Gần đây, Vương thượng nghe tận gian thần sàm ngôn, nghĩ lầm Đốc công có tâm soán vị, nhưng chung quy vẫn không tìm ra dù một lỗi nhỏ của hắn. Vương thượng liền an bài cho hắn một đống việc để bắt lỗi cho dễ, nhưng là Đốc công kinh nghiệm trong cung xử lý chính sự đã nhiều năm, đôi ba chuyện này nếu không có giác ngộ thì sớm đầu và thân đã chia lìa đôi ngả. Đạo lý gần vua như gần cọp hắn tự nhiên hiểu,này như giẫm trên băng mỏng thời gian sợ là không có đầu, hắn càng thêm chú trọng tai xem mũi mũi nhìn tâm, cẩn thận từng li từng tí tại cái này cung trong người hầu. Chỉ là ngày ngày phải lo lắng cẩn trọng cùng thân thể trống rỗng cực điểm, dương khí lại khuyết thiếu, chỉ cần về phủ dỡ xuống chiếc mặt nạ cẩn trọng đều hiển hiện vẻ mệt mỏi chí mạng. Mặt mày hắn nhân trung đều là vệt đen, nhưng hắn lại là con người ám ảnh sạch sẽ, nhất định phải một hồi công phu tẩy rửa thân thể mới nằm xuống nghỉ.

Bình thường hắn ngủ cực kỳ nông, có người tới gần liền có thể phát giác. Bây giờ nhất định là mệt mỏi thảm rồi. Thẩm nhi lấy dầu thuốc thay hắn xoa thông kinh mạch hắn lại toàn vẹn không biết, cũng có lẽ thân thể của hắn đã quen với sự tiếp cận chăm sóc của nàng, chuyện này cứ xảy ra ngoài tầm kiểm soát của hắn. Thẩm nhi minh bạch cái gì nên làm cái gì không nên làm, tay nàng chưa hề đưa vào Đốc công hạ khố khu vực. Mặc dù nàng trong lòng sớm muốn nhìn một chút vết thương đau đớn của hắn có phải chăng đang sưng đang viêm. Nhưng dù sao chính Đốc công nội tâm còn chấp niệm một đao kia, nếu như hiện tại nàng còn chạm hắn mà bị phát hiện, chắc chắn hắn thẹn quá hóa giận lại sẽ đưa cho mình tới họa sát thân.

Mặt trời vừa lên Đốc công đã phải dậy sớm vào cung, Thẩm nhi tự quyết sẽ không tìm sự phiền chán, tại trong phòng khách gối cao vô lo. Nàng nào biết được Đốc công tên mặt lạnh này thế nhưng cố ý hay vô tình lại thường quét mắt về cửa phòng đóng chặt của nàng. Hắn một ngày trở về thân thể mệt mỏi bất lực, vốn cho rằng thời điểm mặt trời lên sẽ toàn thân đau nhức.Thế nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến cơ bắp toàn thân được thả lỏng, không tồn tại cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại còn mơ hồ cảm giác ngửi được một hương thơm lạ trên người bèn đem mũi xích lại gần chân của mình. Đốc công phát hiện phía trên mang theo nhàn nhạt mùi thuốc, trong đầu lại là thực sự nghĩ không ra mùi thuốc này đến từ nơi nào. Hắn thoáng nhìn về phía gian phòng của nha đầu này lại phát hiện nha đầu kia còn ngủ say sưa, trong đầu vứt bỏ ý nghĩ nàng ban đêm vụng trộm tiến đến.

Hắn tính tình cực kỳ ẩn nhẫn, quả quyết sẽ không đi hỏi việc hắn không nắm chắc chút nào. Đốc công thầm hạ quyết tâm hôm nay trở về phủ giả ngủ để nhìn xem ai lén chăm sóc hắn. Đáng tiếc đêm nay trở về phủ tim đập nhanh đến kịch liệt, tắm xong càng khó chịu hơn. Đốc công tựa ở đầu giường che ngực thở dồn, tiểu thái giám vội vàng đi gọi Thẩm nhi. Nàng cho hắn chẩn mạch rồi viết đơn thuốc, để tiểu thái giám ẩn nhẫn nhìn Đốc công thở đến khó chịu. Đốc công dựa vào nàng đều dựa không được, Thẩm nhi đánh bạo chuyển đến đầu giường, đem Đốc công ôm vào trong ngực, giữa hai thân cản bởi gối mềm, nàng tinh xảo tay vỗ vỗ lồng ngực của hắn, ghé vào lỗ tai hắn chỉ huy hắn điều chỉnh hô hấp. Đốc công một bên thở một bên nói: “Ngươi còn tiến tới nữa, ta giết ngươi.”

Thẩm nhi cũng không giận, ôn nhu dỗ dành: “Tốt tốt tốt, Đốc công lúc nào muốn lấy, mệnh của thiếp đều cho ngài.”

Đốc công một bên thở một bên hừ hừ lấy, Thẩm nhi vòng quanh đỡ thân thể của hắn, đợi đến tiểu thái giám bưng thuốc đến mới đem hắn thả lại đầu giường. Nàng thổi thuốc cho hắn uống, Đốc công lại chán ghét vị thuốc đắng, mới ngửi đã nghiêng đầu đi. Thẩm nhi đành mềm mỏng xoa dịu: “Đốc công ngài nghe lời nhất, đem thuốc uống nhanh sẽ không khó chịu.”

Đốc công một chút cũng không dám động đậy, thân thể liền nằm xuống, nhưng là tim đập nhanh như trống dồn khiến hắn không thể nằm thẳng, càng thêm khó chịu. Thẩm nhi vội vàng buông xuống chén thuốc đỡ hắn tựa ở trong ngực, ngữ khí có chút cứng nhắc: “Ngài lại phát hứng không muốn uống thuốc, làm hại thân mình vậy thiếp cũng không thể nói gì hơn, dù sao khó chịu cũng không phải thiếp, thiếp đại khái có thể mặc kệ ngài. Nhưng thiếp vì ngài đi bái sư học y, ngài lãng phí dược liệu như này ta thật sự không thích.”

Đốc công tại trong ngực nàng run rẩy, lẩm bẩm: “Ta muốn giết ngươi.”. Thẩm nhi thuận thế đem thuốc đưa vào Đốc công miệng, âm thanh đè thấp lạnh lùng nói: “Ngài uống thuốc lại nói.”

Đốc công trong lòng cũng hiểu nha đầu này muốn tốt cho mình, nên hắn cố gắng không dùng lời nói quá cay độc ảnh hưởng nàng tâm trạng, ỉu xìu ngoan ngoãn uống thuốc. Thẩm nhi cho hắn uống xong thuốc lại bưng trà thơm cho hắn súc đi trong miệng vị đắng. Chuyển tới cuối giường, tay nàng vươn vào chăn mền tự giác xoa bóp chân cho hắn, đợi làn da dưới tay có chút độ ấm thích hợp nàng liền tự giác lui ra ngoài, một giây cũng không lưu lại. một chiêu này dục cầm cố túng dùng đến cực diệu, thành công khơi gợi lên Đốc công đối nàng hứng thú. Nhưng kiêu ngạo như hắn, làm sao cũng sẽ không làm mặt lơ đến hỏi nàng có phải là thích mình, chỉ là dựa danh nghĩa nàng vì chính mình chữa bệnh mà cho người đem đến thưởng cho nàng không ít đồ trang sức cùng quần áo.

Chỉ là ngày hôm sau nha đầu này sáng sớm đem quần áo đồ trang sức đều dời ra gian phòng, chính mình lại ngồi ở trên cái rương, nhìn thấy Đốc công đi lên triều liền tiến đến ngăn chặn hắn: “Cái gì gọi là thưởng, thiếp tự nguyện vì ngài chữa bệnh chứ muốn cái gì ban thưởng. Những thứ này ngài lấy về đi, nếu muốn cảm tạ thiếp không bằng thưởng cho thiếp vàng ròng bạc trắng thực tế chút.”

Đốc công lông mày hơi nhíu, nhìn xem trước mặt khí thế hung hăng Thẩm nhi, âm cuối giương lên: “Không muốn thì ngươi cứ việc ném đi.”. Sâu trong ánh mắt ánh lên vẻ sắc bén.

Hắn khiến Thẩm nhi nàng thổn thức một trận, nàng vội vàng nhào về phía đống quần áo trang sức tinh xảo kia, hít hít cái mũi lập tức lại đổi giọng: “Không được ném, bất quá ta thu cất vào, cả thảy dù sao cũng là tiền nha.”. Nàng sau đó đem từng món cất đâu vào đấy. Đốc công nhưng là thấy tiểu thái giám nhiệt tình giúp đỡ nàng, vội vội vàng vàng có dáng chân chó. Tiểu thái giám mưu đồ Thẩm nhi cô nương có thể là chủ mẫu tương lại nha, nếu Thẩm nhi để ý hắn, về sau chính mình lại nịnh bợ nhiều một chút, ngày sau nói không chừng nàng có thể khuyết phục Đốc công mình cái chức quan tốt.

Đột nhiên cảm giác được lưng mát lạnh, tiểu thái giám sau đó nghe được Đốc công trầm lãnh thanh âm: “Đem ngươi tâm địa gian giảo thu lại.”. Tiểu thái giám toàn thân giật mình, tranh thủ thời gian liền gọn tay giúp đỡ Thẩm nhi. Đốc công xoay người đi, chính hắn cũng không biết gương mặt vạn năm băng lãnh của mình hiện ra một tia nụ cười như có như không. Mỗi ngày này công vụ đặc biệt bận rộn, nưng hắn tổng lại cảm thấy thời gian trôi qua không phải khó chịu như trước, thân thể cũng không quá mệt mỏi. Hắn sau khi trở về từ triều vẫn là như cũ tắm rửa thay quần áo, thậm chí còn thoa nhiều chút hương phấn, nhất định là muốn loại bỏ trên thân khí tanh.

Thẩm nhi tại hắn trong phòng thắp lên huân hương an thần trợ ngủ, lại cho hắn thêm chút thảo dược tĩnh thần vào lòng gối. Nàng lúc đêm khuya vắng người lại cầm dầu thuốc tiến hắn gian phòng, thay hắn xoa bóp khớp nối cùng cơ bắp lại lui ra ngoài. Nàng đều cẩn thận quả quyết sẽ không ở lâu trong gian phòng hắn, miễn cho thời gian dài hắn lại phát hiện ra nàng, lại truyền lời cay độc muốn xử tử cho nàng nghe. Đốc công kỳ thật từ đầu đã có ý bắt nàng ngay từ lúc nàng vào phòng, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra chỉ cần hắn gác đầu lên gối liền rơi vào ngủ sâu. Ngày thường giấc ngủ hắn cực thanh cạn, không biết tại sao gần đây Đốc công ngủ được hảo yên, buổi sáng thức dậy khớp nối cũng không đau nhức như ngày xưa. Đốc công cũng nghĩ đến nàng mà có chút tính khí nhưng tổng cũng không chạm đến Thẩm nhi.

Mỗi lần Đốc công tiến cung đều là lúc nha đầu này đang rúc trong phòng ngủ say sưa. Nghe nói mặt trời chưa lên cao Thẩm nhi tuyệt không rời giường, cũng không biết sao nàng có thể mê ngủ như vậy. Hắn đã phái người tra xét nàng trước kia thân phận, âm thầm tính đường chiếu cố người kia nha đầu, còn việc như thế nào nuôi một viên thịt lười, chắc hẳn thật sự ứng với câu nói kia: Xuống chó thì khó nhưng lên voi lại dễ. Đốc công thân cư cao vị, lòng mang thiên hạ, có đế vương uyên bác chi tâm, quả quyết sẽ không thừa nhận mình đối nha đầu này ngày càng sinh ra hứng thú. Hầu cận dưới trướng hắn là tiểu thái giám linh tính bọn họ, âm thầm dò Đốc công tâm ý, bọn hắn luôn luôn nhìn có vẻ vô ý mà đưa tin tức cho Đốc công, thực chất từng chữ từng chữ đều suy nghĩ thỏa đáng, sẽ không gây ra tai họa. Đốc công ở bên cạnh Vương thượng suốt bao năm, ngày ngày đọc vị Thánh tâm. Vấn đề này có bao nhiêu khó khăn, sao lại nhìn không ra tâm tư của tiểu thái giám bọn họ. Nhưng hắn lại là trong lòng muốn nghe sự tình liên quan đến nàng, liền mắt nhắm mắt mở không để ý truy sát tâm tư của nhóm tiểu thái giám ngây thơ này nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play