21

Khi y sư đã vui vẻ đi bẩm lại tin vui này cho các trưởng bối của Lam gia rồi, thế mà hai đương sự này lại giống như còn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần.

Ngụy Vô Tiện sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, không thể tin được, hỏi: "Thế này là...có rồi phải không? "

Lam Vong Cơ phủ tay mình lên mu bàn hắn, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy vẻ mặt y hình như không chút gợn són, gãi gãi mũi: "Lam Trạm, ngươi không vui à? Sao thấy ngươi không tỏ vẻ gì hết vậy, ta... "

Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên hắn bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy, bên tai nhẹ nhàng truyền đến hai chữ: "Vui vẻ."

Ngụy Vô Tiện không thể nhìn thấy gương mặt của Lam Vong Cơ vào lúc này, vậy nên, hắn cũng đã bỏ lỡ khóe miệng khẽ cong lên của vị Long quân ngày thường lạnh như băng sương kia.

Nhưng mà, chỉ cần nghe được hai chữ vui vẻ này từ miệng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy vui muốn chết rồi, cũng đưa tay ôm lại Lam Vong Cơ: "Ta cũng vui lắm!"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống bụng mình, hỏi: "Lam Trạm, ngươi thích ta sinh cho ngươi một con rồng hay một con phượng? Ngươi thích một đứa biết phun nước hay một đứa biết phun lửa?"

"Đều thích. "

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Là đều thích, hay là đều muốn vậy?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Là của chúng ta, ta đều thích."

Ngụy Vô Tiện cười thỏa mãn vô cùng, rướn người qua, mổ một cái chóc lên môi y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play