Đốc công trợn mắt nhìn nàng, nhưng là trên thân không có một tia khí lực vẫn là mềm nhũn tựa ở Thẩm nhi trong ngực, lời nói đi ra cũng mất ddi khí thế: “Ta nói qua ai dám nhìn hạ khố ta liền giết, ngươi muốn chết như thế, liền tốt, ta thành toàn ngươi.”
Còn muốn tiếp tục độc miệng, hắn bị Thẩm nhi bịt miệng lại, nàng xoa Đốc công ngực nói: “Người bây giờ nói lời vô dụng, muốn giết thiếp ngoại trừ người tự mình động thủ, người khác làm khó đảm bảo là ai chết.”
Đốc công tức giận đến toàn thân run rẩy, thon dài tay nâng mấy lần đều không giơ lên được, hắn hung tợn nói: “Ngươi tính kế ta!”
Thẩm nhi lông mày nhếch một cái khẽ cười nói: “Đốc công động một chút lại muốn giết thiếp, trong lòng thiếp sợ cực kỳ a, thiếp tuy ưa thích người nhiều nha nhưng mạng sống vẫn là quan trọng hơn.”
Đốc công toàn thân run rẩy, tiến tới nói năng lộn xộn, liên tiếp nói ba cái tốt. Thở đến kịch liệt, Thẩm nhi cho hắn xoa ngực, ghé vào lỗ tai hắn ung dung nói: “Chờ Đốc công thân thể tốt một chút thiếp liền cho người giải khai cơn giận. Mấy ngày nay Thẩm nhi thiếp thân chiếu cố người cũng thuận tiện đúng khoong? Cũng đừng vẫn vì không thể giết thiếp mà đem mình trước làm tức chết, đây chính là cực kỳ vô vị.”
Đốc công thật sự cho rằng bản thân bị Thẩm nhi hạ độc, không biết Thẩm nhi chỉ là lúc ghim kim châm phong bế nội lực của hắn. Hắn thân thể này đã sớm thâm hụt sinh khí đến kịch liệt, nếu là lỡ mất đi nội lực cộng với bệnh tình lâu năm của hắn có khi lúc này đã là người thực vật. Thẩm nhi đau lòng hắn, không muốn để cho hắn như vậy vất vả, liền phong bế hắn nội lực muốn hắn tĩnh dưỡng hưởng thụ cho tốt trong mấy ngày. Nàng cũng biết tâm hắn kết chưa hề mở ra, không hiểu nàng dụng tâm lương khổ, cũng được, tạm thời thuận tâm ý của hắn vậy.
Đốc công tức giận đến muốn mạng lại không thể động đậy, Thẩm nhi liền bồi ở bên cạnh hắn cho hắn vò ngực, sau đó nói khẽ: “Không có tức hay không, Đốc công lúc sinh khí thật sự không đáng yêu, người lúc đầu hiền hòa vẫn đáng yêu nhiều hơn.”
Đốc công thân thể suy yếu lại nôn máu mệt mỏi không chịu nổi, mặc dù hắn ngoài miệng không thừa nhận nhưng là trong lòng vẫn là tán thành nàng tới gần, một lát sau bên cạnh nàng liền ngủ. Trong khoảng thời gian này nàng rốt cuộc tìm được hắn đem tã đặt địa phương, đem những chiếc tã cầm, lấy một mảnh cho hắn đổi, động tác nhu hòa, cho nên Đốc công không có tỉnh. Hết thảy làm thỏa đáng sau Thẩm nhi cúi đầu nhìn qua an tĩnh Đốc công, trong lòng thầm nghĩ: “Đốc công thật sự nên được yêu chiều, mình như thế nào mới có thể mở ra tâm kết của hắn đây?”
Đốc công tỉnh lúc tỉnh cảm giác bàn chân lạnh bấy lâu nay được ủ ấm, giương mắt nhìn thấy nha đầu kia đem mình ôm vào trong ngực, mặc dù trong nháy mắt có cảm giác dòng nước ấm chảy qua tim, nhưng là vẫn nhịn không được ác ngôn: “Ngươi đến tột cùng muốn cái gì, đến khi nào mới cho ta giải dược?”
Thẩm nhi thấy hắn lo lắng bèn nói: “Nói gì chứ thiếp có nhiều giải dược lắm, loại nào cũng có, Đốc công chuẩn bị lấy cái gì cùng thiếp đổi?”
Đốc công nghe xong thở dốc, hắn chỉ có thể nói: “Ta hiện tại liền có thể giết ngươi.”
Thẩm nhi quay người ra ngoài mang vào cái lò sưởi, nhét vào chăn mền của hắn nhẹ nhàng, lo âu mà nói: “Đốc công người chính là khẩu thị tâm phi, rõ ràng thân thể thành thật, miệng ngược lại cứng rắn.”
Đốc công muốn gọi người tiến đến, bị Thẩm nhi một châm đâm á huyệt, nhìn xem Đốc công nói không ra lời tức hổn hển, Thẩm nhi chuyển tới đầu giường đem hắn ôm ở trong lồng ngực của mình, cọ lấy Đốc công mặt: “Vẫn là như vậy Đốc công đáng yêu, Đốc công phát cáu tuyệt chơi không vui.”
Đốc công bị đâm á huyệt trừng mắt nhìn nàng, Thẩm nhi không để ý tới hắn cho hắn xoa ngực: “Đốc công, thiếp đâm á huyệt của người là muốn cho người lặng yên nghe thiếp nói hết lời, thiếp tên Mộng Dao, vốn dĩ là nha hoàn của vị phu nhân nọ. Phụ mẫu thiếp mất sớm, có thể nói thiếp là cô nhi. Về sau được an bài lấy chồng, kết quả thiếp bị ép làm minh hôn, chạy trốn thì rơi vào đường cùng đi hoa lâu mãi nghệ mà sống. Thiếp gặp Đốc công vừa chạm mắt đã cảm mến, không liên quan đến dung mạo không liên quan đến thân phận, vì thiếp bị hấp dẫn bởi khí chất của người. Đốc công những năm này lẻ loi một mình nhất định rất vất vả. Thiếp thời điểm đó biết bản thân năng lực có hạn không thể giúp đỡ người tận lực, trước đó liền nghĩ yên lặng bồi tiếp người, có thể để cho trong lòng người lúc khó chịu cũng có nơi để giải tỏa căng thẳng. Ai ngờ về sau, liền hoa lâu, người cũng không tới. Tiểu An tử tới tìm tiếp, thiếp biết được người thân thể không tốt, dốc lòng đi bái sư học y, lặng lẽ gần một năm, về sau mới tới người phủ thượng. Người an bài cho thiếp chỗ ở, lại cho thiếp rất nhiều quần áo đồ trang sức. Nhưng thiếp dù tham tài cách mấy cũng là người biết đủ, cũng am hiểu đạo lý vô công bất thụ lộc. Nhưng người là nói nếu không muốn liền ném đi, thiếp đành lưu lại. Về sau người muốn thiếp chuẩn bị đồ ăn, thiếp cũng không phải không muốn, chỉ là thật sự thiếp là cái người lười, sợ không để ý làm loạn lịch trình, trễ thời điểm người ăn cơm. Ai ngờ người liền muốn cùng thiếp về sau cắt đứt quan hệ. Tim thiếp rất đau nhức, nhưng cũng trách không được người, thiếp đành lặng yên rời đi. Vừa qua Tiểu An tử gặp thiếp muốn thiếp cứu người, thiếp không hề nghĩ ngợi liền cầm lấy hòm thuốc đến đây, thiếp là thật tâm lo lắng thân thể của người, người không cần nghĩ nhiều như vậy. Mặt khác thiếp dù cho tính toán cách mấy nhưng chưa từng nghĩ tới hại người bất cứ giá nào.”
Thẩm nhi sau khi nói xong liền giải Đốc công á huyệt, Đốc công nghe chấn kinh nhưng ngoài miệng lại cứng rắn: “Ngươi lớn mật.”
Thẩm nhi đem hắn tư thế điều chỉnh thư thích hơn chút, ấm áp khí tức phun ra tại Đốc công trắng nõn trên cổ, tê dại tê dại: “Lá gan không lớn làm sao dám đi theo Đốc công.”
Đốc công thở phì phò, trên mặt nhìn xem vẫn là nổi giận, thực tế gặp nàng như thế dốc lòng chiếu cố, trong lòng hắn thật sự ấm áp. Lại nhìn Thẩm nhi — Khóe miệng nàng ý cười càng sâu: “Đốc công đừng tức giận hỏng thân thể, người bệnh tim nên dừng để cảm xúc chập trùng quá lớn.”
Nghe lời này sau Đốc công tựa hồ cho rằng mười phần có lý, thấy nàng cho mình đường ra liền thấp giọng nói: “Tốt, ta thành toàn ngươi, ngươi liền tiếp tục cho ta làm nô bộc, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể chống chế đến lúc nào.”
Thẩm nhi câu môi khẽ cười: “Thiếp chống đỡ cả một đời Đốc công còn được, yên tâm, người muốn thiếp làm cái gì cũng được.”
Đốc công lông mày vẩy một cái đạo: “Vậy ngươi từ hôm nay trở đi cho ta giặt rửa mấy chiếc tã, lúc nào ta hài lòng lại nói.”
Thẩm nhi trong lòng hơi hồi hộp một chút: Giặt tã? Nhưng nàng vẫn giữ sắc mặt như thường: “Giặt thì giặt, Đốc công trên thân đều là hương thơm.”
Đốc công nhìn nàng thần sắc đều có chút kỳ quái, cuối cùng có chút khoát tay nói: “Hôm nay ta mệt mỏi, ngươi đi giặt đi.”
Thẩm nhi đem Đốc công thả lại trên giường cho hắn đắp kín mền, nói khẽ: “Ta cũng không tin ấp ngươi này tảng đá mãi không ấm, cho đến trước mắt còn không có cái gì là ta làm không được sự tình.”
Đốc công sau khi thấy Thẩm nhi nàng rời khỏi đây, thần sắc nghiêm túc trong mắt thoáng cái sụp đổ. Hắn những năm này lẻ loi một mình nói không khổ cực đều là gạt người, nhưng nghĩ tới mình tắm rửa lúc ấy đã từng khiến cho nữ tử dâng vào phủ nhìn thấy hạ thân tàn khuyết sinh chán ghét, sợ hãi, trong lòng cũng không an yên. Mặc dù về sau hắn giải quyết cho nữ tử kia ra ngoài phủ sống đời ấm êm ngăn nàng lan truyền tin đồn, nhưng là nhiều năm qua trong lòng vẫn là có một vướng mắc. Thẩm nhi nàng cứ như vậy mạnh mẽ tới xâm nhập cuộc sống ảm đạm không ánh sáng của hắn, tựa như là một ngọn lửa nồng cháy. Hắn tại bên người nàng có thể cảm nhận được chưa bao giờ có ấm áp. Nhưng dù sao lửa cũng vật nguy hiểm, hắn tựa như là dã thú rét lạnh chờ mong tới gần nguồn nhiệt nhưng trong đáy lòng đối lửa cũng là tràn đầy sợ hãi.
Thẩm nhi nhìn qua trong chậu mấy chiếc tã, cũng không có do dự liền bắt tay vào giặt, chỉ dùng nước sẽ không sạch nên nàng tự móc tiền túi mua xà phòng, giặt sạch xong liền ngay ngắn xếp tã cùng mình khăn treo ở một chỗ. Làm xong hết liền thoa cao dưỡng tay hướng Đốc công gian phòng đi tới. Bên giường lại thả một mảnh tã vào trong chậu, Đốc công là tự mình đổi. Thẩm nhi trên mặt cười: “Đốc công cảm giác tốt lên chút chưa? Người muốn ăn uống một chút không?”
Đốc công nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đi làm.”. Thẩm nhi bưng bồn đi, trên mặt mang nụ cười đắc ý: Đốc công quả thật mềm lòng, đã có chỗ dao động. Nàng ngâm nga đi nấu cháo, Tiểu An tử tại cửa nhìn xem hai người này tương tác bèn che miệng cười. Xu thay, hắn bị Đốc công thấy liền gọi vào trong chửi mắng một trận, trong lòng hắn ủy khuất nhưng là cũng không dám biểu lộ chút gì nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT