Sanh Ca vừa nghe tiếng nhạc du dương trên sàn nhảy, vừa thưởng thức bánh mousse socola trên bàn do đầu bếp bảy sao được mời từ Pháp làm.

Đột nhiên, một bàn tay rộng lớn của đàn ông lọt vào tầm mắt của cô.

“Cô gái, không biết họ Phong tôi có thể có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu nhảy không?”

Cô ngẩng đầu, thuận theo bàn tay mà nhìn lên trên, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ngàn năm không đổi của Phong Ngự Niên, bỗng chốc không còn cảm giác ngon miệng nữa.

Trong khi bốn mắt nhìn nhau.

Tim của Phong Ngự Niên bỗng chốc trượt một cái. Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát gương mặt của Sanh Ca ở khoảng cách gần như thế này, phát hiện bất kỳ phần nào trên ngũ quan của cô cũng đều rất hoàn hảo, làn da trắng nõn lại càng khiến cô trở nên xinh đẹp không ai bằng.

Thì ra vợ trước của anh thật sự xinh đẹp như vậy.

Đặc biệt là đôi mắt kia, giống như chứa đựng muôn vàn vì sao, trong suốt và kiên định, lại còn che giấu chút bướng bỉnh.

Phong Ngự Niên bất giác nhìn đến ngẩn người.

Đôi mắt này khiến anh có ảo giác như đã từng quen biết.

Trong khi Phong Ngư Niên đang ngẩn người, Sanh Ca đột nhiên cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy sự lạnh nhạt và khinh thường: “Thật ngại quá, anh Phong, anh vẫn chưa đủ tư cách để nhảy với tôi.”

Đám người nhiều chuyện đi ngang qua bên cạnh vô tình nghe thấy, bị doạ đến ngây người!

Cô gái này cũng quá kiêu căng rồi?

Thế mà lại nói Tổng giám đốc Phong số một của thành phố Phương… chưa đủ tư cách?

Sắc mặt Phong Ngự Niên nhanh chóng lạnh đi, cảm giác quen thuộc lúc nãy đã hoàn toàn bị câu nói không đủ tư cách này ném lên chín tầng mây.

Tay anh vẫn duy trì động tác ga lăng, ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Chỉ là nhảy một điệu nhảy thôi mà, không phải là cô Sanh Ca đang sợ chứ?”

Ánh mắt của Sanh Ca cũng nhanh chóng lạnh đi, đây là muốn quấn chặt không buông đến cùng à?

Tên đàn ông này sao lại hèn hạ đến vậy! Đến lời nói của cô cũng nghe không hiểu sao?

Ánh mắt hai người lại nhìn nhau lần nữa, âm thầm toả ra mùi thuốc súng.

Nhìn thấy bầu không khí ngày càng nóng lên, Lộc Hoa cười đứng dậy.

“Sanh Ca là bạn nữ đi cùng họ Lộc tôi, Tổng giám đốc Phong cần gì phải giành lấy người của tôi.”

Lộc Hoa đẩy tay Phong Ngự Niên về, ánh mắt liếc qua bên cạnh: “Tổng giám đốc Phong vẫn là mời bạn nữ mà mình dẫn đến đi, đừng chọc cho bạn nữ đi theo ghen tị.”

Phong Ngự Niên vẫn đứng đó, không nhúc nhích như cũ.

Sanh Ca hơi bực mình, nói vài câu với Lộc Hoa rồi rời khỏi phòng tiệc chính, đi ra vườn hoa của nhà hàng để giải khuây.

Phong Ngự Niên vốn muốn đi theo, nhưng lại bị Lộc Hoa kéo lại chào hỏi qua lại cùng mấy Chủ tịch khác, khiến anh không thể rời đi được.

Mặc dù Mộ Chỉ Ninh và Phong Thanh Thanh ở bàn bên cạnh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng hai người nhìn nhau một cách “thâm tình”.

Phong Thanh Thanh oán hận đục khoét bóng lưng của Sanh Ca: “Cái con khốn này! Đã ly hôn rồi còn như âm hồn không tan dính lấy anh em!”

Mộ Chỉ Ninh thì ấm ức đến vành mắt đỏ bừng.

“Có lẽ Sanh Ca… thật sự thích Ngự Niên, nếu bởi vì ba năm này mà Ngự Niên thật sự nảy sinh tình cảm với Sanh Ca, chị… chị bằng lòng rút lui, tác thành cho hai người họ.”

Cô ta nói xong, ấm ức khóc nức nở.

Phong Thanh Thanh nghe cô ta nói muốn buông tay anh trai mình, đột nhiên trở nên hoảng loạn.

“Đừng mà chị Chỉ Ninh! Sao chị có thể rút lui được! Em chỉ nhận chị làm chị dâu thôi, người phụ nữ hèn hạ đó! Em hận cô ta đến chết! Chỉ cần có em ở đây, cô ta đừng hòng bước vào cửa nhà họ Phong!”

Mộ Chỉ Ninh không những không ngừng khóc, mà còn càng ấm ức hơn, dáng vẻ đáng thương trông vô cùng bất lực.

“Thanh Thanh, nhưng chị… chị còn có thể làm gì đây…”

Phong Thanh Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mộ Chỉ Ninh một cái, rồi lại nhìn về phía Sanh Ca rời đi, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô ta nảy ra một suy nghĩ.

“Chị Chỉ Ninh, chị cứ giao chuyện này cho em, em nhất định sẽ khiến con khốn đó thân bại danh liệt, không còn tư cách để tranh giành với chị nữa!”

“Thanh Thanh, em định làm gì?”

Phong Thanh Thanh đến gần bên tai cô ta, nói vài câu.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ninh đơn thuần: “Như vậy… thật sự được sao?”

“Chị cứ chờ xem kịch hay đi!”

Nói xong, mặt Phong Thanh Thanh nở nụ cười ác độc, đứng dậy đi về phía vườn hoa.

Sau khi cô ta đi, Mộ Chỉ Ninh thu lại sự ấm ức trên mặt, đáy mắt lướt qua tia đắc ý.

Con ngốc Phong Thanh Thanh này thật là có ích, hai ba câu đã rơi vào bẫy rồi.

Hy vọng cô ta đừng khiến mình thất vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play