Lý Ngôn nghe cô nói thể liền sai mấy người bảo vệ bên ngoài vào dẫn Quách Giang, Quách Hiểu và Hứa Lộ ra ngoài. Ba người họ bị lôi ra ngoài vẻ mặt đầy sự tức giận và ghen ghét, vừa ra khỏi cửa phòng Quách Hiểu ngoái lại nhìn Mộc Dao rồi mắng một câu như cảnh cáo.

"Con khốn! Mày nhớ đó."

Nghe cô ta chửi vợ mình, Cẩn Thiệu Lăng lập tức đứng lên định làm gì đó nhưng Mộc Dao lại lên tiếng.

"Khoan đã!"

Tất cả bảo vệ đang lôi bọn người Quách Giang đi liền đứng lại và quay đầu nhìn lại phía Mộc Dao.

"Hai người kia thì cho về, lôi cô ta vào đây!" Cô chỉ tay vào Quách Hiểu ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí.

Người bảo vệ đang giữ Quách Hiểu nghe lệnh liền lôi cô ta trở vào phòng.

"Để cô ta ngồi xuống ghế đi!" Mộc Dao chỉ tay vào cái ghế dành cho khách ở trong phòng.

"Dạ" Bảo vệ gật đầu rồi đẩy Quách Hiểu xuống ghế.

"Lý Ngôn, đi lấy 5 đôi găng tay và một thùng nước vào đây." Y dõng dạc ra lệnh.

Một lát sau, Lý Ngôn quay lại và mang theo những thứ Quách Mộc Dao đã dặn, anh cầm 5 đôi găng tay và một thùng nước được các bảo vệ khác mang vào, sau đó đặt lên bàn.

Cô khẽ cười cảm ơn rồi lại lạnh giọng:

"Lý Ngôn và 4 người vệ sĩ bên ngoài kia mỗi người đeo một đôi găng tay rồi vào đây."

5 người họ không hỏi han gì mà nhận lệnh, đeo găng tay xong 4 người vệ sĩ lần lượt đi vào. Đầu tiên là Thích Trạch, người thứ hai là Vân Trì, kế tiếp là Tiêu Liệt và người vệ sĩ cuối cùng là Ngạn Niên.

Lý Ngôn và 4 người vệ sĩ đứng thành một hàng ngang nghiêm chỉnh, nhìn những chàng trai trước mặc làm Quách Hiểu run sợ, cô ta nhìn chị gái khác mẹ của mình, sợ hãi hỏi:

"Mày định làm gì?"

"Thì là làm đúng bổn phận của con khốn" Mộc Dao cười nhếch mép.

"Mày..."

"Hổn nha! Đằng nào tôi cũng là chị của cô, cứ gọi tôi là mày như vậy là không có văn hóa đó." Y từ từ bước đến trước mặt Quách Hiểu.

"Ai là chị em với mày?" Quách Hiểu vẫn mạnh miệng được.

"Cô ghét tôi lắm đúng không?" Cô nhẹ nhàng nâng cằm của Quách Hiểu lên.

"Mày biết à?"

"Cô rất muốn chửi tôi đúng không?"

"Hừ!"

Quách Mộc Dao cười thâm độc, buông tay ra khỏi cầm Quách Hiểu.

"Tôi cho cô chửi thoải mái, chửi đi!"

"Con chó! Đồ đàn bà mất nết! Cái đồ sao chổi." Quách Hiểu chưa biết chuyện gì sắp xảy ra vẫn mạnh miệng chửi quên cả sợ hãi.

Mộc Dao bước đến bên ghế chủ tịch, Cẩn Thiệu Lăng vẫn đứng nên cô tiện thể ngồi xuống luôn. Sau khi ngồi xuống cô nhìn 5 người đàn ông và dặn dò:

"Hôm nay bắt cô ta ở lại đây chửi cho tôi! Cô ta mà dừng lại thì lập tức tát cho tôi, nếu mỗi tay thì có thể thay phiên, 30 phút cho cô ta uống nước một lần để có hơi chửi tiếp nhớ chưa?"

"Đã rõ."

Lúc đầu thì căn phòng chỉ nghe tiếng chửi mắng của Quách Hiểu nhưng khoảng 1 tiếng sau thì lại nghe những tiếng "chát", "chát" rất đã tai.

Cẩn Thiệu Lăng nhìn vẻ mặt của Mộc Dao vẫn thản nhiên không chút thương xót hay thay đổi gì nên nhìn chằm chằm vào cô, bị anh nhìn một lúc cô mới quay sang anh.

"Anh nhìn gì thế?"

Cẩn Thiệu Lăng giật mình đáp:

"Không có gì!"

"Đi lấy nước rửa tay và khăn lại đây." Cô thuận miệng ra lệnh.

Thiệu Lăng cũng bị khí thế của cô làm hoảng vội vã đi lấy nước rửa tay và khăn cho cô. Y rửa tay xong sau đó thì lau khô tay của mình.

"Xong rồi!"

Cẩn Thiệu Lăng nghe cô nói liền mang những thứ đó ra ngoài, lúc anh trở vào cô nhìn vẻ mặt của anh bỗng bật cười.

"Hôm nay anh làm sao vậy?"

Đúng vậy đường đường là chủ tịch của một công ty lớn lại trở thành tên sai vặt cho người khác?

Anh suy nghĩ một lúc lâu, Mộc Dao đứng lên nhìn anh.

"Anh thấy em tàn nhẫn quá hay sao?"

"Không!" Anh vội đáp.

"Em của bây giờ khác hoàn toàn với những năm trước, nếu anh hối hận khi chọn em thì bây giờ vẫn còn kịp đó." Y vừa cười vừa nói.

"Không có gì phải hối hận cả! Cho dù em có làm gì đi nữa em vẫn là vợ anh." Thiệu Lăng chân thành đáp.

Trong khi hai người trò chuyện, người nào đó vẫn luôn miệng chửi để bị đánh sưng cả hai má.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play