Ngày thứ hai Đốc công dậy thật sớm, rửa mặt trang điểm sau thoa phấn, nhấp giấy đỏ lại ngồi nghiêm chỉnh tại chủ vị, an tĩnh chờ Thẩm nhi ra cửa. Thẩm nhi sau khi tỉnh lại sờ lên bên người vị trí, đã trống không, trong lòng thất vọng mất mát, rửa mặt sau đi ra ngoài, nhìn thấy Đốc công một thân trang phục chính trực ngồi ở nơi đó, vượt cánh cửa đi qua nói khẽ: “Cảnh Minh, hôm nay làm sao dậy sớm như thế, phủ thượng tiếp người? Thân thể người còn chưa xong mà.”

Đốc công chỉ vào bên người cái ghế đạo: “Ngươi ngồi, có chuyện cùng ngươi nói.”. Biểu lộ hết sức nghiêm túc.

Thẩm nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng: “Có chuyện làm gì nghiêm túc như vậy, còn trang điểm, thân thể người còn chưa xong mà, mà người cũng không lay thiếp dậy trực tiếp nói với thiếp.”

Đốc công bất động thanh sắc dời đi tay bị nàng nắm lấy, âm thanh tận lực đè thấp tràn đầy uy nghiêm: “Ta có thể thả ngươi rời đi, ngươi đi theo ta không chiếm được bất cứ thứ gì, mà lại đời này đều chỉ có thể thủ thân như ngọc.”

Thẩm nhi con ngươi co rút lại, lý trí minh bạch hắn còn tâm lý tự ti quấy phá chuyện tốt, nàng cười ha hả: “Cảnh Minh, người đói bụng không, thiếp đi làm điểm tâm.”. Sau đó vội vàng quay đầu đi, trong lúc nhất thời lòng muôn vàn cảm xúc hỗn tạp, cũng không biết đến cùng là tư vị gì, nàng hung hăng cắn môi dưới mới nhịn xuống không có cùng hắn giằng co. Nàng thực tình không giữ lại chút gì đều thành thật chia sẻ với hắn, nhưng lại giấu rất lâu chưa hỏi hắn dựa vào cái gì mình đến gần một bước, hắn lại lùi hai bước, giữa hai người khoảng cách vĩnh viễn như thiên sơn vạn thủy, lần này nàng rốt cuộc hiểu rõ một cái đạo lý, người chữa bệnh cho hắn chỉ có thể là bản thân hắn.

Ngửa đầu nhìn trời, mây trắng bồng bềnh, hết thảy còn như lúc trước đồng dạng, nàng không nhịn được liền muốn đem nước mắt khóc đến tràn mi đại biểu cho nỗi ủy khuất. Nàng thấy gạo chín khói bốc ra khỏi xửng cao liền nghĩ, sinh hoạt không phải là ngày ngày đồ ăn gạo dầu muối tương dấm trà chắp vá, tình cảm này không biết có thể chèo chống bao lâu. Nhưng nhìn hắn trắng bệch mặt, màu nhạt môi mỏng, gầy gò thân thể lại làm cho nàng thay đổi cách nhìn cũ, có lẽ tình nghĩa cũng có thể gắn bó cuộc sống bọn họ.

Nói ra lời đó, Đốc công liền hối hận, hắn sao có thể đem cô nương tốt như vậy đẩy ra khỏi đời mình. Nàng là như vậy ấm áp, như vậy ôn nhu quan tâm hắn, nhưng lời đã ra làm sao cũng không thể thu hồi. Hắn cảm giác một sự đau đớn chưa hề trải nghiệm qua đang từ lồng ngực lan tràn đến toàn thân, hắn nhịn không được gắt gao níu lấy quần áo, hung hăng cắn môi dưới. Đúng, hắn một chút cũng không thay đổi, vẫn như cũ một thân một mình tự cảm thụ lấy loại này nỗi đau xuyên tim, nàng ngọt ngào tựa hồ hắn cần nhiều hơn nữa để bớt đau. Thân thể dần dần trượt, hắn thân dài hiện co lại thành một đoàn, tay gắt gao níu lấy ngực vải áo. Thẩm nhi đẩy cửa vào thấy cảnh này xém chút đã quẳng thẳng bát cơm xuống đất mà chạy tới. Cũng may nàng hít sâu một hơi, khó khăn lắm nắm chặt khay, từng bước một đem khay đặt lên bàn, đau lòng đem hắn ôm ở trong ngực thanh âm nhẹ nhàng sợ quấy rầy hắn: “Cảnh Minh, ngươi còn ổn chứ?”

Đốc công thân thể rất thành thật hướng trong ngực nàng ủi một chút nhưng vẫn nhắm mắt lại nói: “Ngươi đi đi, đi theo ta cái này hoạn quan chịu khổ nhiều lắm.”

Thẩm nhi đem hắn chặn ngang ôm lấy, đặt lên giường, thoát quan phục đắp chăn, nhỏ giọng lui ra ngoài. Đốc công cảm nhận được người bên cạnh đi, trong lòng càng khó chịu hơn. Nhiều năm qua nước mắt tích lũy nay thuận khóe mắt trượt xuống đến. Nước mắt hòa phấn nhợt trên mặt lưu lại từng đạo vết tích, hắn cũng mặc kệ, chỉ là nước mắt tùy ý trượt xuống. Thẩm nhi tất nhiên là không hề rời đi, hắn sáng sớm trang điểm chỉ vì để cho mình đi, nói thật trong lòng là tức giận, thật muốn cho hắn một bàn tay để xả nỗi phẫn nộ trong lòng. Nhưng nhìn đến hắn yếu ớt như như búp bê quẳng xuống đất, trong lòng sau cùng một đạo phòng tuyến đều sụp đổ, hắn vì cái gì để nàng đau lòng như vậy, một điểm tính tình cũng không phát ra được. Nàng châm nước nóng lúc về phòng đã thấy Đốc công biến thành mặt mèo nhịn không được đặt bồn nước xuống mà lấy tay che miệng cười khẽ, suy nghĩ trong lòng nhưng lại vô ý thức thốt ra: Thật sự là đáng yêu.

Đốc công nghe được thanh âm của nàng liền không muốn để ý đến nàng, Thẩm nhi tại trong chậu tẩy khăn dỗ dành: “Đến, cho mèo hoa lớn rửa mặt.”

Đốc công đem chăn hướng trên đầu trốn ở bên trong không nói một lời, Thẩm nhi dậm chân dọa hắn: “Người không ra thiếp liền đi a.”

Trước đó còn nói muốn thả nàng tự do, Đốc công liền vén chăn lên một góc bị Thẩm nhi bắt được, Thẩm nhi vén chăn lên nắm lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt của hắn, mặt mày cười như hoa: “Tiểu nghịch ngợm, lại theo thiếp đùa nghịch như hài tử tính tình, người cũng bao nhiêu tuổi rồi? Ân?”

Đốc công tròng mắt đỏ hoe, sắc mặt lại bạch, trái ngược với một con đáng yêu thỏ trắng, hắn trên môi đỏ vệt son còn chưa có lau đi, giống như là cô vợ nhỏ đợi gả bị ủy khuất lẩm bẩm lấy: “Ngươi chê ta.”

Thẩm nhi rửa khăn lại cho hắn lau mặt mấy lần, nhẹ nhàng hôn trán của hắn: “Con mắt nào của người thấy thiếp chê người?”

Đốc công đỏ mắt trừng nàng: “Hai con mắt.”. Tiểu tức phụ diễn xuất mười phần. Thẩm nhi cười nhẹ đem hắn ôm vào trong ngực, xoa ngực hắn, cọ lấy gò má của hắn, ấm áp hơi thở quét vào hắn trắng nõn trên cổ, trong giọng nói lại là vui thích: “Thiếp cũng không dám chê người, mạng nhỏ mỏng manh này quan trọng phết.”

Đốc công không vui nhíu mày, thời điểm thanh âm không có tận lực đè thấp thậm chí mang theo một tia nữ nhân bén nhọn, nhưng lại không phải rất khó nghe: “Ngươi sợ ta, ngươi không phải thật tâm.”

Thẩm nhi câu môi khẽ cười, môi son khẽ mở: “Sợ người làm gì? Này hoàn toàn là sự thật, lo lắng người cực kỳ, tốt rồi, không tức giận, tức giận liền phát bệnh, còn khó chịu không?”

Hắn nhất biết được tâm tư của nàng, nằm tại trong ngực nàng nói sang chuyện khác: “Đói bụng, muốn ăn cơm.”

Thẩm nhi nói khẽ: “Đều lạnh rồi, thiếp đi hâm nóng vừa vặn rất tốt?” Hắn lại chuyển đầu trừng nàng một chút, bá đạo trở về hai chữ: “Không ổn.”

Thẩm nhi bất đắc dĩ kéo qua cuối giường lông áo choàng cho hắn phủ thêm, nói khẽ: “Vậy người cùng thiếp cùng đi ra phòng ăn cho nóng.”. Đốc công lại ôm lấy cổ của nàng như đại hài tử: “Đi không được.”

Thẩm nhi thở dài đem hắn chặn ngang ôm đi ra ngoài, nhìn thấy người hầu ở đâu liền được Đốc công ánh mắt cảnh cáo sau đều cúi đầu vội vàng rời đi. Đốc công rất nhẹ, Thẩm nhi ôm không phải mười phần phí sức, nhưng là đến phòng bếp vẫn có một khoảng cách, tay vẫn còn có chút mỏi, đem hắn nhẹ nhàng để xuống Thẩm nhi liền đi điểm lửa nóng lấy cháo. Đốc công lẳng lặng mà nhìn xem nàng, trong lòng buồn vô cớ, mình còn có thể hưởng thụ bao lâu nàng ôn nhu. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cháo nóng sau, Thẩm nhi nói khẽ: “Người đi trở về đi, đợi lát thiếp liền mang khay lên.”. Đốc công cưng chiều sờ sờ đầu của nàng, tiếp nhận khay, đi được không nhanh không chậm, bước chân ưu nhã, ngược lại là nhìn không ra một tia suy yếu. Thẩm nhi đi theo phía sau nhìn hắn lật mặt mà khinh khỉnh, rõ ràng là nói mình đi không được sao bây giờ đi lại kiên định thế nhỉ. Nhưng là nàng cũng chỉ dám nghĩ như vậy, trong lòng vẫn là đau lòng hắn, dù sao trái tim của hắn còn khó chịu hơn, nhất định là hiện tại suy nghĩ một hồi mới cùng nàng đến đây. Hắn là sự giao hòa của khó chịu và đáng yêu cực điểm, cũng xem như là sức hút trí mạng, khiến người ta yêu thích không buông tay.

Sau khi trở về Đốc công liền tiết ra trước đó ở bên ngoài thong dong, yên lặng nhìn xem Thẩm nhi, nói khẽ: “Đi mệt.”

Thẩm nhi cho hắn cởi xuống áo choàng, đem bộ dáng nhét vào trong chăn: “Biết, thiếp cho người ăn được hay không, ai.”

Lần nữa thở dài, nàng đã không nhớ rõ đây là nàng lần thứ bao nhiêu thở dài, nghe được nàng thở dài, Đốc công đang giải quyết công vụ cũng đưa con ngươi nhìn xem nàng, ung dung: “Ngươi không muốn?”

Thẩm nhi bưng tới bát thổi nguôi đưa đến hắn bên môi dỗ dành: “Sao có thể a, đến, người há mồm.”

Đốc công đem cháo ngậm trong miệng chậm rãi nuốt xuống, lông mi khẽ run, con ngươi cúi thấp xuống không biết suy nghĩ cái gì. Thẩm nhi cũng tựa hồ đang ngẫm nghĩ lấy cái gì, hai người trong lúc đó không nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play