Mùa đông năm nay giống như mùa xuân, giống như anh Xuân vậy.— Nhật kí An Viên“Đông qua là xuân đến, xuân qua là hè đến rồi.” An Viên nhắm mắt ngả ra đằng sau, lại nằm xuống.
Đêm qua sau khi cậu thiếp đi đã mơ một giấc rất dài, trong mơ mơ thấy chuyện đêm qua đều là mơ, bởi vì trước đây cậu đã mơ những giấc như vậy quá nhiều lần, cũng may chỉ là ảo giác nhất thời, cậu biết bây giờ không phải mơ.
An Viên nói tiếp:
“Xuân hạ thu đông, mỗi năm một vòng tròn, thật ra mỗi ngày đều dài lắm đó anh Xuân…”
Thẩm Hành Xuân nằm nghiêng cạnh An Viên.
“Vậy xuân hạ thu đông mấy năm nay, em đã trải qua thế nào?”
“Lúc đi học thì là lên lớp, tan lớp, lúc rảnh sẽ ra ngoài thăm thú với bạn học và mẹ em, sau khi bố em ra ngoài thì em đi cùng bố mẹ, chỗ nào cũng đi rồi.” An Viên trở mình, gối lên cánh tay Thẩm Hành Xuân. “Sau đó thì là ngày nào cũng nhớ anh.”
Thẩm Hành Xuân vòng tay qua cổ An Viên, ngón tay sờ lên tai cậu, hỏi:
“Nếu, nếu anh cứ mãi không trả lời em thì sao?”
Thẩm Hành Xuân hỏi xong đã hối hận, bây giờ anh và An Viên đã ở bên nhau rồi, hỏi như vậy hơi tàn nhẫn, đối với anh đối với An Viên đều rất tàn nhẫn.
An Viên bật cười, nhưng đáy mắt không cười, hai tay đan vào nhau đặt lên giữa mặt mình và cánh tay Thẩm Hành Xuân, khẽ đáp:
“Không có cũng không sao, không có thì mình vẫn là anh em.”
An Viên dứt lời ngừng một lát, lại nói;
“Nhưng đến bao giờ mới có thể tiếp tục làm anh em, em không chắc mất bao lâu, có lẽ cả đời này cũng không làm được đâu…”
Thẩm Hành Xuân nâng cằm, cọ đầu mũi lên mắt An Viên.
“Không làm anh em.”
An Viên “ừm” một tiếng, lặp lại lời Thẩm Hành Xuân lần nữa.
“Không làm anh em, so với một đời, bốn năm chỉ là một cái chớp mắt, với cả khi tịnh tâm lại em đã nghĩ rồi, lúc ấy em đi cùng mẹ em cũng không có gì, cũng có phải một đi không trở lại đâu, nhưng lúc ấy em chưa nghĩ ra, khi anh nói với em, trong đầu em chỉ có duy nhất một suy nghĩ, anh Xuân muốn đuổi em đi.”
“Không có đuổi em.” Thẩm Hành Xuân tiếp lời An Viên, nghiêng đầu, cằm cọ lên vai cậu. “Buổi tối hôm em đi anh đã nhìn thấy nhật kí của em rồi, sau đó mỗi ngày anh xem một trang, anh không dám xem quá nhiều, anh sợ xem xong về sau sẽ không còn nữa, em không phải ngày nào cũng viết nhật kí, hơn một năm sau đó đã xem hết rồi, xem xong anh lại giở về đầu, giở về xem lại xong lại giở về xem…”
An Viên nghe Thẩm Hành Xuân nói, đầu ngón tay cũng cay, ở trong chăn nắm lấy vạt áo Thẩm Hành Xuân, cơ thể trống rỗng giây lát rồi lại được lấp đầy rất nhanh, đầy đến mức đã sắp tràn cả ra ngoài.
Cậu nhớ đến vệt tàn thuốc chẳng may rơi xuống và vết mực đen loang lổ, mới đầu khi cậu để lại nhật kí không muốn làm anh Xuân khó chịu.
“Anh.” An Viên gọi Thẩm Hành Xuân một tiếng, gọi xong lại gọi liên tiếp mấy tiếng anh liền, tiếng nào cũng khiến người nghe đau lòng.
Thẩm Hành Xuân biết An Viên đang nghĩ gì trong đầu, cọ cằm vào đầu vai cậu.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Những chuyện ấy nói ra rất nặng nề, nhưng nếu so với hiện tại thật sự không là gì nữa.
An Viên không mặc áo, sáng nay Thẩm Hành Xuân cũng không cạo râu, chút chân râu mọc ra đâm vào vai An Viên hơi đau.
Cậu rụt cổ, cong mắt cười khanh khách.
“Anh, râu anh châm chích kìa.”
“Châm chích à?” Thẩm Hành Xuân sờ cằm, tay anh thô, không cảm nhận được rốt cuộc có châm chích hay không.
Khi anh còn muốn cọ vào cổ An Viên, An Viên liền tránh ra, nhổm dậy ngồi khoanh chân trên giường, kéo cánh tay Thẩm Hành Xuân lôi anh.
“Anh, em đói rồi, ban nãy không phải anh đã ra ngoài mua đồ ăn rồi à?”
Thẩm Hành Xuân nhảy xuống khỏi giường.
“Em không nói anh cũng quên béng mất, anh mua mì, không biết đã trương chưa.”
“Thế mà anh còn nằm lâu thế.”
“Cứ nói chuyện với em là quên mất.” Thẩm Hành Xuân đi đến bàn mở hộp giữ nhiệt ra, rồi dùng đũa khảy khảy, quay đầu gọi An Viên. “Vẫn ổn, chưa trương, em đi đánh răng rửa mặt đi.”
An Viên vâng lời, mặc áo vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
An Viên vệ sinh xong, đi ra ngồi cùng Thẩm Hành Xuân, vai kề vai ăn mì, bên ngoài lại có người gõ cửa, vừa gõ vừa nói, An Viên nghe ra là chú rể tối qua – Lâm Hạo.
“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi, đừng ở mãi trong phòng nữa, ngoài kia cấm đường rồi, ra đánh mạt chược đê.” Lâm Hạo gọi bên ngoài.
Nhà Lâm Hạo ở nơi anh và Lí Như làm việc, nên phòng tân hôn tối qua đặt luôn ở khách sạn, ở ngay tầng trên, bởi vì cô dâu có thai, nên tối qua đã miễn rất nhiều thủ tục.
Lâm Hạo nói buổi tối vợ anh phải đi ngủ đúng giờ, nên tiệc mừng vừa kết thúc đã ôm vợ về phòng.
Khi An Viên mở cửa ra, thấy Lâm Hạo đang mặc com-lê đỏ, chống tay lên tường, làm ra tư thế tự mình cho là rất ngầu.
An Viên nói rất nể mặt:
“Làm chú rể cái là khác ngay, mặt mày hồng hào kìa, đẹp trai ghê nha anh Hạo.”
Lâm Hạo kéo cổ áo com-lê mình, ho một tiếng, đáp:
“Đương nhiên.”
An Viên cười cười nhường đường, để Lâm Hạo vào trong.
Thẩm Hành Xuân vẫn đang cúi đầu ăn mì, ban nãy An Viên khen Lâm Hạo đẹp trai anh đã nghe thấy rồi.
Lâm Hạo vừa vào, Thẩm Hành Xuân lại xì xụp một sợi mì, nhếch mắt nhìn Lâm Hạo một cái.
Com-lê màu đỏ rất dễ đem cho người ta cảm giác quê mùa, nhưng lạ lùng thay, Lâm Hạo đúng là khá hợp với màu đỏ thật.
Thẩm Hành Xuân hỏi:
“Bộ này của mày ai phối cho đấy?”
“Vợ tao phối cho tao đấy.” Lâm Hạo giơ tay vuốt tóc một cái, từ đỉnh đầu xuống gáy, còn tạo dáng trước mặt Thẩm Hành Xuân. “Sao, có phải đẹp trai lóa mắt mày rồi không?”
An Viên đi đến cạnh Thẩm Hành Xuân, vai dựa vào người anh, nói với Lâm Hạo:
“Đẹp trai thật, đẹp trai từ lâu rồi.”
An Viên mới nói xong, cảm giác trên lưng dưới mình bỗng nhiên có thêm một bàn tay lớn, chọt một cái vào hõm lưng cậu qua lớp áo.
Bàn tay còn lại của Thẩm Hành Xuân vẫn đang cầm đũa gắp mì, An Viên bị anh chọt, hít một hơi, mắt cũng trợn trừng, liếc Thẩm Hành Xuân một cái qua khóe mắt, kế đó nhận ra rất nhanh.
Anh Xuân đang ghen à?
An Viên trộm cười, vươn tay ra sau lưng, nắm lấy tay Thẩm Hành Xuân, bàn tay ôm lấy ngón trỏ anh nắn nắn, lại xoay vòng tới lui trên ngón tay anh.
Cảm giác thô ráp vì chai trên ngón tay Thẩm Hành Xuân theo đầu ngón tay bò lên tay An Viên, rồi theo ngón tay An Viên lan đến lồng ngực.
An Viên bị sờ mềm nhũn người.
Thẩm Hành Xuân nắm lại An Viên một cái, hỏi:
“Em ăn no chưa?”
“Em ăn no rồi.” An Viên sờ bụng. “Ăn nữa là thành nhiều.”
Mì trong bát An Viên vẫn còn một ít, Thẩm Hành Xuân đẩy bát mình sang bên cạnh, với lấy bát An Viên, cầm đũa ăn sạch.
Lâm Hạo vẫn còn đang tập trung tạo dáng, tự mình say mình, không hề chú ý đến hành động mờ ám và những cái liếc mắt đưa tình giữa hai người.
Thẩm Hành Xuân ăn xong thì dọn dẹp một lát, hỏi Lâm Hạo:
“Chú rể còn có thời gian chơi mạt chược cơ à, sao không ở với vợ mày?”
“Vợ tao đến giờ ngủ trưa rồi, tao ngủ ngáy, đêm qua cô ấy ngủ không ngon lắm, tao sợ quấy rầy giấc ngủ của cô ấy.” Lâm Hạo đưa cổ tay lên nhìn giờ trên đồng hồ. “Tao chơi được hai tiếng, hai giờ tao phải về mua đồ ăn cho vợ tao, cô ấy nói muốn ăn mì chua cay, lát nữa tao bảo nhà hàng khách sạn làm cho cô ấy một suất.”
Lâm Hạo nói xong bèn đẩy Thẩm Hành Xuân và An Viên ra ngoài.
“Đi đi đi, trong phòng anh Phong có bàn mạt chược.”
Đi đến cửa nhà tắm, Thẩm Hành Xuân kéo An Viên đẩy cửa vào trong.
“Tao với Tiểu Viên nhi rửa tay đã, mày đi trước đi, tí nữa bọn tao sang, bọn mày xếp mạt chược trước đi.”
Lâm Hạo nói một tiếng “được”, đẩy cửa đi trước, vừa đi vừa lẩm bẩm, rửa cái tay cũng phải đi với nhau.
Anh lẩm bẩm xong mới nhớ ra chuyện Thẩm Hành Xuân từng kể với mình.
Lâm Hạo cưới xong vui quá, trừ vợ ra, cái gì cũng không để vào đầu, bây giờ mới kịp phản ứng, ban nãy lúc trong phòng hai người hơi khang khác.
Lâm Hạo trợn mắt quay đầu, cửa phòng đã đóng lại.
Khi Thẩm Hành Xuân và An Viên rửa tay xong sang phòng Tề Vân Phong, Vu Dương đã ở đó rồi.
Bàn mạt chược đã có ba người, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Hành Xuân và An Viên, tròng mắt đều đặt ở đôi tay đang nắm của hai người.
Thẩm Hành Xuân kéo An Viên đến chỗ trống, tìm một cái ghế cho An Viên, hai người ngồi cạnh nhau.
Ánh mắt ba người còn lại trên bàn di chuyển theo họ.
Thẩm Hành Xuân ngồi xuống rồi chà mạt chược hai cái, bài mạt chược đập vào nhau kêu lách cách, anh bật cười.
“Sao, ba người không quen tao hay là không quen Tiểu Viên nhi.”
Lâm Hạo đã hoàn hồn, Tề Vân Phong rút điện thoại ra định chụp ảnh hai người họ.
“Anh bảo Tiểu Bạch một tiếng.”
Lúc Tề Vân Phong chụp ảnh, An Viên giơ tay che, Thẩm Hành Xuân còn sờ mạt chược, người bình thường không thích chụp ảnh hào phóng cho Tề Vân Phong chụp.
Anh nói:
“Anh chụp đi, chụp nhiều vào, chụp xong gửi cho em nữa.”
“Được.” Tề Vân Phong lại đổi góc khác chụp mấy tấm, chụp xong gửi cho Cảnh Bạch, lại gửi riêng cho Thẩm Hành Xuân và An Viên, vừa gửi vừa bồi hồi một câu: “Tiểu Viên nhi của chúng ta đúng là không dễ dàng.”
Vu Dương ngồi đối diện Thẩm Hành Xuân là người biết cuối cùng, còn là nghe Lâm Hạo kể.
Trước đây anh cũng không biết Tề Vân Phong và Cảnh Bạch là một đôi, anh đến dự đám cưới Lâm Hạo mới biết, bây giờ thấy Thẩm Hành Xuân và Tiểu Viên nhi cũng là một đôi, thừ cả người ra.
Một anh giai thẳng, còn là người độc thân duy nhất trong phòng, trong lòng nhất thời mất bình tĩnh, gào lên:
“Phòng mình có năm người, có mỗi mình tao độc thân, chúng mày bắt nạt chó.”
Thẩm Hành Xuân lấy ngón tay sờ một quân mạt chược, không sờ ra là gì, nhấc lên xem, là một quân năm vạn.
“Dù sao thì cũng như bọn mày thấy đấy, tao và Tiểu Viên nhi ở bên nhau rồi, chuyện khác không nói nhiều nữa.” Thẩm Hành Xuân lại úp quân ngũ vạn xuống bàn. “Lâm Hạo không phải chỉ có hai tiếng thôi à, còn chơi nữa không đây?”
Lâm Hạo kéo ghế về phía trước, xắn tay áo, hai tay bắt đầu xếp mạt chược.
“Chơi chứ chơi chứ.”
Nói xong, anh còn lấy khuỷu tay huých bàn tay đang đặt ở góc bàn của An Viên một cái.
An Viên đang ngồi ở góc bàn giữa Thẩm Hành Xuân và Lâm Hạo
Lâm Hạo nói:
“Tiểu Viên nhi lát nữa đừng ăn gian nhé, em đừng xem bài anh rồi vẽ đường cho người yêu em đấy.”
An Viên nghe một câu “người yêu em” của Lâm Hạo mà khoan khoái, cười kéo ghế, dịch sang cạnh Thẩm Hành Xuân, hai người xem chung một bộ bài.
Thẩm Hành Xuân nói:
“Ai thèm xem bài mày.”
“Ván mạt chược đã bắt đầu thì,” Lâm Hạo còn nói nữa, “lục thân
1 không nhận.”
“Có gọi lục thân nhà mày sang nhập hội cùng mày, mày cũng chẳng thắng nổi ai.” Tề Vân Phong bên cạnh khịa Lâm Hạo.
Lâm Hạo “hứ” một tiếng, xếp xong bài, anh là nhà cái, cầm xúc xắc lên tung, nói:
“Hôm nay một nhà tao sẽ thắng ba nhà bọn mày.”
Lâm Hạo khoác lác xong, tuy không thắng cả ba, nhưng rốt cuộc vẫn thắng thật, tay anh quá thơm, lần nào cũng đánh có hai lượt đã gần ù rồi.
Sau hai tiếng, cuối cùng chỉ duy nhất một nhà thua, chính là hai người xem cùng một bộ bài Thẩm Hành Xuân và An Viên.
Sức lực của hai người này từ đầu đã không đặt vào mạt chược, dưới gầm bàn em chọt chọt anh, anh chọt chọt em, em sờ sờ anh, anh lại sờ sờ em, không ngừng trêu chọc nhau, làm gì còn sức lực đánh bài.
Lúc sắp kết thúc An Viên mới ý thức được hai người họ cứ thua suốt, cuối cùng nghiêm túc được một phen, khó khăn lắm mới ù được một ván, nhưng đã là 2h.
Chú rể Lâm Hạo vừa nhìn giờ đã cầm tiền thắng được ra khỏi cửa, vừa chạy vừa kêu mì chua cay.
An Viên liếc phía bàn Thẩm Hành Xuân, mới đầu tiền lẻ trong túi hai người cộng vào gần hai trăm, bây giờ chỉ còn hai tờ năm tệ và một tờ một tệ thôi.
An Viên thõng vai, hỏi:
“Anh, có phải hai đứa mình thua rồi không?”
“Hình như là thua rồi.” Thẩm Hành Xuân đứng dậy khỏi ghế. “Mình có hai người cũng không đấu nổi bọn nó.”
An Viên cũng đứng lên, kéo tay Thẩm Hành Xuân.
“Hai đứa mình hơi thảm nhỉ.”
Vu Dương bên cạnh nhìn hết nổi, nhe răng nói:
“Hai đứa mày đi mau, về phòng bọn mày tự chơi lấy đi, đừng ở đây hành chó nữa.”
Tề Vân Phong ngả ra ghế, cầm điện thoại lên đế một câu:
“Chết, anh cũng nhớ Tiểu Bạch rồi, anh phải đi gọi nó đây.”