Đây là ngày thứ hai Cảnh Minh tỉnh lại lúc đã không còn là Đốc công nữa. Con ngươi trống rỗng nhìn qua nóc nhà, đây không phải địa phương quen thuộc. Trong không khí tràn ngập khí tức gây thương nhớ, là chỗ của nàng. Hắn tuyệt vọng nhắm lại mắt, làm một quyết định rất gian nan, rời đi nơi này. Thế nhưng là hai chân hắn hoàn toàn cục mịch, vô luận như thế nào phát lực đều sẽ không còn có phản ứng, hắn không biết làm sao để đem mình quẳng xuống giường. Trái tim bởi vì cơ thể gắng vận động trên phạm vi lớn đập rất nhanh, kéo theo lấy toàn thân thần kinh từng đợt co rút đau đớn.

Hắn chán ghét nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật của mình. Dựa vào hai tay hướng phía trước bò, đôi chân dài tựa như là vật chết bị kéo lấy trên mặt đất. Hắn đêm qua phát sốt cao bò mấy bước liền kiệt lực nằm trên mặt đất. Quần Thẩm nhi mặc cho hắn cũng bởi vì bò mà uốn éo vải vóc, hắn tuyệt vọng nhắm mắt, muốn đánh đôi chân đã phế đi của mình, nhưng lại là mệt mỏi tay cũng nâng không nổi nửa phần. Thẩm nhi bưng cháo nóng lúc đi vào nhìn thấy dạng này kinh hãi một phen cảnh tượng, ổn ổn bình tâm mới khiến cho mình bình tĩnh tự nhiên đem khay để lên bàn. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, thanh âm ôn nhu: “Cảnh Minh, nhìn thiếp, đừng giữ suy nghĩ về thiếp như vậy trong lòng. Người làm sao xuống giường, thiếp ôm người đỡ lên nhé.”

Hắn nhắm mắt, lông mi run rẩy. Thẩm nhi biết hắn là tỉnh dậy, chậm rãi đem bộ dáng hắn gầy gộc như giấy vì trải qua lao ngục tai ương từ dưới đất chậm rãi ôm lấy, cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường. Nàng cúi người hôn lên mí mắt hắn đóng chặt, nhẹ nói lấy: “Thiếp là đau lòng người, lúc đầu người lặp đi lặp lại nhiều lần lựa chọn từ bỏ tương lai của chúng ta, thiếp vốn là muốn vấn tội người. Thế nhưng nhìn thấy người như này thiếp lại một câu trách cứ cũng nói không nên lời. Nhưng người được thiếp tìm về lại có mơ tưởng chạy ra khỏi lòng bàn tay của thiếp.”. Âm cuối giương lên mang theo một tia kiệt ngạo cùng bá khí, nhưng nước mắt lại không thể khống chế rơi thành dòng, có lẽ là tình cảm sâu đậm và sự thấu hiểu nàng cộng hưởng, khóe mắt của hắn cũng chảy ra một viên óng ánh nước mắt, thân thể khẽ run. Thẩm nhi tiến tới ôm chặt hắn, đem gương mặt ngập nước mắt vùi vào lồng ngực của hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Người có thể hay không đừng như thế để cho thiếp đau lòng. Thiếp thật là muốn đem người đặt riêng một chỗ, dùng toàn lực mắng người một trận để rửa hận. Thế nhưng là gặp ngươi lại không mở miệng được.”

Về sau nàng cảm giác được phía sau lưng bị vỗ một cái thật nhẹ nhàng, vô ý thức ngẩng đầu, đối mặt là hắn phiếm hồng hốc mắt, mang theo một tia mất tiếng thanh âm truyền đến: “Thẩm nhi, ngươi vì cái gì không rời đi ta, ta không cách nào làm cho mình dùng bết bát như vậy dáng vẻ đối mặt với ngươi, cầu ngươi thả ta rời đi đi, cầu ngươi giữ lại một điểm tự tôn đáng thương cuối cùng của ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play