Chút thổn thức lay lắt trong gió ấy chỉ mới nhú ít mầm, đã bị nhổ tận gốc rễ.
— Nhật kí An Viên
Vu Dương đi ra từ cửa hông tiệm âm nhạc, cảm ơn ông chủ:
“Ông chủ, cảm ơn ạ.”
Ông chủ xua tay.
“Đi vệ sinh thôi mà, không cần cảm ơn.”
Ông chủ đặt băng của Thẩm Hành Xuân vào máy thu thanh, nhấn nút chạy, nhạc dạo vừa vang lên, chú liền nhắm mắt say sưa nghe nhạc, ngón tay đánh nhịp trên mặt bàn gỗ, giới thiệu cho họ:
“Là bài ‘Nụ hôn li biệt’ phát hành năm 1993 của Trương Học Hữu, chú thích bài này nhất.”
Thẩm Hành Xuân gác một tay lên quầy, mắt nhìn đĩa băng đen đang xoay trong máy thu thanh, máy thu thanh kết nối với âm thanh, tiếng nhạc róc rách từng nốt trong cửa hàng âm nhạc nhỏ hẹp.
“Chuyện xưa năm cũ trở thành mây khói.”
“Tan biến trước mắt nhau.”
“Cho dù đã nói lời tạm biệt.”
“Cũng chẳng thấy em có chút nào ai oán.”
…
“Anh trao em nụ hôn li biệt, nơi con phố không người.”
“Mặc gió cười nhạo anh không đặng chối từ.”
“Anh trao em nụ hôn li biệt, trong đêm cuồng loạn.”
…
Nhạc chơi đến đoạn điệp khúc, Thẩm Hành Xuân ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường mấy lần, đi tới bên ông chủ, cắt ngang sự say sưa vui sướng của chú.
“Ông chủ, không cần phát nữa đâu ạ, cháu lấy cái này.”
Vu Dương vẫn chưa nghe thỏa, “ầy” một tiếng.
“Xuân nhi, mày vội gì chứ? Đợi phát hết bài này đã, tao cũng định chọn mua mấy đĩa.”
“Mày tự chọn đi.” Trên tay Thẩm Hành Xuân còn cầm một băng nhạc tổng hợp đã chọn từ đầu, rất nhiều bài trong đó đều là bài An Viên thích. “Ông chủ, chất lượng băng tốt lắm, không cần thử nữa đâu ạ, tính cả cái trên tay cháu đây, cháu muốn mua hai cái, hết bao tiền ạ?”
“Được, để chú lấy băng ra cho cháu.” Ông chủ nhấn nút tạm dừng, gỡ băng từ trong máy thu thanh ra đưa Thẩm Hành Xuân. “Cả thảy mười lăm, lấy cháu mười ba nhé.”
Thẩm Hành Xuân rút ví ra trả tiền, lấy băng xong thì hếch cằm với Vu Dương, ra hiệu với cậu.
“Mày ở đây chọn nhé, tao đi trước đây?”
Từ Hinh Đình thấy Thẩm Hành Xuân muốn về, đi qua vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Hành Xuân.
“Gấp vậy à? Có thể chọn giúp tớ với không?”
Bấy giờ Thẩm Hành Xuân mới nhớ ra bên cạnh còn có Từ Hinh Đình, buổi chiều cậu thi môn cuối xong thì đi cửa hàng âm nhạc với Vu Dương, hai người vừa bước vào, mấy phút sau Từ Hinh Đình đã tới.
Cậu không thể quay đầu đi thẳng, đều là bạn học cả, làm bạn nữ ngại cũng không hay, vả lại cậu còn đến mua đĩa băng.
Kì nghỉ hè hơn ba mươi ngày, bình thường An Viên không thích chơi với trẻ con trong thôn, những lúc cậu cùng ông đi sâu vào trong núi hơn chút để đào thuốc không thể đưa An Viên theo, nghĩ em ở nhà một mình chắc chắn sẽ thấy chán.
Hồi đầu năm Thẩm Kiến Quân gửi TV và đầu VCD không dùng sang nhà bà, mấy hôm trước cậu đã thuê không ít đĩa phim, bây giờ mua thêm băng từ, đều để An Viên giết thời gian lúc buồn khi nghỉ hè ở nhà.
Mắt Từ Hinh Đình ánh lên mong chờ, Thẩm Hành Xuân nhìn ra, cậu thấy mình phải nói rõ mới được, không thể trì hoãn, để một cô gái cứ lẽo đẽo sau cậu mãi không hay.
Cậu cầm đĩa băng trong tay, nghĩ ngợi rồi vẫn khéo léo từ chối:
“Xin lỗi nha, tớ không biết chọn băng lắm, em tớ còn đang ở nhà đợi, tớ phải về rồi, ông chủ chắc chắn am hiểu món này hơn tớ, cậu có chỗ nào không hiểu có thể thử hỏi chủ cửa hàng.”
Chủ tiệm âm nhạc là tay già đời, vừa nhìn cảnh tượng này liền biết ngay chuyện gì, chủ động lên tiếng giải vây, vẫy tay với Từ Hinh Đình.
“Qua đây qua đây, cô bé, băng từ chú rành này, cháu thích nghe ai, chú giới thiệu cho cháu…”
Từ Hinh Đình đương nhiên cũng nghe ra ý từ chối của Thẩm Hành Xuân, cúi đầu thất vọng tràn trề, quay lưng vào Thẩm Hành Xuân đi tới chỗ ông chủ lựa băng.
Vu Dương đứng bên cạnh, hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng theo Thẩm Hành Xuân ra khỏi cửa hàng âm nhạc.
Thẩm Hành Xuân không để tâm, vừa đi vừa nhìn băng từ, đến khi họ đã đi một quãng xa, Vu Dương mới hỏi:
“Tao nói này Xuân nhi, một cô gái xinh đẹp như Từ Hinh Đình mà mày cũng không thích à?”
Thẩm Hành Xuân lấy cặp trên vai xuống, bỏ băng nhạc vào, sau khi đeo cặp tử tế lại mới đáp:
“Bây giờ tao không có nhiều thời gian đến thế, cũng không có sức.”
“Đã nghỉ hè rồi, còn không có thời gian không có sức á?” Vu Dương không hiểu lắm. “Với cả, thành tích học tập của mày tốt như thế, còn có chí như thế, yêu đương chắc sẽ không ảnh hưởng tới mày tí nào đâu, vả lại chắc Từ Hinh Đình học cũng tốt, đến lúc ấy cùng thi vào Bắc Kinh, cùng phấn đấu, nghĩ xem mới đẹp làm sao.”
“Đẹp cái rắm ấy.” Thẩm Hành Xuân cười, càng đi càng nhanh. “Không yêu tức là không yêu, không liên quan tới học hay không học, đừng lải nhải nữa, mày không về nhà à, đi theo tao làm gì?”
“Hôm nay tao sang nhà bà.” Nhà bà nội Vu Dương chung đường với Thẩm Hành Xuân, phần lớn là do cậu vẫn tò mò. “Mày đi nhanh thế làm gì?”
Thẩm Hành Xuân không chậm lại.
“Tiểu Viên nhi còn ở nhà đợi tao kìa.”
Vu Dương nhớ tới An Viên, hỏi:
“Đúng rồi, sao hôm nay Tiểu Viên nhi không đến đợi mày thế?”
“Hôm qua tao bảo thằng bé buổi chiều nóng quá nên không cho thằng bé đến, nói với thằng bé tao thi xong sẽ tự về, mai là bọn tao về thôn rồi.”
Vu Dương lại một trận bùi ngùi:
“Xuân nhi, mày với Tiểu Viên nhi cũng thân thiết quá rồi đấy, thân đến mức ngày nào cũng mong nghĩ em trai, chẳng thèm ngó ngàng đến con gái nữa, tình cảm anh em như chúng mày hiếm thật đấy, anh em ruột cũng không bằng hai đứa mày, không đúng, đến cặp đôi đang yêu cũng không tình bằng hai đứa mày.”
Thẩm Hành Xuân nhướng mày, Vu Dương nói lời này hoàn toàn là trong đầu nghĩ gì ngoài miệng nói nấy, bản thân cậu không có ý gì khác, nhưng qua tai Thẩm Hành Xuân lại mang một hàm nghĩa hơi khác.
Cậu đút hai tay trong túi quần, tốc độ dưới chân không giảm.
Khi Thẩm Hành Xuân về đến nhà đã thấy An Viên đứng ở cửa từ xa, bên cạnh đặt hai chiếc túi vải lớn, cửa sắt sau lưng em cũng đã khóa.
Cậu chạy vội mấy bước tới cửa.
“Tiểu Viên nhi, sao em lại đứng ở cửa thế này, trông mặt em kìa, đỏ thế, có phải ra ngoài chơi quên mang chìa khóa không, nhưng sao em lại xách hết túi ra đây?”
Sắc mặt An Viên rất kém, mặt đỏ gay, tóc đã ướt sũng mồ hôi, từng lọn tóc mái dính trên làn da trước trán, môi cũng đỏ ửng, viền môi dưới in hằn hai dấu răng, Thẩm Hành Xuân nhìn ra đó là dấu răng của em.
An Viên he hé môi, thở rất nặng nề, em khó nhọc nhếch khóe môi, nói:
“Anh, em tưởng anh không về nữa.”
“Nói linh tinh gì thế? Không phải anh đã nói anh thi xong là về sao? Hôm nay em sao thế?” Thẩm Hành Xuân đưa tay lên sờ trán An Viên. “Có phải say nắng rồi không?”
“Không say nắng.” An Viên cựa cựa cổ, tránh khỏi lòng bàn tay của Thẩm Hành Xuân.
Ban nãy em không đứng nổi trước cửa tiệm âm nhạc, rẽ sang con đường nhỏ cạnh đó, chạy một mạch về, về tới nhà liền bắt đầu thu dọn hành lí, chỉ cần Thẩm Hành Xuân quay lại, em muốn đưa cậu về ngay lập tức.
Em túm cổ tay Thẩm Hành Xuân lắc lắc.
“Anh, bây giờ mình về thôn đi.”
“Chiều rồi, mai về nhé.”
“Không đâu, em muốn về bây giờ cơ.” An Viên sẵng một câu, hơi lớn tiếng, người qua đường lần lượt nhìn sang họ.
Thẩm Hành Xuân chau mày nhìn em, dạo gần đây An Viên quá bất thường, nhưng cậu thật sự nghĩ không ra là do đâu.
An Viên cũng thấy mình lớn tiếng quá, cúi đầu, nhưng không buông cổ tay Thẩm Hành Xuân, khàn giọng nói:
“Anh, mình về ngay bây giờ đi, em nhớ, em nhớ ông bà rồi.”
“Bây giờ sắp hết xe rồi.” Thẩm Hành Xuân đáp.
An Viên dùng chân đá túi vải dưới đất.
“Em đã sắp hết đồ rồi, bây giờ ra trạm xe còn kịp chuyến cuối cùng.”
Thẩm Hành Xuân nhìn vào trong sân qua khe hở trên cửa sắt.
“Trong nhà đã dọn dẹp hết chưa? Dập cầu dao chưa? Đóng hết các cửa chưa?”
An Viên sốt ruột nói:
“Cầu dao dập rồi, các cửa đóng hết rồi, quần áo chăn chiếu trong sân em đã thu vào rồi, sách của anh, sách của em, không sót một quyển, đã cho cả vào túi rồi…”
Thẩm Hành Xuân nhìn cổ tay bị nắm chặt của mình, không hỏi gì, An Viên muốn về, cậu sẽ đưa em về, tới nơi hỏi sau cũng không muộn.
Hai người đuổi kịp chuyến xe cuối cùng, vì là thứ sáu, xe khách đã chật ních người, đại đa số là học sinh, chỗ ngồi đã gần kín.
“Bác tài, còn chỗ không ạ?” Thẩm Hành Xuân một tay xách túi, đứng trên bậc thang nhìn vào trong.
Tài xế thò đầu nhìn ra sau, chỉ vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng cuối.
“Trong kia còn một chỗ.”
“Chỉ còn một chỗ thôi ạ? Chúng cháu đi hai người.”
“Hai người thì ngồi sát một tí đi, lát nữa thêm người chỉ còn nước ngồi đất thôi.”
Thẩm Hành Xuân không nói gì thêm nữa, sau khi lên xe thì cất túi lên giá để đồ, xích sang bên cạnh, để An Viên đi vào trước.
Lúc sau lại có mấy người nữa lên xe, ngồi phịch dưới đất, tài xế thấy đã đông đủ, đóng cửa khởi động xe, xoay vô lăng, đạp ga, thân xe rung lên, An Viên đứng không vững, ngả sang bên cạnh, Thẩm Hành Xuân vội đỡ em, kéo tay em đi vào trong.
Chỗ ngồi hàng cuối tương đối rộng rãi, cạnh chỗ trống cuối cùng là một đứa trẻ hơi gầy.
An Viên ngồi vào trước, mẹ đứa trẻ bên cạnh dịch đứa trẻ sang người mình, Thẩm Hành Xuân ngồi ở giữa, sát rạt An Viên.
An Viên thấy xe đã ra khỏi trạm mới âm thầm quay sang cửa sổ thở phào một hơi.
Song, luồng nhiệt nghẹt thở bên ngoài cuồn cuộn truyền vào qua cửa xe, rất nhanh đã bít kín cổ họng và lồng ngực em.
Trên xe rất đông, mùi mồ hôi nồng nặc trộn với mùi da bọc ghế đã lâu không thay không rửa tạo thành một thứ mùi gay mũi.
An Viên chỉ thấy mũi bị hun phát trướng, em ngoẹo đầu, dựa lên vai Thẩm Hành Xuân, đến hè Thẩm Hành Xuân cũng dễ ra mồ hôi, nhưng mùi hương trên người cậu không hề khó ngửi.
An Viên cựa nhẹ cổ, nhân tiếng ma sát ồn ào lúc xe rung lắc khi đi qua ổ gà, dán đầu mũi vào cổ Thẩm Hành Xuân hít một hơi thật lực, trong lòng mới đỡ khó chịu hơn một chút.
Trên đường về, em cứ thế dựa lên vai Thẩm Hành Xuân, cả hai đều rất nóng, đều khó chịu, nhưng không ai động đậy.
Xe ra khỏi trấn, băng băng trên quốc lộ, hai bên xanh xanh ruộng đồng, bánh xe ma sát với mặt đường, bụi đường bay tán loạn, theo gió thổi vào trong xe.
An Viên ngứa mũi, khẽ gọi một tiếng.
“Anh ơi…”
Thẩm Hành Xuân nắn nắn ngón tay đang đặt trên đùi của An Viên.
“Buồn ngủ rồi à, buồn ngủ rồi thì nhắm mắt dựa lên vai anh ngủ một lát đi.”
An Viên vốn đã đang nhắm mắt, bèn ngoan ngoãn nhắm chặt hơn chút, nghe nhịp thở đều đều của Thẩm Hành Xuân, một lúc sau lại mở mắt ra, nhìn mầm xanh lún phún trên cằm Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân đã bắt đầu mọc râu, tới sáng sẽ cạo, có khi An Viên tò mò sẽ cạo giúp cậu, tay nghề em không ra gì lắm, toàn cạo xước cằm Thẩm Hành Xuân, lần nào Thẩm Hành Xuân cũng cười nói em mấy câu, nhưng chỉ cần lần sau em lại nói một câu “anh em cạo râu giúp anh”, Thẩm Hành Xuân vẫn sẽ đưa dao cạo cho em.
An Viên mở mắt lâu lại thấy mỏi, mỏi thì lại nhắm mắt.
Sau khi nhắm mở mấy lần, em buồn ngủ thật, khép mắt say giấc nồng.
An Viên mơ thấy mùa đông năm ấy, Thẩm Hành Xuân cùng em ngồi cạnh lò sưởi, nói với em, Tiểu Viên nhi sau này lớn lên làm vợ anh Xuân nhé.
Cảnh cuối cùng trong mơ là khuôn mặt khô quắt xương xẩu của Lưu Sơn Bảo, bia mộ lạnh lẽo, thòng lọng đung đưa, và những lời chửi bới châm chọc đầy nước bọt của một đám người.
Con trai thích con trai, là biến thái, là điên, sẽ giống như Lưu Sơn Bảo, sẽ chết.
Em không muốn anh Xuân bị chửi là biến thái, em chỉ muốn anh Xuân sống thật tốt, tốt mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT