Anh biết Lý Phi không tốt với con dâu, ‘không lẽ bà ấy cố tình đuổi toàn bộ người giúp việc của biệt thự, sau đó giao hết việc cho một mình cô?’
Khi đó, mỗi lần về đến nhà thì anh chỉ thấy nhà cửa sạch sẽ, cơm nước nóng hổi chứ không để ý đến chi tiết.
Bởi vì không thích việc ông nội ép buộc anh cưới Sanh Ca, cho nên anh luôn vô thức bỏ qua sự tồn tại của cô, thậm chí lúc khó chịu thì anh còn mỉa mai cô vài câu…
Sanh Ca thấy anh sững sờ thì lấy tay lay qua lay lại trước mặt anh, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, tốt nhất là anh chuẩn bị tâm lý trước đi, dùng một năm để làm chuyện ba năm, vậy nên anh cần làm nhiều việc lắm đấy.”
Phong Ngự Niên lắc đầu cười nhạt.
‘Đúng là cô ta không muốn bản thân chịu thiệt thòi chút nào.’
Sanh Ca đi trước nên không chú ý đến vẻ mặt của anh. Cô nói: “À phải rồi, tôi quên mua máy giặt quần áo, sau này anh chịu khó giặt tay đi! Có mấy quần áo với đồ dùng hàng ngày có chất liệu khác nhau, vui lòng giặt riêng chứ đừng trộn lẫn.”
Phong Ngự Niên nhìn chằm chằm lưng cô, thẳng thắng vạch trần cái cớ khập khiễng của cô: “Cô sẽ tự mua máy giặt sao? Trước đây, khi đưa nhà cho cô thì tôi nhớ là có một người phụ nữ tên Tang Vi, đã đổi hết các đồ gia dụng của căn nhà này rồi.”
Bị vạch trần, Sanh Ca chỉ quay đầu liếc anh một cái chứ không có ý định che giấu.
Đúng vậy, là cô cố tình đưa máy giặt cho trại trẻ mồ côi.
Mấy đứa nhỏ trong đó còn xứng đáng dùng máy giặt hơn anh.
Hai người im lặng vào phòng khách.
Sanh Ca sờ soạng bức tường rồi bật đèn theo trí nhớ.
Phòng khách sáng lên, nhà thì vẫn như cũ, nhưng nội thất thì đã không còn màu đen trắng.
Sanh Ca đến phòng bếp, Phong Ngự Niên lặng lặng theo sau cô.
Đi đến phòng bếp, cô lấy một quyển sách thật dày ra khỏi tủ chứa đồ rồi đưa cho Phong Ngự Niên.
“Đây là sách dạy nấu ăn, sau này mỗi bữa cơm thì anh phải dựa vào các món trong sách, mỗi bữa phải có một mặn, một chay và một canh, ngày nào cũng như vậy nhưng không thể lặp món.”
Phong Ngự Niên nhận lấy rồi lật qua loa hai trang.
Thấy anh không phản đối, Sanh Ca nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi tối rồi mà cô còn chưa ăn cơm.
“Bắt đầu từ đêm nay, anh phải nấu cơm, nấu xong rồi thì gọi tôi. Trừ tầng ba thì anh muốn chọn phòng nào ở tầng hai cũng được.”
Nói rồi, cô lên lầu vào phòng làm việc, công ty có nhiều chuyện phải làm, cô phải tăng ca.
Phong Ngự Niên nhìn bóng lưng của cô dần biến mất trong cầu thang, sau đó anh thở hắt ra, anh đau đến nỗi vô thức cong lưng, muốn đứng cũng phải tựa vào bàn.
Vết máu trên áo sơ mi trắng đã khô, nó dính chặt vào vết thương.
Sau khi làm ướt chỗ đó bằng nước nóng, anh đè khăn đã được chườm nóng lên thì áo mới tách khỏi vết thương.
Sợ bị Sanh Ca phát hiện, anh vội vàng cởi áo sơ mi rồi giặt vết máu.
Nếu là trước đây thì anh có thể vắt khô đến chín phần, nhưng hôm nay tiêm thuốc nên anh chỉ có thể vắt khô một nửa.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể cố mặc chiếc áo còn ướt sũng, sau đó mặc áo khoác đen vào, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ cũng không phát hiện được.
Làm xong hết thảy, anh cảm thấy mệt rã rời, cơ thể không còn chút sức lực nào.
Đúng là thuốc có tác dụng mạnh thật!
Anh còn chưa làm cơm mà đã tốn nửa tiếng đồng hồ, Phong Ngự Niên không thể không cắn răng bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Anh mở tủ lạnh ra, thịt lợn, rau và thịt gà đều đã có đủ, hơn nữa còn rất tươi.
Rõ ràng, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều là kế hoạch của cô.
Ánh mắt của Phong Ngự Niên xám xịt, không biết anh đang nghĩ gì.
Trong phòng làm việc.
Sanh Ca đang ngồi chăm chú trước máy tính.
Tiết mục tuyển chọn nhóm nhạc nữ do cô lập ra đã đi đến vòng ba, nhiệt độ cùng đề tài xung quanh nó đang tăng cao chứ không giảm.
Mà Chu Tiểu Tình, bạn thân trong cô nhi viện của cô khỏi bệnh rồi thì tiếp tục quay, dường như cô ấy cũng không bị ảnh hưởng cho nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, thứ hạng thì vẫn nằm trong top 10, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cô ấy có thể tiến vào vòng chung kết.
Dường như tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhìn tình hình của tiết mục tuyển chọn xong, cô tiếp tục gọi điện cho Tiểu Tuệ.
“Đêm nay em đã sắp xếp cho hai người lau sàn, bọn họ la hét ầm ĩ, còn mắng ngài nữa. Để bịt miệng bọn họ lại thì em đã đưa hai người xuống tầng hầm, em làm tốt không?”
Sanh Ca nghiêm túc nói: “Tốt lắm. Nếu hai người đã là người giúp việc thì cứ quản lý theo người giúp việc, nếu không nghe thì cứ phạt. Còn một điều nữa, trông coi mấy gã giúp việc nam cho tốt, đừng để bọn họ có chút suy nghĩ dơ bẩn nào!”
“Vâng, cô chủ Sanh Ca yên tâm, chắc chắn em sẽ quản lý thật tốt…”
Tiểu Tuệ ở đầu dây bên kia liên tục hứa. Cô không đóng cửa sổ nên lập tức ngửi được mùi khét trong không khí.
Hình như là… truyền đến từ tầng dưới?
Cô hoảng sợ cúp máy rồi chạy xuống lầu như điên, cô thấy khói bay khắp phòng bếp.
Phong Ngự Niên vừa cố gắng quạt khói vừa ho khan.
Sanh Ca cạn lời rồi: “Tôi bảo anh nấu cơm, chứ có nói anh đốt phòng đâu?”
Cô bịt mũi miệng lại rồi đi vào phòng bếp, tắt bếp ga rồi mở máy hút khói cùng quạt tản gió ra.
Mãi một lúc sau, mùi khói mới giảm bớt.
Cô chỉ vào món ăn bị cháy đen như than, hỏi: “Đây là món gì?”
Phong Ngự Niên trả lời: “Xương sườn kho.”
Sanh Ca lại nhìn một chút, đúng là chướng mắt thật!
“Anh cho nửa ký nước tương rồi mà vẫn cháy? Sách dạy nấu ăn cũng không cứu được anh, rốt cuộc thì anh dở bếp núc đến cỡ nào vậy?”
Phong Ngự Niên tỏ ra vô tội: “Tôi chỉ làm theo sách hướng dẫn, trên đó nói để lửa nhỏ thì phải nấu nửa tiếng, tôi sợ quá chậm nên vặn lửa to lên, cho nên…”
“Cho nên anh không đốt thì ai đốt?”
Anh không nói gì.
Sao anh có cảm giác cô không chỉ nói đến thức ăn mà còn mắng anh?
Mặt của Sanh Ca tối sầm lại, cô hỏi: “Anh định để tôi ăn thứ này?”
“Tôi còn xào chút thức ăn.”
“Vậy nó đâu?”
Phong Ngự Niên dẫn cô đến bàn ăn.
Tuy thức ăn nhạt nhẽo như nước canh suông, nhưng màu sắc khá bình thường, có lẽ ăn được.
Được rồi, cô đành ăn tạm bữa này vậy.
Thấy cô có ý định nếm thử, Phong Ngự Niên kéo ghế ra giúp cô, sau đó vào phòng bếp lấy chén đũa.
Sanh Ca nhìn anh ra ra vào vào với ánh mắt kỳ lạ.
Một tiếng trước, anh còn cảm thấy nhục nhã vì phải làm mấy thứ này, vậy mà bây giờ đã quen rồi?
Còn Phong Ngự Niên, khi làm xong hết thảy thì anh đứng ở một bên, ngoan hiền đến lạ kỳ.
Ân cần như vậy sao?
Sanh Ca luôn cảm thấy có gì đó lạ lắm.
Cô gắp chút rau lên xem thử, thì thấy đáy mắt của ai đó hơi sáng lên.
Có chuyện.
Cô cau mày hoài nghi, sau đó đưa rau đến bên môi, mở miệng chuẩn bị ăn.
Ai đó khẽ nhướng mày, dường như rất chờ mong.
Nhưng khi cô quay qua nhìn thì anh lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng.
Sanh Ca để đũa xuống, cười nói: “Anh ăn trước đi!”
Phong Ngự Niên cúi đầu: “Không dám.”
Tuy cúi đầu nhưng thái độ của anh không được cung kính, quả nhiên tất cả đều là giả vờ.
Cô nở nụ cười tối tăm, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, dùng giọng điệu ra lệnh, nói: “Bây giờ biệt thự này là của tôi, tôi là chủ, anh là giúp việc, cho nên đây là mệnh lệnh! Hiện tại anh qua đây! Ngồi xuống!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT