Trình Dã ở phòng cấp cứu kiểm tra, Úc Chính Huy nộp viện phí, mẹ và Úc Giai Giai đi mua đồ ăn sáng cho Úc Dương. Úc Dương ở hàng ghế dài tại hành lang, những cảnh tượng kia như thước phim tua lại trước mắt.
Úc Dương giống người mất hồn, như một con rối gỗ, nằm liệt ở hàng ghế dài ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Úc Chính Huy từ xa đi tới, nhìn dáng vẻ này của Úc Dương, nhẹ nhàng ngồi cạnh cậu, đè đè bờ vai cậu.
Úc Dương quay đầu lại, khó chịu hỏi: “Bố, vì cái gì sẽ có người……”
Úc Chính Huy trầm mặc một chút nói: “Không phải gia đình nào cũng đều giống nhà chúng ta hòa thuận, anh chị em yêu thương nhau.”
Úc Dương nhỏ giọng nói: “Nhưng bọn Trần Phi người trong nhà cũng đều rất tốt.”
Úc Chính Huy khẽ thở dài một hơi, Úc Dương từ nhỏ sống trong hoàn cảnh gia đình đầm ấm hòa thuận, được người nhà bảo vệ, vô tư lự, kết bạn so với tính cách không khác là bao, lại cùng hoàn cảnh. Trước nay không ý thức được trên thế giới này không chỉ có chênh lệch giàu nghèo, mà còn có loại người ác độc như cầm thú.
“Hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng tính cách con người. Có lẽ, bố nên để con tự do, để con có thể hiểu được hết về xã hội này.” Úc Chính Huy nói, “Khi con tự mình nhận ra rằng trên thế giới này còn rất nhiều điều con không biết, tức là con đã trưởng thành.”
Úc Dương cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nhưng con biết Trình Dã là người tốt.”
Thử hỏi nếu không phải vì bị cuộc sống xô đẩy, thì làm gì có thiếu niên 17 tuổi nào vốn nên vô lo vô nghĩ mà học tập, chơi đùa lại đi lựa chọn liều mạng làm công chứ.
Úc Dương tuyệt đối không tin Trình Dã làm việc ở cửa tiệm bánh và cửa hàng dụng cụ là vì cậu ấy thích.
Úc Chính Huy thấy Úc Dương chấp nhận được việc này, liền nhắc tới vấn đề quan trọng nhất hôm nay.
“Vừa rồi bố nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, sự tình thế nào đã biết rõ ràng.”
Úc Dương ngẩng đầu: “Sao vậy ạ?”
“Hai người cãi nhau đều là bố mẹ bạn học của con, người phụ nữ tên Ngô Phượng Lệ, người đàn ông tên Trình Kiệt Khang. Ngô Phượng Lệ hôm nay ngẫu nhiên gặp được Trình Kiệt Khang đưa vợ mới và con gái đi ăn, làm loạn lên. Ngô Phượng Lệ làm loạn, gọi điện cho bạn học của con, muốn thằng bé qua giúp.”
Úc Dương cả người tức giận đến phát run: “Bố mẹ cãi nhau, còn cố ý gọi con trai tới! Bọn họ có phải người không vậy?”
“Sau cãi nhau càng kịch liệt, bạn học của con hẳn là chịu không nổi nên chạy.” Úc Chính Huy thở dài nói, “Thằng bé cũng không dễ dàng. Bố nói cho con chuyện này không phải vì muốn con áp lực, càng không phải để cho con đi rêu rao.”
“Con biết.”
“Chốc nữa bạn con tỉnh, con nên quan tâm tới thằng bé. Cẩn thận đừng nói về chuyện sáng nay, bố nói với con để con tránh phạm sai. Tuổi này nam sinh đều sĩ diện, lòng tự trọng cao, con phải chú ý.”
Úc Dương gật đầu mạnh “Vâng” một tiếng.
Một lát sau, một người đàn ông vội vã từ phía xa hành lang đi tới, dừng lại trước mặt hai người.
Nhìn người vừa tới, Úc Dương đứng lên, hai tay buông thõng bên người nắm thành nắm đấm run rẩy, gắt gao kiềm chế ý nghĩ muốn xông tới của mình.
Cậu với Trình Dã coi như oan gia, cũng không thân, không thích hợp bốc đồng lúc này.
Úc Chính Huy đứng trước, che nửa thân Úc Dương, trầm giọng nói: “Trình tiên sinh, tới thăm con sao?”
Trình Kiệt Khang sờ chóp mũi: “Không, không phải, vừa rồi không biết ngài là ông chủ công ty lớn, đắc tội. Tôi tới nói lời xin lỗi. Còn tiền thuốc men của con tôi, tôi sẽ trả.”
Úc Chính Huy nhíu mày, ánh mắt chán ghét nói: “Con trai còn nằm ở đây, anh không muốn tới thăm con hay sao?”
Trình Kiệt Khang ngượng mặt nói: “Đàn ông con trai, sẽ có vấn đề lớn chứ. Úc tổng, tôi là giám đốc tập đoàn Huệ Dương, có thể mời ngài một bữa cơm không?”
___
+6