Vừa nghĩ tới đâu, trong lòng anh không còn cảm thấy khó chịu như thế nữa.
Đây là những đoạn đường trong nhà họ Phong mà cô đã từng đi qua, bây giờ chẳng qua là anh trả lại tất cả một lần mà thôi.
Trả xong rồi, không còn nợ nần gì nhau nữa, liệu mọi thứ có thể quay trở lại điểm xuất phát được hay không?
Nghĩ đến đây, anh nắm chặt tay lại, chống đỡ ý thức, giữ cho tư thế quỳ đúng chuẩn.
Cơn mưa lớn lúc đêm khuya.
Phong Ngự Niên đã quỳ trong vườn suốt hai tiếng đồng hồ, còn Sanh Ca thì đứng bên bệ cửa sổ quan sát suốt hai tiếng đồng hồ.
...
Kể từ sau khi với Sanh Ca trúng thuốc, các vệ sĩ có quy định phải thay phiên nhau trực ca đêm.
Đêm nay tới lượt Lộc Thập Nhất canh giữ, anh ta nấp trong bóng tối, cũng đang quan sát người trong vườn.
Rõ ràng là bởi vì bị tiêm thuốc đặc trị nên thể chất của Phong Ngự Niên rất yếu, quỳ ở chỗ đó từ lúc ban đầu vẫn còn vững vàng cho khi cơ thể phía sau dần dần lắc lư, nhưng phần eo của anh vẫn thẳng tắp.
Lộc Thập Nhất thực sự có chút bái phục anh.
Cho dù là đang quỳ thì từ trong xương cốt anh vẫn là một người cao quý, hoàn toàn không để cho người ta có suy nghĩ xem thường anh.
Một người đàn ông như vậy, Lộc Thập Nhất thật sự không đành lòng nhìn anh bị chặt đứt sự kiêu ngạo.
Anh ta suy nghĩ, rồi dằn vặt một hồi, mới lặng lẽ bước vào biệt thự và gõ cửa phòng của Sanh Ca.
“Vào đi.”
Lộc Thập Nhất bước vào và đứng phía sau cách Sanh Ca không xa.
Sanh Ca không hề quay đầu nhìn lại, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào một người đàn ông nào đó đang quỳ trong vườn, mặt vô cảm: “Sao thế?”
Lộc Thập Nhất nuốt nước bọt: “Cô chủ, với sức khỏe hiện tại của anh Phong thì có lẽ là không quỳ nổi nữa...”
Sanh Ca giễu cợt: “Vậy thì sao? Lần này đâu phải là tôi bắt anh ta quỳ. Anh ta thích dùng danh nghĩa trả nợ để lừa dối tôi, vậy thì tôi sẽ để anh ta diễn cho đủ.”
“Cô chủ…”
“Đi ra ngoài.”
Sanh Ca kéo rèm cửa lại và đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Lộc Thập Nhất thở dài, chỉ đành lui bước, quay về vị trí canh giữ của mình.
...
Còn mưa này kéo dài suốt cả đêm, mãi đến sáng sớm mới dần dần tạnh.
Phong Ngự Niên không biết mình đã quỳ bao lâu, chỉ biết rằng từ đầu gối đến bắp chân của anh đã tê dại đến mức mất cảm giác, cả người cứng đờ đến mức không cảm nhận được nhiệt độ.
Mặc dù mưa đã tạnh nhưng gió thổi vào mặt vẫn đau như bị dao cứa.
Khi Lộc Thập Nhất bước ra, nhìn thấy anh vậy mà lại vẫn còn đang cố chấp thì có hơi kinh ngạc.
“Anh Phong, đủ giờ rồi, anh đứng dậy đi.”
Đủ rồi à?
Đôi môi nhợt nhạt của Phong Ngự Niên bất giác cong lại, anh đã chịu đựng qua được rồi, vậy thì không phải là chuyện này có thể xóa bỏ được rồi sao? Món nợ của anh đã được trả hết rồi đúng không?
Anh cố gắng chống đỡ cơ thể và đứng dậy, sự gắng gượng kéo dài đột nhiên được thả lỏng, đầu anh bắt đầu không chịu kiểm soát và xuất hiện cơn buồn ngủ, tầm nhìn của anh cũng dần dần tối sầm lại...
“Anh Phong? Anh Phong!”
Lộc Thập Nhất sờ lên trán anh, nóng đến kinh hồn, cho dù người đã ngất đi rồi, nhưng toàn thân anh vẫn không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Dầm mưa suốt cả đêm, như thế này là bị sốt cao rồi!
Lộc Thập Nhất vội vàng đưa anh trở về phòng của mình, rồi lên lầu hỏi ý Sanh Ca.
Sanh Ca vừa mới ngủ dậy và đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm.
Biết anh đã quỳ đến ngất đi rồi, bàn tay Sanh Ca dừng lại vài giây, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm, tiếp tục chải đầu: “Biết rồi, đi mời bác sĩ khám cho anh ta đi.”
“Vâng.”
Sau khi bác sĩ đến, kê đơn thuốc hạ sốt và tiêm thuốc hạ sốt cho anh.
Một giờ sau, ước chừng người đó sắp tỉnh lại, Sanh Ca đi xuống lầu hai, vào phòng của Phong Ngự Niên.
Cô lại bảo vệ sĩ mang ghế đẩu tới, cô ngồi ở bên giường Phong Dật Hiên, khuôn mặt vô cảm chờ đợi, ánh mắt rất tối tăm, không biết là đang suy nghĩ gì.
Phong Ngự Niên mê man tỉnh dậy, tầm nhìn vẫn còn mờ mịt, nhưng anh vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa ở bên cạnh giường, trong vô thức liền tóm lấy cổ tay cô.
“Sanh Ca, em đã... tha thứ cho anh chưa?”
Cơn sốt của anh vẫn chưa hoàn toàn giảm, khi anh nắm lấy tay Sanh Ca, nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh nóng như lửa đốt.
Sanh Ca cau mày, không đẩy tay anh ra, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự chán ghét nồng đậm: “Tôi hỏi anh một lần cuối, người đã bị anh mang đi đâu rồi?”
Nghe vậy, tay của Phong Ngự Niên từ từ buông lỏng.
Như thể anh cũng đang tức giận, anh trở mình, quay lưng về phía cô, nhắm mắt lại và giả vờ ngủ, giẫn dỗi ra vẻ như thể anh hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói.
Sự kiên nhẫn của Sanh Ca đã hoàn toàn cạn kiệt.
“Nếu như anh có gan như vậy sao lại không dám nói lời nào, vậy thì tôi không cần tiếp tục phí lời với anh nữa. Anh tiễn cô ta đi, thì tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá. Anh cứ dứt khoát chịu cái tội nghiệt đó thay cho cô ra đi.”
Cô nói xong liền gọi với ra bên ngoài cửa: “Lục Thập Nhất, Lục Thập Ngũ vào đi!”
Hai người họ bước vào phòng ngay ngắn.
Sanh Ca tàn nhẫn cong môi: “Đưa anh ta vào tù, dặn dò phải chăm sóc đặc biệt cho anh ta đấy!”
Lục Lục Thập Nhất vừa nghe vậy, lập tức bước lên xin tha cho.
“Cô chủ, không được đâu! Với tình trạng thể chất hiện tại của anh Phong, gửi vào đó rồi sẽ không chịu nổi qua ba ngày đâu, sẽ mất mạng đấy!”
Sanh Ca lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Cũng được, vậy anh có thể vào thay anh ta, tôi cũng sẽ chăm sóc anh đặc biệt.”
“…”
Sự thương cảm của Lộc Thập Nhất đột nhiên bị dập tắt, anh ta không còn cách nào khác đành phải cùng với Lộc Thập Ngũ kéo Phong Ngự Niên ra khỏi giường.
Phong Ngự Niên vẫn còn đang sốt.
Khi quay lưng lại với Sanh Ca, anh mơ mơ hồ hồ đã nghe thấy cô nói gì mà vào tù?
Khi Lộc Thập Nhất và Lục Thập Ngũ đi tới, anh đã vùng vẫy khỏi hai người bọn họ, kiên quyết không rời khỏi giường, nhìn Sanh Ca với vẻ khó hiểu: “Anh chỉ đưa Phó Thần Dật ra nước ngoài mà thôi, cũng đâu phải là đưa vào tù, anh phải ngồi tù thay cho ai?”
Sanh Ca mỉm cười.
“Liên quan gì đến Phó Thần Dật? Anh nghĩ rằng nói đông nói tây với tôi thì chuyện này sẽ kết thúc sao? Dẫn đi!”
Phong Ngự Niên sững sờ trong một giây, rồi nhanh chóng nhận ra rằng có thể là đêm qua anh đã hiểu sai ý rồi.
Ngay khi Lộc Thập Nhất và Lục Thập Ngũ nhận lệnh, bước tới để kéo anh ra khỏi giường, anh thuận thế ngã về phía Sanh Ca, ngay ngay bên chân cô.
Chân của Sanh Ca vô thức rút lại.
Phong Ngự Niên ngã vào khoảng không, ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Mặc dù anh không biết là em đang nói về chuyện gì, nhưng ngoại trừ chuyện Phó Thần Dật ra thì anh thật sự không làm gì cả!”
Sanh Ca nghiến răng, véo má anh, nhắc lại tùng câu từng chữ một.
“Tối hôm qua chính miệng anh thừa nhận là đã dẫn Mộ Chỉ Ninh đi, bây giờ lại phủ nhận, anh không cảm thấy là đã quá muộn rồi sao?”
Mộ Chỉ Ninh?
Đồng tử của Phong Ngự Niên sững sờ, vẻ mặt kiên quyết: “Mộ Chỉ Ninh gì chứ? Không phải là cô ấy đang ở yên trong tù sao?”
Sanh Ca mím môi, không đáp lại, đôi mắt cô vẫn lạnh lùng nhìn anh, như muốn nhìn xem anh có thể diễn được bao lâu nữa.
Phong Ngự Niên biết cô hoàn toàn không tin mình: “Sanh Ca, chuyện này thật sự không phải là do anh làm, trước đây anh muốn ly hôn với em là bởi vì anh luôn cho rằng người con gái đã cứu anh mười ba năm trước là Mộ Chỉ Ninh. Sau này anh mới biết rằng không phải là Mộ Chỉ Ninh, anh thậm chí còn hỏi em một lần rồi đó, em có nhớ không?”
Sanh Ca nghĩ lại, có vẻ như khi Mộ Chỉ Ninh bị thương nặng phải nhập viện, anh đã bảo vệ cô trước truyền thông và có hỏi về chuyện cũ đó.
“Anh muốn giải thích cái gì?”
Trong đôi mắt đen của Phong Ngự Niên có một làn sương mờ ảo, nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Từ lúc đó trở đi, anh đã biết rằng Mộ Chỉ Ninh nói dối anh, cách đây không lâu, anh lại biết được rằng em mới là cô gái đã cứu anh. Cho nên Sanh Ca à, em tin anh đi, tất cả những việc anh làm trong khoảng thời gian này đều là chân thành.”
Anh ho hai tiếng.
Rồi tiếp tục nói: “Anh chỉ không vui khi thấy Phó Thần Dật tối qua cầu hôn em, vì vậy anh đã lén đưa anh ra đi. Còn chuyện của Mộ Chỉ Ninh anh thực sự không biết gì cả!”
Sanh Ca nhìn thấy anh nói rất khẩn thiết, rồi nghĩ đến chuyện của Phó Thần Dật đêm qua, quả thực là có chút kỳ lạ.
Hai chuyện đúng lúc đụng chạm với nhau, liệu có trùng hợp đến như vậy không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT