chị, còn chửi rất khó nghe, cho nên em thấy anh ta một lần đánh anh ta một lần, a…”

Nói đến chỗ kích động, anh ta không cẩn động chạm đến vết thương, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.

Sanh Ca cười thầm, tại sao đột nhiên lại cảm thấy em ấy vừa ngốc vừa có chút đáng yêu thế nhỉ?

"Nếu đây là nguyên nhân thì tại sao em không nói trực tiếp với ông cụ Trác?”

Trác Tinh Hỏa: “Ông cụ biết, mặc dù có thể không đánh hung ác như vậy, nhưng chỉ cần ông cụ và quản gia biết được những lời nói khó nghe của Hình Kinh thì toàn bộ người hầu của nhà họ Trác sẽ sớm biết, em không muốn làm xấu danh tiếng của chị.”

Nghe anh ta nói điều này xong, Sanh Ca càng thêm tò mò, tên Hình Kinh này nói xấu gì về cô?

"Có đoạn ghi âm không? Để chị nghe thử."

Trác Tinh Hoa đi theo lên xe của Sanh Ca, trên xe mở đoạn ghi âm lời nói của Hình Kinh ra cho cô nghe.

“Nghe nói chủ công ty quản lý của tên nhóc Trác Tinh Hoa là một người phụ nữ giày có bị chồng bỏ? Hay vẫn là một đứa trẻ mồ côi? Điều đó thực sự kỳ lạ, không biết cô ta làm thế nào mà có được quyền quản lý của Angle, chắc chắn là leo lên giường với Lộc Hoa rồi! Bất quá, tôi nhìn thấy cô ta qua cuộc tuyển chọn với cuộc biểu diễn cuối cùng, vóc người nhìn cũng không tệ, đáng tiếc, cô ta chỉ là gái điếm thôi!”

Mặt Sanh Ca tối sầm lại sau khi nghe xong.

Trác Tinh Hỏa: “Ông đây tính tình nóng nảy, em mà nghe thấy một lần nữa thì con mẹ nó đánh chết anh ta!”

Sanh Ca ngăn anh ta lại: “Em ngoan ngoãn trở lại đoàn quay phim đi, chuyện này em đừng quan tâm.”

"Không phải đâu, chị Sanh, chị định bỏ qua cho anh ta như thế này à?"

Sanh Ca nhướng mày, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Ai nói chị sẽ bỏ qua cho anh ta?”

Trên đời này chuyện không thể kiểm soát được nhất chính là miệng của người khác, nhưng cô có nghe thấy hay không lại là chuyện khác.

Bây giờ cô đã nghe thấy rồi, với tính cách Lộc Sanh Ca cô đây, không làm gì mà quay đầu lại là việc không thể nào.

Cô một bên suy, một bên lái xe đến cửa hàng Hoành ở thành phố Phương, gọi người trợ lý đại diện ra đón.

Trác Tinh Hỏa kéo cửa xe xuống nhưng lại không muốn xuống xe: “Chị Sanh, thật sự phải quay phim à? Hôm nay hình như còn có cảnh hành động, em mới bị đánh, căn bản là em không quay được đâu.”

Sanh Ca lấy ra một loại thuốc mỡ từ hộp dự phòng trên xe, đưa cho anh ta.

"Lúc đến chị đã mua cho em rồi, em vào phòng nghỉ ngơi chỗ đoàn làm phim nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi nhiều chút, hôm nay cho em nghỉ một ngày, những lần sau cần đẩy tiến độ quay chúp gấp

Trác Tinh Hỏa cảm động không thôi: “Quả nhiên chị Sanh hiểu rõ em nhất, em sẽ mãi mãi là cún con trung thành nhất của chị!”

"Đừng cọ, mau đi đi."

Trác Tinh Hỏa ha ha hai cái, mở cửa xe ra, anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nói:”Nếu hôm nay có thể kiên trì quay chụp thì em sẽ cố gắng không làm chậm tiến độ, những bữa tiệc từ thiện tối nay, chị Sanh có thể đi cùng em được không?”

Nói đến mức này rồi, không phải là muốn cô đi cùng sao?

Sanh Ca gật đầu đáp lại: “Được."

Đợi đến khi Trác Tinh Hoa vui vẻ rời đi, cô gọi điện thoại cho Lộc Thập Nhất.

"Bố trí người canh gác cho cậu chủ nhà họ Hình, chờ cậu ta có thể xuất hiện, hãy đeo bao tải lên người cậu ta và đánh cậu ta một trận, tôi cảm thấy cậu ta vẫn rất thích ở trong bệnh viện. Nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết với vân tay.”

"Vâng, cô chủ. “

Sau khi phân phó xong, Sanh Ca lái xe trở lại Angle.

...

Phong Ngự Niên cũng đang điều tra về việc của Mộ Chỉ Ninh.

Kết quả của cuộc điều tra cũng giống như của Sanh Cac, về cơ bản thì không có tiến triển gì.

Bên trong đôi lông mày nhíu chặt của Ngự Phong Niên là cơn thịnh nộ, đôi mắt đen của anh vừa sâu thẳm vừa lạnh lùng.

"Người phụ nữ đó đột nhiên mất tích ngay thời điểm mấu chốt này, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, không biết làn sóng này nhằm vào Sanh Ca hay người bên kia muốn nhắm tới tôi, vậy nên nhất định phải điều tra! Điều tra từng chi tiết một!”

Tự Niên thở dài: “Nhưng cô ta thực sự dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không có dấu vết hay manh mối gì. Boss, anh nói xem, chẳng lẽ người không hề rời khỏi nhà tù?”

Phong Ngự Niên im lặng: “Không thể nào, cô ta nhất định không ở trong tù nữa rồi, nhưng cũng có khả năng là cô ta còn ở thành phố Phương và bị người nào đó che giấu rồi.”

Vậy người này, sẽ là ai đây?

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động của Phong Ngự Niên vang lên.

Anh nhìn vào các ghi chú, đó là một người chưa bao giờ liên lạc lại sau khi anh lưu số vào điện thoại của mình.

Lâm Hoài Sơ.

Điện thoại được kết nối, người phụ nữ cười như thanh âm chuông bạc truyền đến: “Anh họ, đã nhiều năm không gặp rồi, anh còn nhớ em không?"

“Có chuyện gì không?” Phong Ngự Niên đi thẳng vào chủ đề, giọng điệu lạnh lùng.

Lâm Hoài Sơ tiếp tục cười, "Ôi trời, anh họ, anh vẫn lạnh lùng với người ta như vậy, nhưng mà hôm nay xác thực có việc quan trọng, tối nay có bữa tiệc từ thiện, em thành tâm mời anh họ tới tham dự với tư cách là bạn trai có mặt của em, không biết anh họ có nguyện ý cho em chút mặt mũi này không?”

Phong Ngự Niên cau mày gần như không nghe được, vẻ mặt chán ghét không che giấu chút nào.

Anh đang định định dứt khoát từ chối.

Lâm Hoài Sơ dường như đã đoán được anh sẽ sẽ nói gì, lập tức chủ động nói tiếp.

"Anh họ, đừng vội từ chối. Em nghe nói tối nay Sanh Ca và cậu hai nhà họ Trác sẽ tham dự. Em nghe nói thái độ của cậu hai nhà họ Trác đối với Sanh Ca cũng không bình thường đâu.”

Ngay khi những lời này nói ra, Phong Ngự Niên trầm mặc.

Lâm Hoài Sơ nói tiếp: "Bọn họ một người là chủ Angle, một người là phe đại diện cho Angle, nếu như có bất kỳ hành động thân mật nào trong bữa tiệc, lại truyền ra đó là mối quan hệ chị em, có khả năng nó sẽ khiến cả Internet dậy sóng không? Anh họ, anh xác định không cân nhắc một chút?"

Trác Tinh Hỏa có ý tứ với Sanh Ca không phải chuyện một hai ngày.

Đôi mắt đen của Phong Ngự Niên nheo lại, như thể anh vẫn đang suy nghĩ về điều gì đó khác.

"Được, tôi đi cùng cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play