Lại một mùa xuân, ngóng đợi mùa hè.

— Nhật kí An Viên

Washington giống Bắc Kinh, một năm bốn mùa thứ tự như nhau, đều là xuân hạ thu đông.

Tuy nhiên một người là ban ngày, một người là ban đêm.

Song điểm tương đồng tí tẹo này cũng khiến An Viên cảm thấy họ dường như ở rất gần, vì cậu có thể cảm nhận cùng một nhiệt độ với Thẩm Hành Xuân.

Bên Thẩm Hành Xuân lạnh, bên cậu cũng lạnh.

Bên Thẩm Hành Xuân ấm, bên cậu cũng ấm.

Ngày nào hai người cũng nhắn tin, họ không nhất định sẽ nhận được hồi đáp ngay, nhưng khi nhìn thấy nhất định sẽ trả lời đối phương một câu.

Năm dịch SARS, An Viên gửi tin nhắn cho Thẩm Hành Xuân sẽ luôn lo trước nghĩ sau, có lúc để gửi một câu mà sẽ đánh cả một hàng chữ dài, cuối cùng bớt bớt xóa xóa, đọc đi đọc lại cũng không dám ấn nút gửi.

Thấy câu kia dài quá, xóa xong lại thấy thiếu gì đó.

Câu trước có lẽ diễn đạt cảm xúc không đúng, câu sau có lẽ sẽ dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Cứ như thế, mỗi mẩu tin nhắn đều trôi qua trong liên tục thấp thỏm.

Bây giờ cậu muốn gửi cái gì cũng được, chuyện vui chuyện không vui, đều sẽ kể với Thẩm Hành Xuân.

Có lúc tự An Viên còn thấy mình hơi lắm lời, cậu sẽ kể cho Thẩm Hành Xuân ga giường phòng mình màu gì, buổi sáng bố mẹ cậu nấu cho cậu món gì, bởi vì cậu dậy muộn nên lỡ chuyến xe buýt đi viện bảo tàng, hôm ấy trường họ có một hoạt động ở bảo tàng.

Sau khi Thẩm Hành Xuân quay lại trường thì bận rộn một quãng thời gian rất dài, về cơ bản từ sáng đến tối đều làm dự án, có lúc sẽ đi công tác cùng sếp.

Dự án của họ đã đến giai đoạn mấu chốt, thật ra mùng bảy là anh đã phải về trường, cuối cùng anh lại chậm trễ mất mấy ngày, sau khi về ngày nào cũng làm việc đến quá nửa đêm mới có thể nằm lên giường ngủ, nằm xuống rồi rút điện thoại ra trả lời tin nhắn của An Viên, có lúc thật sự mệt quá, ngón tay còn đang gõ, đã ôm điện thoại ngủ gật luôn.

Ngày hôm sau mới phát hiện, đêm hôm trước anh lỡ ấn một chuỗi chữ linh tinh dài gửi cho An Viên.

An Viên biết là Thẩm Hành Xuân ngủ quên gửi nhầm, bởi vì cậu đã nhận được những đoạn chữ linh tinh như thế mấy lần liền rồi, trong lòng lại xót Thẩm Hành Xuân, nói với anh muộn quá rồi thì đi ngủ đi, không cứ phải trả lời cậu.

Tuy Thẩm Hành Xuân bận, nhưng chưa từng tắt điện thoại, luôn để ở chế độ rung, đặt trong túi quần.

Mỗi lần điện thoại rung lên, anh biết ngay là An Viên nhắn tin cho anh.

Cảm giác rung bắt đầu từ đùi, lan đến tận ngực anh.

Thẩm Hành Xuân vẫn dùng điện thoại cầm tay nhỏ kia của anh, sau đó tin nhắn đầy quá, có một chiều anh đang ăn cơm ở nhà ăn, kết quả chỉ nhận được tin nhắn hiển thị có hai tin nhắn chưa đọc, nhưng làm cách nào cũng không tìm ra.

Khi anh nhận ra bộ chứa tin nhắn đã đầy, anh liền xóa hết tin nhắn của những người khác, chỉ giữ lại tin của An Viên, thậm chí một mẩu cũng không nỡ xóa.

Nhưng sau đó bộ chứa tin nhắn cũng chỉ cầm cự được một tuần.

Điện thoại cầm tay của anh chỉ có thể gọi điện và nhắn tin, năm ấy đã bắt đầu thịnh hành kiểu điện thoại thông minh có thể chụp ảnh.

Thẩm Hành Xuân biết Tề Vân Phong dùng điện thoại chụp ảnh được, cuối tuần khi anh đi trung tâm mua sắm mua điện thoại còn gọi cả Tề Vân Phong đi cùng, Tề Vân Phong chọn giúp anh một mẫu Nokia chụp ảnh được chất lượng tương đối tốt.

“Không phải mày không thích chụp ảnh à?” Tề Vân Phong hỏi.

“Chụp cho Tiểu Viên nhi.” Thẩm Hành Xuân dò tính năng của điện thoại, sau khi dùng đã quen tay liền tiện tay chụp thử một tấm ảnh, gửi cho An Viên.

An Viên nhận được tin nhắn ảnh thì háo hức mở ra, trước khi Thẩm Hành Xuân đi mua điện thoại đã nói qua tin nhắn với cậu, nói muốn mua một mẫu điện thoại có thể chụp ảnh.

Trước khi mở ra cậu tưởng là ảnh tự chụp của Thẩm Hành Xuân, nhưng trong ảnh chỉ có một góc bàn kính, nhìn cái biết ngay là một góc của quầy trong trung tâm thương mại, cảnh vật rất méo mó.

Nhưng có nửa bàn tay đang đặt trên góc bàn, trong hình là ngón áp út và ngón út, còn có một ít mu bàn tay hồng hồng do gió.

An Viên vừa nhìn đã nhận ra, đó là tay của Thẩm Hành Xuân, tuy chưa nhìn thấy mặt, nhưng nhìn thấy tay đã đủ lắm rồi.

Cậu lưu ảnh xuống album điện thoại, trả lời Thẩm Hành Xuân:

“Anh Xuân, em muốn thấy anh.”

Thẩm Hành Xuân nhận được tin không hề chần chừ, quay ngược điện thoại lại, để ống kính hướng về mình, ngón tay anh mò đến nút chụp ở phía trước, thấy ổn rồi thì ấn nút.

Đến khi anh quay điện thoại lại nhìn rõ ảnh, lập tức xóa ảnh không ngần ngại.

Anh trong ảnh biểu cảm cứ đơ đơ, mắt tuy nhìn vào ống kính nhưng hơi dại, anh vẫn chưa quen với ống kính lắm.

Anh lại chụp một tấm khác, vẫn không ổn, tuy biểu cảm đỡ hơn ban nãy một chút, nhưng ảnh thiếu mất mắt, chỉ chụp đến nửa mặt dưới của anh.

Tề Vân Phong đứng cạnh nhìn nửa này, cầm luôn điện thoại anh, nhìn xung quanh trước rồi giơ tay chỉ về đằng sau anh.

“Đại Xuân, mày đứng dưới cây dương ngoài kia đi, dựa lưng vào cây, anh chụp cho mày một tấm.”

Thẩm Hành Xuân nhìn ra ngoài, cây dương mùa đông không có lá, chỉ trơ trọi cành và thân, anh lắc đầu nói:

“Cứ đứng ở đây thôi.”

“Tin anh đi.” Tề Vân Phong nói. “Mày đứng ra kia, cứ đứng đại là được, anh chắc chắn sẽ chụp hẳn hoi cho mày.”

Tề Vân Phong mới nói xong, cảm giác điện thoại reo lên, anh đưa điện thoại cho Thẩm Hành Xuân, An Viên nhắn tin giục anh.

Thẩm Hành Xuân nghe lời Tề Vân Phong, đi ra ngoài, đứng ở chỗ cây dương, lưng dựa đại vào thân cây, để cổ áo không che lấp mặt, anh còn kéo khóa áo khoác xuống, hai tay đút túi, nhìn về phía Tề Vân Phong.

Tề Vân Phong ngồi xổm trên bậc thang ở cửa, quay mặt bên sang Thẩm Hành Xuân, bảo Thẩm Hành Xuân hơi xoay cổ.

Thẩm Hành Xuân nhìn nghiêng về ống kính, Tề Vân Phong tìm góc đẹp, ấn nút chụp, chụp góc mặt ba phần tư của Thẩm Hành Xuân.

Trong ảnh có mấy cành cây, mấy tia nắng chiếu xuống, vương ánh nắng ngày đông lên mi và sống mũi Thẩm Hành Xuân.

An Viên nhìn ảnh, trong lòng thấy thật ấm áp, ánh nắng ấm, Thẩm Hành Xuân cũng ấm.

Cậu vuốt ve tấm ảnh qua màn hình rất lâu, cuối cùng đặt ảnh làm hình nền điện thoại.

Ngoại trừ tin nhắn, thời gian gọi điện của họ thông thường cố định vào cuối tuần, thông thường Thẩm Hành Xuân đều nhẩm tính thời gian An Viên đã nằm xuống giường mới gọi cho cậu.

Anh đứng ở ban công phòng kí túc, mở cửa sổ ra, tay gác lên bệ cửa.

Tuy Thẩm Hành Xuân không nói rõ quan hệ của anh với An Viên cho Văn Nhạc, nhưng khi gọi điện cho An Viên cũng chưa từng cố ý né tránh.

Thời gian trôi qua, Văn Nhạc cũng đã cảm giác được từ lâu.

Tin nhắn giữa hai người chưa từng gián đoạn, đông qua là xuân đến.

Hoa nghinh xuân nở sớm nhất, tuyết vừa tan, sắc vàng li ti trong vườn trường đã bắt đầu đua nở.

Thẩm Hành Xuân chụp hoa nghinh xuân cho An Viên, chụp cho cậu đủ thứ đang bước vào mùa xuân, phiến lá ngân hạnh xanh dưới tầng, chồi non mới nhú của cây liễu rủ bên hồ.

Những màu sắc rực rỡ ấy đều đang nói đã đến gần mùa hè hơn một chút.

Chứng mất ngủ của An Viên tự khỏi không cần thuốc vào mấy ngày nghỉ Tết ấy, sau khi quay lại ngày nào cũng tươi cười hớn hở.

Trên mặt cậu chỉ thiếu điều viết luôn mấy chữ lớn—

Tôi yêu rồi.

An Quốc Khánh từng lén hỏi An Viên, bảo cậu dắt người yêu về nhà.

Lần nào An Viên cũng do dự một lát, sau đó nói không có, vì cậu vẫn chưa nghĩ thông nên nói sao với An Quốc Khánh, cậu không biết bố cậu có thể chấp nhận không.

An Quốc Khánh hỏi không ra, có lúc cũng sẽ bảo Giang Lam hỏi.

Lần nào Giang Lam cũng đáp, chuyện riêng của con, bao giờ nó muốn đưa về tự khắc sẽ đưa về, không cần giục.

Mãi đến một tối thứ bảy, An Viên đi tham gia hoạt động trường, để quên điện thoại ở nhà.

Khi An Quốc Khánh gọi tới là An Quốc Khánh nghe, tên người gọi hiển thị là anh Xuân.

Khi An Quốc Khánh muốn nghe thay An Viên, Giang Lam ở cạnh nói:

“Tốt nhất là đừng nghe, đó là điện thoại của An Viên.”

An Quốc Khánh đáp:

“Không sao, là điện thoại của Đại Xuân, nếu là của người khác thì anh đã không nghe, tiếng Anh của anh vẫn chưa được lưu loát lắm.”

Trước cuộc gọi này, An Quốc Khánh biết hình nền điện thoại An Viên là ảnh Thẩm Hành Xuân, lúc ấy chú cũng không nghĩ sang hướng khác.

An Quốc Khánh ấn nút nghe, còn chưa lên tiếng, Thẩm Hành Xuân đã mở miệng trước.

“Tiểu Viên nhi, hôm nay làm gì rồi? Bắc Kinh hôm nay trời mưa, hơi lạnh.”

An Quốc Khánh nghe ra, Thẩm Hành Xuân ở bên kia chắc đang đi đường, đi rất nhanh, có lẽ là vì đang đi trong mưa, giọng không vững lắm, còn hơi gấp gáp.

Thẩm Hành Xuân không mang ô, đi đến cửa thư viện, đứng dưới mái hiên nói tiếp:

“Tiểu Viên nhi, anh không mang ô, vừa đến thư viện, anh đứng ở cửa nói với em mấy câu, lát em tham gia hoạt động xong thì về ngủ sớm đi, đừng đợi điện thoại anh nữa, ngoan…”

An Quốc Khánh nghe giọng điệu của Thẩm Hành Xuân, đó không phải giọng điệu anh trai dỗ dành em trai, mà mang theo sự cưng chiều rất thân mật, tựa như đôi tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt.

Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu An Quốc Khánh, chú chợt nhớ đến hình nền điện thoại của An Viên, ngẩng phắt đầu lên nhìn Giang Lam.

Giang Lam bên cạnh nói khẽ:

“Em đã bảo anh đừng nghe mà.”

An Quốc Khánh làm vẻ mặt “có phải em biết gì không” với Giang Lam.

Giang Lam không lên tiếng, tiếp tục làm việc.

Thẩm Hành Xuân chỉ nghe loáng thoáng giọng Giang Lam qua điện thoại, nhưng Giang Lam nói gì anh không nghe được, chưa thấy An Viên trả lời, anh lại gọi một tiếng:

“Tiểu Viên nhi? Có đang nghe không?”

An Quốc Khánh ho nhẹ một tiếng, nói vào điện thoại:

“Đại Xuân, là chú, Tiểu Viên nhi để quên điện thoại.”

Thẩm Hành Xuân im lặng mấy giây liền, cuối cùng miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi cất tiếng:

“Chú An ạ, cháu còn tưởng là Tiểu Viên nhi chứ, nếu em ấy chưa về, cháu xin phép…”

“Đừng đừng, cháu khoan cúp máy vội.” An Quốc Khánh nhanh chóng cắt ngang lời Thẩm Hành Xuân, cầm điện thoại ngồi trên sofa, chú nghĩ thông rồi dùng ngón tay đỡ trán, nói tiếp: “Bây giờ Đại Xuân có thời gian không?”

“Có ạ.” Thẩm Hành Xuân đáp.

“Có thời gian thì được.” An Quốc Khánh lại ngưng mấy giây, bản thân chú đã đoán ra đại khái rồi, nhưng chú vẫn muốn đích thân hỏi thử, bèn hỏi tiếp: “Có thời gian thì hai chú cháu mình nói chuyện một lát nhé?”

Thẩm Hành Xuân biết hôm nay không trốn được rồi, “vâng” một tiếng vào điện thoại, nói:

“Được ạ, chú An, chú hỏi đi ạ.”

An Quốc Khánh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Thẩm Hành Xuân, bật cười, hỏi anh:

“Cháu nói chú nghe, bây giờ cháu với Tiểu Viên nhi? Là như nào thế?”

“Chính là…” Thẩm Hành Xuân lựa lời, nói tiếp: “Chính là như chú An nghĩ đấy ạ.”

“Chú nghĩ như nào?” An Quốc Khánh đứng dậy khỏi sofa, cuối cùng lại ngồi xuống, đứng đứng ngồi ngồi, không biết rốt cuộc nên ngồi hay đứng, sau rốt dứt khoát ngồi đối diện Giang Lam.

Thẩm Hành Xuân cầm điện thoại nhìn ra ngoài một cái, bên ngoài vẫn đang mưa, không khí vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt, mưa rất dày, chỉ nhìn rõ một khoảng rất ngắn phía trước.

Anh mím môi, đi sang cạnh mấy bước, tìm một góc tương đối yên tĩnh đứng rồi xưng hô lại với An Quốc Khánh đầu bên kia.

“Bố, con và Tiểu Viên nhi ở bên nhau rồi ạ, bắt đầu từ Tết năm nay, hai đứa con nghiêm túc ạ, sau này con sẽ chăm sóc Tiểu Viên nhi thật tốt.”

Sau đó Thẩm Hành Xuân nói gì An Quốc Khánh không hề để vào tai, chú đã bị tiếng “bố” đầu tiên của Thẩm Hành Xuân đập cho phát ngơ rồi.

Chú lắp bắp qua điện thoại nửa ngày, cuối cùng thật sự không biết nên trả lời ra sao, che điện thoại, ngẩng lên nhìn Giang Lam, đã lạc cả giọng.

“Đại Xuân, nó nó nó nó, nó vừa gọi anh là bố, nó gọi anh là bố? Nó gọi anh là bố kìa…”

Giang Lam ngưng công việc trong tay, ngẩng lên nhìn chú, buông một câu nhẹ bẫng:

“Đây coi như đổi cách xưng hô nhỉ, xem ra anh phải chuẩn bị lì xì rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play