Cái khó của người khác tôi không cảm nhận nổi, việc ấy không liên quan đến tôi, tôi chỉ thương anh tôi, tôi không chịu được việc anh không ổn dù chỉ một chút.
— Nhật kí An Viên
Trước khi thầy hướng dẫn đi, An Viên thưa sẽ ở lại kí túc xá, không đưa Thẩm Hành Xuân về chỗ Tề Vân Phong, một là vì chân Thẩm Hành Xuân bất tiện, cậu ở lại chăm sóc anh, hai là họ phải đợi kết quả, thầy hướng dẫn còn nói một khi có diễn biến mới sẽ lại đến tìm Thẩm Hành Xuân, nếu anh ra ngoài ở, chân cẳng không linh hoạt, đi đi về về không tiện.
Trước khi đi ngủ, An Viên xuống dưới gọi điện cho Tề Vân Phong và Cảnh Bạch, không nói chuyện chân Thẩm Hành Xuân ở chân với họ, bằng không muộn thế này hai người họ nhất định sẽ đòi sang thăm anh, vả lại chuyện rắc rối trong trường cũng không thể nói rõ trong một hai câu.
Sau khi Ân Dật Minh dọn ra, trong phòng lẻ ra một giường, bạn cùng phòng còn lại là người bản địa, rất hiếm khi về kí túc xá.
An Viên nằm luôn lên giường Ân Dật Minh lúc trước, cũng là giường dưới, ngay sát Thẩm Hành Xuân, trước đây Ân Dật Minh và Thẩm Hành Xuân quay chân vào nhau, bây giờ anh và An Viên quay đầu vào nhau, vốn ở giữa còn có một tấm rèm nhỏ, cũng đã bị kéo ra.
“Anh, anh muốn trở mình thì bảo em nhé, em giúp anh.” Đã tắt đèn, An Viên khẽ nói trên đầu Thẩm Hành Xuân.
“Không cần đâu, tự anh trở mình được, lúc nào xuống giường anh sẽ gọi em.”
“Gọi tao cũng được nè.” Văn Nhạc giường trên cũng chưa ngủ, tiếng hai anh em nói chuyện không lớn, nhưng anh vẫn nghe thấy, hai tay vịn vào lan can, nhỏm đầu xuống dưới, cười hihi nói với Thẩm Hành Xuân.
“Tiểu Viên nhi đỡ tao là được, không phiền mày, lên xuống rắc rối ra.”
“Tao cũng chỉ nói khách sáo vậy thôi, mày đừng tưởng thật, bảo tao xuống tao cũng không xuống, nằm trong chăn thoải mái biết bao.” Văn Nhạc nằm trở lại, giơ hai chân lên trong chắc lắc lắc.
Thẩm Hành Xuân dùng cái chân lành của mình đạp giường trên một cái.
“Đừng lắc.”
“Mày đừng đạp nữa, còn mỗi cái chân lành thôi, đạp nữa là hỏng đấy.” Văn Nhạc vẫn không quên khịa anh.
“Một chân cũng không sao.” Thẩm Hành Xuân cười nói.
“Anh, anh uống nước không?” Mười phút sau Thẩm Hành Xuân ho một tiếng, An Viên lật người nằm sấp trên giường hỏi Thẩm Hành Xuân.
“Nãy trước khi đi ngủ uống rồi, không uống nữa đâu, uống nước ban đêm còn phải dậy.”
“Không sao, muốn đi vệ sinh em dìu anh, anh mới ho xong, em xuống rót cốc nước cho anh, trong phòng bật máy sưởi hanh lắm.” An Viên nói rồi lật mình xuống giường, loẹt quẹt giày rót nước cho Thẩm Hành Xuân.
Nước trong phích của Thẩm Hành Xuân là nước sôi, em tìm cốc Thẩm Hành Xuân rồi rót non nửa chén trước, đặt bên miệng thổi, thổi hồi lâu rồi tự uống trước một ngụm, chắc chắn không nóng nữa mới đưa cho Thẩm Hành Xuân.
“Anh, anh uống ít nước đi.” An Viên đỡ Thẩm Hành Xuân chống tay lên thành giường uống hết non nửa cốc nước.
Đến đêm Thẩm Hành Xuân quả nhiên buồn đi vệ sinh, nhưng không gọi An Viên, Văn Nhạc ngủ ngáy, An Viên không ngủ được khi ồn, cứ trằn trọc mãi, anh biết quá nửa đêm cậu mới thiếp đi, giờ đang say giấc.
Thẩm Hành Xuân chống tay, phì phò nửa ngày mới ngồi lên được, một tay vịn lan can giường, đứng bằng một chân, kết quả vừa nhảy lò cò, An Viên đang ngủ nghe thấy tiếng liền tỉnh giác, mắt vẫn chưa mở ra, gọi một tiếng “anh” trước, đến khi cậu nhìn rõ Thẩm Hành Xuân đang đứng một chân bên giường thì tỉnh hẳn.
“Anh, sao anh không gọi em?”
“Thấy em đang ngủ ngon nên không gọi em.”
“Ngộ nhỡ anh ngã thì làm sao?” An Viên đi giày rồi qua đỡ lấy cánh tay Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân khoác tay lên vai An Viên, An Viên chưa bật đèn, mò mẫm dìu Thẩm Hành Xuân vào nhà vệ sinh, cửa sổ trong nhà vệ sinh rất cao, là một ô cửa nhỏ, gió bên ngoài rất to, thổi mạnh đến mức lớp kính cứ lạch cạch.
“Anh, nổi gió rồi.”
“Dự báo thời tiết nói đêm nay có tuyết.” Thẩm Hành Xuân đứng vững, một tay kéo quần.
An Viên ngáp một cái.
“Anh, có cần em cởi quần giúp anh không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Hành Xuân động đậy, quay lưng vào An Viên. “Quần ngủ thắt chun, không phải cài nút.”
An Viên nhìn gáy Thẩm Hành Xuân, biết rõ còn hỏi:
“Trước đây còn trần truồng tắm trước mặt em, bây giờ đi vệ sinh đã quay lưng rồi.”
Thẩm Hành Xuân không đáp, giải quyết xong một tay nhấc quần, tay quấn băng kia kéo một cái, cuối cùng An Viên vẫn ra tay, vừa kéo quần vừa nhấc quần cho anh.
An Viên cứ như không để ý gì hết, dìu Thẩm Hành Xuân về giường nằm ngay ngắn, nằm xuống xong ngủ rất nhanh, Thẩm Hành Xuân lại không ngủ được, nghe nhịp thở của An Viên, trong tiếng gió vù vù ngoài cửa, trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đêm quả nhiên có tuyết, khi trời sáng gió đã ngừng, nhưng tuyết vẫn đang rơi.
Sau khi An Viên dìu Thẩm Hành Xuân đi đánh răng rửa mặt thì để anh nằm xuống giường, em theo Văn Nhạc ra nhà ăn.
Bên ngoài tuyết rất dày, An Viên mặc áo khoác dày cộp của Thẩm Hành Xuân, đội mũ của anh, giày đi tuyết dày dặn giẫm trên nền tuyết kêu sột soạt, gió bên ngoài vừa to vừa rét, nhà ăn cách kí túc xá hơi xa, An Viên lấy hai phần cơm, đặt hộp cơm vào lòng rồi chạy về kí túc xá, trên đường chạm mặt Trịnh Lăng Vi.
An Viên gọi cô lại, Trịnh Lăng Vi nhận ra An Viên.
“Em trai Thẩm Hành Xuân đúng không? Sao em lại ở trường thế?”
An Viên “vâng” một tiếng, hỏi thẳng:
“Ngô Thiến đâu ạ?”
“Nó xin nghỉ từ hôm qua rồi, chị cũng không biết nó đang ở đâu.” Trịnh Lăng Vi biết An Viên tìm Ngô Thiến chắc là vì chuyện thầy hướng dẫn tìm bọn họ, lại hỏi: “Thầy hướng dẫn có phải đến gặp Thẩm Hành Xuân rồi không?”
Nếu Trịnh Lăng Vi cũng không biết Ngô Thiến đang ở đâu, An Viên không có thời gian nói nhiều với Trịnh Lăng Vi, sợ cơm trong lòng nguội mất, ôm hộp cơm xoay người chạy.
Ba ngày sau, An Viên hỏi thăm được kí túc xá của Ngô Thiến, ngày nào sau giờ nghỉ trưa và ăn tối cũng đứng dưới tòa kí túc xá nữ đợi, nhưng ba ngày liên tiếp, cậu cũng chưa thấy Ngô Thiến, bạn cùng phòng chị ta nói chị ta đã xin nghỉ, mãi chưa thấy đến trường.
Ngày nào ăn trưa và ăn tối xong An Viên cũng vội vàng ra ngoài, rất lâu sau mới về, Thẩm Hành Xuân hỏi cậu, cậu không nói là đi chặn đường Ngô Thiến, chỉ nói mình ở trong kí túc xá ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí.
Vào buổi chiều ngày thứ tư, An Viên chặn được Ngô Thiến dưới kí túc xá nữ, Ngô Thiến đội mũ, ăn mặc rất kín đáo, nhưng An Viên vẫn nhận ra chị ta, gọi chị ta một tiếng từ xa.
“Ngô Thiến…”
Ngô Thiến nghe thấy người gọi, quay lại nhìn, An Viên đuổi theo, kéo chị ta đi.
“Ngô Thiến, vì sao lúc trước chị lại nói dối, tôi đã đợi chị ở đây mấy ngày rồi, hôm nay chị bắt buộc phải theo tôi đi gặp giáo viên nói rõ ràng, chị không thể vô duyên vô cớ đổ hết tội lên đầu anh tôi như thế được, chị đi theo tôi…”
Ngô Thiến vừa nghe An Viên muốn kéo mình đi gặp giáo viên, muốn gỡ bàn tay đang kéo cánh tay mình của An Viên ra, nhưng An Viên đang tức, sức lực rất lớn, kéo Ngô Thiến đi ra mười mấy mét.
Trên đường có không ít bạn học nhìn họ, có người lên tiếng hỏi Ngô Thiến:
“Có cần giúp không?”
Ngô Thiến thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều, chị ta không gỡ nổi tay An Viên, ngồi thụp xuống đất, gào lên mấy tiếng.
“Cậu buông tôi ra, buông ra…”
An Viên kéo lê Ngô Thiến đi thêm một đoạn, một thanh niên đi tới muốn kéo An Viên ra, trước khi người khác chạm vào tay cậu, An Viên buông Ngô Thiến ra, Ngô Thiến ngồi bệt dưới nền tuyết.
An Viên thở hồng hộc, tiến đến trước Ngô Thiến nửa bước, từ trên cao nhìn xuống chị ta.
“Ngô Thiến, trước đây anh tôi có lòng giúp chị, chị thích gào đúng không, trước đây không phải chị muốn anh tôi giữ bí mật giúp chị à? Tôi không phải anh tôi, anh ấy và chị là bạn học, cần cân nhắc thể diện của chị, nhưng tôi và chị không có quan hệ gì cả, hôm nay nếu chị không theo tôi đi gặp giáo viên nói rõ, tôi sẽ đứng đây tuồn hết chuyện của chị ra ngoài, nếu chị muốn cả trường biết thì chị cứ ngồi đây đi.”
Ngô Thiến vừa nghe An Viên muốn nói ra chuyện của chị ta, rấm rứt bật khóc, khàn giọng xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý nói vậy đâu, nhà tôi ở trên núi, khó khăn lắm tôi mới thi được đại học, tôi không muốn thôi học, tôi cũng hết cách rồi…”
An Viên nhớ đến năm Thẩm Hành Xuân học lớp mười hai, đọc sách làm đề bất kể ngày đêm, một ngày chỉ ngủ mấy tiếng, hè còn lên núi hái thuốc, chỉ để tiết kiệm thêm ít tiền, không muốn ông bà phải gánh, nghe xong lời Ngô Thiến, u uất và xót xa nơi lồng ngực khiến giọng nói cậu còn hơi run rẩy.
“Ngô Thiến, chị nói chị thi đại học không dễ dàng, vậy tôi hỏi chị, có ai thi đại học dễ dàng không? Anh tôi thì dễ dàng à? Chị hỏi những bạn học đang đứng xung quanh chị đi, bọn họ thi đại học dễ dàng không? Ai chẳng liều mạng mới thi vào được? Chỉ vì chị không dễ dàng, nên chị cố ý hại người khác à? Tôi không cần biết chị có nỗi khổ gì, chị không muốn thôi học nên để anh tôi gánh tội thay chị đúng không? Hôm nay tôi đến tìm chị chỉ có một mục đích, chị theo tôi đi gặp giáo viên nói rõ…đổ tội lên anh tôi thế nào, thì chị hãy gỡ xuống thế nấy cho tôi…”
An Viên chất vấn từng tiếng, Ngô Thiến càng cúi đầu thấp hơn, cuối cùng gục thẳng xuống đầu gối.
Xung quanh có người nhận ra Ngô Thiến, lên tiếng hỏi chị ta mấy câu, Ngô Thiến không trả lời họ, ngẩng đầu từ từ đứng lên, lại khẽ nói với An Viên hai tiếng “xin lỗi”, sau đó quay người chạy xuyên qua đám đông, An Viên đuổi theo mấy bước nhưng không đuổi kịp, Ngô Thiến chạy đến ngã rẽ xong thì mất tăm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT